Mối Tình Của Vị Tổng Tài Bá Đạo

Chương 39: Anh Là Đồ Điên




Nhìn màn hình đen ngòm, Du Ánh Tuyết rối rắm trong chốc lát mới cong môi, giả bộ như không có chuyện gì xoay người.

“Chú ba, trả điện thoại lại cho chú này” Cứ như không có chuyện gì xảy ra vậy, giọng điệu cố gắng nhẹ nhàng.

Du Ánh Tuyết ngoan ngoãn đưa di động tới trước mặt Kiều Phong Khang, nhưng anh hoàn toàn không có ý muốn nhận, chỉ nhếch mắt, mặt không thay đổi nhìn cô.

Ánh mắt kia, tĩnh mịch, nặng nề, giống như kết băng, lạnh đến mức khiến Du Ánh Tuyết chợt cảm thấy không thở nổi.

Trên mặt gần như bị đóng băng.

Cuối cùng, trước khi mọi thứ bị hủy hoại trong chốc lát, cô khẽ đặt điện thoại lên bàn: “Cảm ơn chú ba, cháu không quấy rầy chú nữa, cháu ra ngoài trước đây.” Dứt lời, Du Ánh Tuyết không dám dừng lại dù chỉ một bước, xoay người đi ra ngoài.

Ngay sau đó.

Một tiếng “Bộp” thật lớn đột nhiên vang lên phía sau, quyển sách dày bị đập mạnh xuống bàn.

Trong hoàn cảnh yên tĩnh này, âm thanh đột ngột kia khiến trong lòng Du Ánh Tuyết hốt hoảng, bỗng nhiên sợ hãi.

Bước chân không khỏi nhanh hơn một chút.

Tay vừa đặt lên nắm cửa, muốn kéo cửa ra, lao ra ngoài.

Nhưng vừa kéo được một khe hở rất nhỏ, bất chợt sau lưng thò tới một cánh tay dài, dùng sức đè vào cửa, cánh cửa nặng nề khép lại lần nữa, phát ra một tiếng trầm đục.

Sau lưng, nhiệt độ kinh người áp tới.

Cơ thể cao lớn mang theo cảm giác áp bách cực mạnh và áp suất thấp, từ phía sau vây lấy Du Ánh Tuyết thật chặt.

Anh cao lớn như vậy, nhuốm màu giận dữ mãnh liệt, càng làm bật lên vẻ nhỏ xinh yếu ớt của Du Ánh Tuyết ở trong ngực anh.

Cô rụt cổ một cái, lông mi sợ đến mức run rẩy.

Du Ánh Tuyết thoáng ngước mắt, đập vào mắt cô là bàn tay chống lên cửa của người đàn ông.

Mu bàn tay căng chặt, gân xanh giật giật, khiến người ta nhìn mà đã cảm thấy rét run.
Loading...


“Chú ba, xin chú để cháu ra ngoài” Cô hít sâu một hơi, luôn đặt tay ở nắm cửa, mở miệng.

“Xoay người lại!” Tay của người đàn ông không hề thả lỏng xíu nào, giọng nói vang lên bên tai trần thấp, lạnh như băng.

Càng bình tĩnh càng khiến người ta sợ hãi.

Trong lòng Du Ánh Tuyết sợ hãi, dứt khoát cầm tay nắm cửa, liên tục kéo ra.

Cô mới mười tám tuổi, vẫn còn con nít, sức lực sao có thể đọ được với anh? Vùng vẫy rất lâu nhưng cửa vẫn bất động, đóng chặt.

Tính tình quật cường của Du Ánh Tuyết nổi lên, không kéo được cửa thì liền đẩy tay anh, giống như con thú nhỏ giấy giụa muốn trốn ra khỏi lồng giam: “Chú để cháu ra ngoài, cháu muốn về phòng” Hô hấp của Kiều Phong Khang thoáng nặng nề, giữ hai vai cô, trực tiếp xoay người cô lại.

Sống lưng mảnh mai của Du Ánh Tuyết bị đè mạnh vào cánh cửa, đau đến mức khiến cô kêu thành tiếng.

Còn chưa kịp giãy giụa bao nhiêu đã bị Kiều Phong Khang nắm cằm dưới, ép ngẩng đầu lên.

“Mấy lời vừa nấy là đặc biệt nói cho tôi nghe đúng không?” Kiều Phong Khang chất vấn.

Anh giống như sứ giả câu hồn tới từ địa ngục, trên mặt vẫn lạnh ngắt, không có biểu cảm gì.

Giọng nói lại càng không có độ ấm.

Chỉ có…

Gân xanh giật giật trên cánh tay là thể hiện rõ giờ phút này anh đang cố gắng hết sức đè nén lửa giận.

Kiều Phong Khang như vậy khiến Du Ánh Tuyết sợ hãi. Tay cô nắm bàn tay bóp cằm mình, dùng thêm chút sức, giống như như vậy mới tìm được chút can đảm để nói thật.

“Chú ba, cháu không biết trong lòng chú có tâm tư gì, cháu cũng không muốn biết chút nào hết… Cháu cũng không quan tâm” Câu cuối cùng là được thêm vào.

Du Ánh Tuyết ép bản thân nhìn vào mắt anh, tay sờ soạng chốt cửa lạnh buốt, nắm thật chặt, dường như như vậy mới có can đảm, không cho phép mình lùi bước: “Nhưng cháu cảm thấy, cháu cần phải cho chú biết tâm tư của cháu” Đôi môi mỏng của Kiều Phong Khang khẽ nhếch.

Hô hấp càng ngày càng nặng và bàn tay càng ngày càng dùng sức đều đang thể hiện bây giờ anh đã rục rịch nổi giận.

“Trước khi mở miệng, tốt nhất cháu nên nghĩ kỹ phải nói thế nào mới không chọc tới tôi. Nếu không…” Giọng anh lại thấp một xíu: “Hậu quả, tự chịu” Bốn chữ cuối cùng rất thấp, rất nhẹ, nhưng cuối cùng lại khiến Du Ánh Tuyết lập tức cảm thấy hãi hùng khiếp vía.

Tay nắm chặt lại, đầu ngón tay gần như ấn vào trong thịt.

Mấy ngày nay ở chung với anh vô cùng vui vẻ khiến cho cô gần như đã sắp quên thực chất bên trong người đàn ông này âm trầm bao nhiêu, bá đạo bao nhiêu.

Nếu như đáp án của mình khiến anh không hài lòng, anh sẽ làm gì mình? Đột nhiên, cô không dám nghĩ.

“Không phải muốn nói với tôi sao, sao không nói tiếp?” Kiều Phong Khang ghé lại gần, ép hỏi.

Gương mặt anh tuấn lại lạnh băng của anh không ngừng phóng đại trước mặt.

Du Ánh Tuyết nhắm mắt, giống như đã hạ quyết tâm, mở miệng: “Cháu không thích chú. Hơn nữa… Cháu thật sự chưa từng nghĩ tới sẽ thích chú: Đây là lời nói thật.

Cô luôn rất rõ ràng quan hệ giữa bọn họ, nào dám suy nghĩ lung tung? Thích chú? Đúng là hoang đường! “Cho cháu thêm một cơ hội, cho phép cháu sửa đáp án của mình” Mắt anh nheo lại, lộ ra nguy hiểm, bá đạo như quân vương thời cổ đại.

Du Ánh Tuyết nắm chặt tay nắm phía sau, ngừng thở.

Giờ phút này cô như đi trên một vách núi, chỉ cần đi nhầm một bước, phía trước chính là vực sâu nghìn mét.

Ánh mắt cô lóe lên hoảng sợ: “Đây chính là đáp án của cháu. Chú ba, chú biết không, từ trước tới nay cháu đều xem chú thành chú ruột, thậm chí là cha.” Ánh mắt Kiều Phong Khang u ám, đôi môi mím lại lộ ra chút lạnh lùng nghiêm nghị.

Chú ruột.

Cha.

Nhưng cô phải biết, điều anh muốn, tuyệt đối không chỉ là người thân.

“Thật đáng tiếc, cháu trả lời sai rồi” Anh cúi người, cánh môi dán vào lỗ tai mơ hồ run rẩy của cô, giọng nói rất nhẹ, lại như giọng nói ma quỷ tới từ địa ngục: “Ánh Tuyết, trả lời sai tất nhiên phải bị phạt” Bị phạt? Phạt cái gì? Du Ánh Tuyết còn chưa kịp hiểu, tay anh đã chợt nâng mông cô lên, không nói gì vác cả người cô lên.

Còi báo động như vang lên bên tan, Du Ánh Tuyết hoảng hốt chống tay lên lưng anh, khế gọi: “Chú ba, chú muốn làm gì?” Không đợi cô hiểu, cả người đã bị ném xuống ghế dựa to bên cạnh một cách thô bạo.

Sau khi choáng váng, cô chật vật ngồi dậy, cơ thể cao lớn của anh đã ép tới, một tay bao vây cô, một tay bá đạo nâng mặt cô lên muốn hôn cô.

Du Ánh Tuyết bị dọa tới phát sợ, chống hai tay lên ngực anh, dùng sức chống cự.


Anh hừ ra một tiếng, cắn lên đôi môi đỏ mọng quật cường của cô một cái, trực tiếp cắn ra máu.

Du Ánh Tuyết thoáng cái ứa nước mắt: “Kiều Phong Khang, chú là đồ khốn kiếp” Trong mắt anh hiện lên chút u ám: “Bây giờ, suy nghĩ cho thật kỹ, đâu mới là câu trả lời chính xác: “Bất kể là đáp án gì, cháu cũng không muốn thích chú” Du Ánh Tuyết bật khóc, dùng sức lau máu trên môi, cảm thấy eo như bị anh cắt đứt, cô ra sức lắc đầu: “Chú ba, cháu đã là vợ chưa cưới của Minh Đức, Minh Đức là cháu của chú” “Câm miệng!” Trong mắt Kiều Phong Khang lóe lên ánh sáng dữ tợn u ám.

“Cháu chỉ có thể thích Minh Đức, chú thả ra…

Á” Du Ánh Tuyết còn chưa nói xong, anh đã nghiêng người về phía trước, chớp mắt sau, trên môi lại đau đớn kịch liệt, răng môi bị cạy mở.

Cô ngơ ngác.

Trong đầu lập tức trống rỗng. Đến khi cô kịp phản ứng, đưa tay chống lên ngực người đàn ông, dùng sức đẩy.

Thế nhưng hình như anh đã sớm dự liệu cô sẽ phản kháng như thế, một tay giữ chặt không cho cô giấy giụa, cơ thể anh nặng nề đè trên người cô.

Lúc này hai người đều chỉ mặc đồ ngủ mỏng manh, bởi vì có bài học lần trước, lần này Du Ánh Tuyết mặc đồ ngủ rất bảo thủ, cả bên trong cũng che kỹ càng.

Thế nhưng lại không chịu nổi Kiều Phong Khang mạnh mẽ và thô bạo như thế.

Quần áo lộn xôn.

Cơ thể đàn ông và phụ nữ không một khoảng cách, mờ ám kề sát nhau.

Vừa yêu vừa hận, anh thô bạo hôn cô, khàn khàn ngậm mút, môi anh đè lên đôi môi bị cắn của cô, tùy ý nghiền ép. Sự ngây ngô của Du Ánh Tuyết, trong tình cảnh này càng có vẻ điềm đạm đáng yêu.

Bị người đàn ông điên cuồng hôn mút, cô cảm giác mình như con thuyền nhỏ bị gió lớn, sóng biển đập vào bờ, từ từ mất đi hơi thở.

Cô chống cự, bật khóc, trên mặt đầm đìa nước mắt, cực kỳ đáng thương.

Thế nhưng Kiều Phong Khang lại thực sự cứng rắn, hoàn toàn mặc kệ. Bàn tay thô bạo xé rách đồ ngủ trên người cô, quần áo cùng bị xé rách một cách đáng thương.

Giống như hoàn toàn không cảm giác được cơ thể cô run rẩy, hoặc là, căn bản cố ý bỏ qua, bàn tay không chút nể nang vuốt ve cơ thể cô.

Du Ánh Tuyết sắp điên rồi.

Hoảng sợ.

Nhục nhã.

Sợ hãi.

Đủ mọi cảm xúc liên tục giày vò cô.

“Chú ba, chú đừng như vậy mà” Cô nghẹn ngào, kêu khóc. Giờ phút này, người đàn ông trước mắt khiến cô cảm thấy rất xa lạ. Cứ như sáu năm qua bọn họ chưa từng quen biết.

Sáu năm nay, cô coi anh như chú. Sợ anh, tôn sùng anh, kính trọng anh.

Trong mắt cô, từ trước tới nay anh là một ngọn núi cao chót vót, không thể vượt qua.

Nhưng người đàn ông cô luôn tôn kính xem như bậc cha chú này.

Bây giờ chẳng những điên cuồng hôn cô, vuốt ve cơ thể cô, thậm chí, trong mắt còn có ham muốn không chút nào che giấu.

Đó là, ham muốn ngủ với cô.

Nhưng cô là ai? Anh trúng tà hả? “Chú bình tĩnh chút đi… Cháu là Du Ánh Tuyết, cháu là Du Ánh Tuyết! Chú ba, cháu là vợ chưa cưới của cháu chú!” Câu cuối cùng gần như là tuyệt vọng hét lên, thậm chí là cầu xin một cách đáng thương.

Kiều Phong Khang ôm lấy cô đang run rẩy, mở chân cô ra, đặt lên đùi mình.

Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô tràn ngập hoảng sợ, trở nên trắng bệch, anh híp mắt, khóe môi nở nụ cười tao nhã, lời nói ra lại tàn nhẫn vô cùng: “Nếu như đêm nay tôi ngủ với em, em cảm thấy, em còn có thể làm vợ chưa cưới của Minh Đức được không?” Hơi thở của Du Ánh Tuyết nghẹn lại, cơ thể vô thức lùi về sau. Tuy rằng cô không có kinh nghiệm gì, nhưng cô lại biết rõ câu nói kia của Kiều Phong Khang có ý gì.

“Cháu không muốn… Cháu không muốn như vậy” Cô hoảng sợ trừng mắt, lắc đầu lung tung, nước mắt chảy đầm đìa, đầu tóc cũng chật vật xõa tung.

Tuy rằng mấy ngày nay bọn họ ở chung thân thiết hơn một xíu, cô cũng dần dần có thể thả lỏng †rước mặt anh, thậm chí sẽ dựa vào vòng tay anh và quyến luyến cảm giác an toàn mà anh mang lại.

Thế nhưng, bất kể thế nào, cô cũng không tưởng tượng được giữa cô và Kiều Phong Khang sẽ xảy ra… Quan hệ đáng xấu hổ như thế.

Anh là chú mài! Bây giờ chỉ tưởng tượng thôi, cô cũng cảm thấy xấu hổi “Chú đừng như vậy được không? Cháu và chú chênh nhau mười hai tuổi… Chú… Chú làm thế là cưỡng hiếp” Cô run rẩy, nói không thành câu, cực kỳ suy sụp: “Nếu như chú thật sự cưỡng ép cháu… Cháu sẽ không tha cho chú” Kiều Phong Khang nheo mắt, ánh mắt u ám đến đáng sợ, bàn tay càng mò vào sâu trong làn váy lộn xộn của cô, chạy dọc theo đôi chân thon dài nhạy cảm của cô, đi thẳng tới tận giữa: “Nói thử xem, nếu như tôi thật sự cưỡng hiếp em, em định không tha cho tôi thế nào? Hả? Là hút khô máu tôi, hay là khoét thịt tôi?” Du Ánh Tuyết không chịu nổi đe dọa như vậy, cảm xúc sụp đổ, siết nắm đấm, điên cuồng đập anh: “Đồ điên, anh là đồ điên!”