Mối Tình Của Vị Tổng Tài Bá Đạo

Chương 214




Chương 214:



“..” Du Ánh Tuyết cười khổ. Nhắc đến người kia, lòng lại bắt đầu đau nhói lên, cô lắc đầu, “Không thể cứ nuông chiều em mãi như vậy.”



Huống chi… Sau này, cô cũng không có tư cách để vòi vĩnh nũng nịu nữa.



Lý Thanh thở dài, nhìn cô, “Có phải em đang trách tổng giám đốc Khang đến trễ không?” Du Ánh Tuyết nhìn cô, không trả lời.



“Em ngàn vạn lần đừng trách tổng giám đốc Khang. Lúc mẹ em xảy ra chuyện, anh ấy đang đi công tác ở nước ngoài, trên máy bay không gọi điện thoại được. Sau đó lúc xuống máy bay, anh ấy đã gọi rất nhiều cú điện thoại để chị đi tìm em và mẹ em. Tổng giám đốc Khang nói, anh ấy cũng đã dự cảm em có thể có chuyện gì đó. Chỉ có thể trách chị không đủ năng lực, chị tìm hai mẹ con một vòng, ngay cả hàng xóm láng giềng cũng hỏi qua, cũng không hỏi ra được hai người đã đi đâu. Sau đó… Đến lúc xảy ra chuyện, chị mới tìm được hai mẹ con. Tổng giám đốc Khang vừa nghe nói chuyện này, liền bỏ hết tất cả công việc bên kia lập tức quay về.”



Lý Thanh nói một hơi rất nhiều.



Du Ánh Tuyết có chút thất thần, hồi lâu, trong mắt ánh lên một tầng sương mù nhàn nhạt.



Muốn nói gì đó, nhưng mà, cuối cùng… Chẳng qua là nặng nề thở dài, không có gì để nói…



Bây giờ, cô chỉ cảm thấy mệt mỏi không nói ra được…



Sự thật về cái chết của cha, mẹ chết, bỏ con hay không bỏ, tâm nguyện của mẹ…



Thù hận của bà cụ, tổn thương chú Ba gây ra cho cha…



Hết thảy đều vướng mắc một chỗ, khiến cho cô cả người mệt mỏi.



Cô khổ sở thở dài, bỗng nhiên mở miệng: “Thư ký Thanh, có thể phiền chị giúp em trả lại một thứ cho tổng giám đốc Khang của các chị không?”



Một giờ sau.



Lý Thanh một mình trở về công ty, Nghiêm Danh Sơn lập tức nói: “Thư ký Thanh, tổng giám đốc Khang đã chờ cô rất lâu rồi”



Lý Thanh lập tức hớt hải đi đến văn phòng của Kiều Phong Khang.



Kiều Phong Khang đang ngồi phía sau bàn làm việc. Anh đưa đôi mắt sâu thẳm nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ, chiếc ghế xoay tròn thật to quay lưng ra phía cửa.



“Tổng giám đốc Khang” Lý Thanh gõ cửa, đi vào.



Đập vào mắt là một bóng lưng cao lớn nhưng hơi có vẻ cô độc. Ngoài cửa sổ, hôm nay sắc trời u ám, khiến cho cả người anh nhìn càng bao phủ khói mù.



Cô thầm nghĩ, e rằng cũng chỉ có Du Ánh Tuyết mới có thể hòa hoãn cảm xúc của anh lúc này.



Nghe được giọng nói của Lý Thanh, Kiều Phong Khang chậm rãi dập tàn thuốc. Rồi mới quay đầu lại, nhìn cô một cái, “Đã ăn bữa sáng chưa?” Lý Thanh lắc đầu.



“Khẩu vị Du Ánh Tuyết không tốt cho lắm, chỉ ăn vài thìa canh thôi.”



Kiều Phong Khang khẽ vuốt cằm.



Cũng được. Xảy ra chuyện như vậy, cho dù là ai cũng sẽ không thiết tha ăn uống, không thể ép buộc cô được.



Có điều là, cô dù sao cũng là một phụ nữ có thai…



“Cô ấy có nói gì không?”



“Cô nói… Hy vọng tổng giám đốc Khang lần sau đừng mang thức ăn sang đó nữa.”



Sắc mặt Kiều Phong Khang lại nặng nề hơn một chút.



“Còn có cái này..” Lý Thanh suy nghĩ. Rốt cuộc vẫn thận trọng móc từ trong túi ra một thứ nho nhỏ, lặng lẽ đặt nhẹ lên bàn.



Kiều Phong Khang nhìn sang một cái, mi tâm lạnh lùng nhíu chặt.



Chiếc nhẫn!



Là chiếc nhẫn, vốn đã được đeo lên ngón áp út của cô!



Thần sắc của anh khiến cho Lý Thanh trong nháy mắt cảm thấy khó thở.



Cô hít sâu một cái, liều mạng nói thêm một câu: “Du Ánh Tuyết nói, bảo tôi đưa cái này trả lại cho anh.”



Kiều Phong Khang không nói gì thêm, chẳng qua là hô hấp càng lúc càng nặng nề.



Anh siết chặt chiếc nhẫn kia vào lòng bàn tay, siết thật chặt. Chặt đến nỗi, lòng bàn tay anh cũng ê ẩm đau.



Cho đến bây giờ, nhắm mắt lại, trong đầu vẫn còn tất cả đều là những gì ngày đó cô đã nói…



Phải đeo vào ngón áp út, không được phép tháo xuống!



Sau này nếu có người đàn bà nào nhảy vào người anh, cởi nút áo anh, anh hãy giơ ngón tay ra cho người ta xem.



Giọng nói trong trẻo, mang theo chút bá đạo đáng yêu, giống như một cô vợ bé nhỏ của anh..



Hết thảy, dường như mới xảy ra hôm qua…



Cho nên… Bây giờ, cô muốn vứt bỏ hết thảy những thứ này sao?



Nhưng mà, Kiều Phong Khang anh, cho phép cô làm như thế à?



“Tổng giám đốc Khang, vậy cơm trưa của Du Ánh Tuyết buổi trưa hôm nay..” “Không cần đưa.” Kiều Phong Khang rốt cuộc cũng mở miệng. Bây giờ cô mệt mỏi biết bao nhiêu, thay vì cứ dây dưa không dứt, ngược lại chẳng bằng cho cô một chút thời gian để bình tâm. Đúng như dự đoán.



Sau đó, Kiều Phong Khang cũng không xuất hiện nữa.



Nhưng mà, vào ngày đưa di thể mẹ an táng, anh lại đến. Cũng không phải đi một mình, toàn bộ thành viên ở tầng chót tập đoàn Kiều Thanh đều đến, trong đó còn có cả… Kiều Quốc Thiên.



Cả đoàn người đều mặc y phục trang nghiêm, đồng loạt cúi đầu trước linh cữu, nói lời từ biệt.