Mối Tình Của Vị Tổng Tài Bá Đạo

Chương 465




Chương 465:



Đôi mắt của Kiều Phong Khang như rực lửa.



Chưa kể Du Ánh Tuyết cảm thấy cô như sắp tan ra, cả ngôi nhà ở đây cũng sắp tan ra.



Bên cạnh đó, các nhân viên khác trong phòng thiết kế cũng không nhịn được cười.



Du Ánh Tuyết xấu hổ.



“Đừng nhìn em như thế này” Du Ánh Tuyết đỏ mặt. Kiễng chân lên, đưa tay lên che mắt.



Kiêu Phong Khang nắm lấy tay cô, hôn lên môi cô, sau khi ánh mắt sâu thẳm lại ở trên người cô, anh không khỏi thở dài: “Anh rất hạnh phúc vì trước đây đã nghĩ mọi cách để đưa em `^1I quay về: Du Ánh Tuyết xúc động: “Em cũng rất hạnh phúc vì được gặp lại anh ở Hà Cảng…



Anh cười.



Rồi cầm lấy cổ tay mảnh khảnh của cô và kéo cô lại gân mình hơn.



“Trước khi đến, em bảo muốn nói với anh một chuyện, giờ đã nói với anh được chưa?” Kiêu Phong Khang không quên điều rất quan trọng này.



Du Ánh Tuyết nhướng mày tỉnh quái: “Em đột nhiên không muốn nói nữa.



Anh nhướng mày, ánh mắt nguy hiểm: “Đừng nghịch ngợm, Du Ánh tuyết.



Du Ánh Tuyết không sợ anh mà nở nụ cười thần bí hơn: “Có mấy ngày nữa là đến đám cưới rồi, em là cô dâu mà giờ mới biết, cho nên, để trừng phạt anh… chuyện này, em quyết định sẽ nói với anh trong đám cưới.



Hừml Lần này, cô cũng phải chủ động, không phải lúc nào anh cũng có thể kiểm soát được mọi chuyện.



Hơn nữa…



Nếu mấy ngày tới anh không phát hiện ra cô có thai thì… quá ngốc nghếch!



Vì vậy, cứ để anh tự mình tìm hiểu là được rồi!



Du Ánh Tuyết hạ quyết tâm không nói, Kiều Phong Khang sau nhiều lân nghiền ngẫm cũng không hỏi được.



Cuối cùng không còn cách nào, lúc ở trên giường còn không quên hỏi cô.



Nhưng…



Cô gái nhỏ này rất kỳ lạ.



Suốt nhiêu ngày sau đó, cô không cho anh động vào người cô nữa, nói rằng đó là phong tục cũ trước hôn nhân.



Thiệp cưới đã được in ra.



Khi Kiều Phong Khang gửi lời mời đến nhà cha mẹ, ông lão không còn phản đối nữa.



Bây giờ, ông ấy đã già rồi, không kiểm soát nổi chuyện con cháu trong nhà nữa.



Sau khi chú tư chọn Tô Hoàng Quyên, ông ấy đã chấp nhận thực tế này.



“Vậy con nhờ cha việc này.’ Sau khi nói chuyện với ông cụ, Kiều Phong Khang rời khỏi nhà cũ.



Trước khi lên xe, anh nhìn lại tâng trên. Trong phòng trên lầu luôn sáng đèn, nhưng từ đầu đến cuối bà cụ không hề xuống lầu.



Thời gian trôi nhanh.