Mối Tình Của Vị Tổng Tài Bá Đạo

Chương 497




Chương 497:



Cô ấy cười. Anh vẫn rất lo lắng cho cô.



“Không có gì đâu, anh ra ngoài đi, một lát sẽ xong ngay thôi.” Cô tiếp tục đốt lửa bằng những ngón tay đã đỏ ửng. Anh không muốn anh nhìn thấy cô làm việc ngốc nghếch tổn hại chính mình nữa. Anh bước tới đoạt chiếc bật lửa và tờ giấy trên tay cô.



“Phong Khang…” – Cô gọi tên anh.



Kiều Phong Khang trầm mặc nhìn cô chằm chăm: “Cô trở về đi” Bốn chữ anh nói ra rất thản nhiên, không có chút cảm xúc gì thêm.



Bối Bối nhìn anh, cô ta cho rằng sự khẩn trương khi nấy của anh mình thấy hoàn toàn chỉ là ảo giác.



Du Ánh Tuyết giật mình, không ngờ, anh muốn đuổi cô đi.



“Anh muốn em trở về chỗ nào”



“Nơi cô nên về”



“Theo anh, em nên về đâu?” – Giọng điệu của cô giống như đang chất vấn.



Phong Khang mím môi không trả lời. Vẻ buồn bã và đau đớn trong mắt cô rõ ràng như cái gai đâm vào tim anh.



“Em nên đi đâu đây? Em phải trở về nhà. Tuy nhiên, nơi nào có anh mới là nhà của em” – Du Ánh Tuyết trả lời thay anh, giọng cô có chút nghẹn ngào – “Phong Khang, anh là chồng em.



Nhưng anh đã để em lưu lác bên ngoài gần hai năm rồi. Chẳng lẽ… anh muốn em lưu lạc mãi sao?” Nơi không có anh thì cũng chỉ là một thành phố trống rỗng! Cho dù có Tiểu Bánh Bao thì cũng không hoàn chỉnh!



Ngoài cửa, tờ báo Bối Bối đang cầm trượt khỏi đầu ngón tay cô. Lần đầu tiên gặp Du Ánh Tuyết ở bãi biển vào ngày hôm kia, cô nói rằng chồng cô hơn cô 12 tuổi.



Lúc đó, Bối Bối không bao giờ ngờ rằng chồng Ánh Tuyết sẽ… anh ba.



Kiều Phong Khang không ngờ Ánh Tuyết sẽ trả lời như thế này.



Trái tim anh khế run lên, đôi mắt đều là tia máu nhìn cô chằm chằm: “Chẳng lẽ em còn không nhìn ra, tôi của bây giờ so với Kiều Phong Khang của ngày trước, hoàn toàn không giống nhau?” “Đúng vậy, em có thể thấy anh hoàn toàn khác với trước đây, Kiều Phong Khang của trước kia tốt hơn anh bây giờ rất nhiều! Anh ấy là trời của em, là chúa của em, và là tất cả đối với em.



Anh ấy sẽ nuông chiều em, bảo vệ tôi…



Nhưng anh của bây giờ… “- Trong mắt Du Ánh Tuyết đọng một lớp nước dày.



“Đừng nói nữa!” – Anh đột ngột ngắt lời cô.



Vẻ bình tĩnh trên gương mặt của anh đã dần bị xé nát. Bàn tay buông thõng bên hông anh bỗng dưng bị siết chặt, run rẩy yếu ớt. Anh dường như không thể nghe thêm được, quay người bước ra ngoài. Buồn cười là càng muốn đi nhanh thì chân lại càng đau.



“Bối Bối, lý do cô nghĩ rằng anh ấy bây giờ rất tốt là bởi vì cô chưa bao giờ nhìn thấy anh ấy của trước đây”



“Du Ánh Tuyết, đủ rồi!” – Hai mắt anh đỏ lên – “Đúng vậy, tôi không còn là Kiều Phong Khang trước đây. Tôi bây giờ không chỉ là một người đàn ông tàn tật, mà còn là một người mù. Thậm chí, tôi còn có một vết sẹo xấu xí trên mặt” Vừa nói anh vừa xé bỏ chiếc mặt nạ trên mặt và ném nó sang một bên.



Du Ánh Tuyết thở gấp, bấu chặt ngón tay vào da thịt. Anh kích động, đẩy Bối Bối ra lạnh lùng tiến lại gần cô, đôi mắt như muốn thiêu đốt tâm can cô: “Nhìn những vết sẹo xấu xí của này có phải càng khiến em thất vọng không? Đúng vậy, tôi hoàn toàn khác trước đây rồi, tôi là một phế vật”