Cậu nhìn câu trong tờ đề mà Mộng Đình vẫn dậm bút tại chỗ nãy giờ chưa giải ra thì thầm mừng. May ra lần này có cơ hội cho cậu thể hiện.
Mộng Đình và Hàn Lâm bâng khuâng mãi ở cái câu khó này. Nghĩ ra cách nào cũng không thông. Vì tập trung quá nên ở không gian lớp như thế nào họ cũng không để ý. Thế nhưng vì câu nói của người nào đó gần bàn, khiến họ dừng bút, ngước mắt lên nhìn.
Mộng Đình nhìn người trước mắt là Trương Tư Dực mà không khỏi bất ngờ. Cô không hiểu sao trước mắt cô lại là thiếu gia Trương. Nhìn Tư Dực đang đứng trước bàn. Mộng Đình chưa nghe rõ câu nói lúc nãy nên đành hỏi lại:
“Hả? Cậu nói gì cơ?”
Tư Dực nhìn cô cùng với tờ đề. Không ngần ngại mà nói:
“Hừm, buổi học này tôi có giúp tất cả các bạn trong lớp giải đề. Đi ngang qua cậu thấy cậu vẫn chưa giải xong câu cho nên là tôi muốn giúp. Không được sao?”
‘Thật vậy ư??’ Trương thiếu gia đang nói muốn giúp cô. Điều này khiến cô bất ngờ. Chú ý đến lời nói của Tư Dực, cô nhìn lên bảng. Đúng thật là như thế, cái bảng đã chằng chịt con số, lời giải phía trên của Tư Dực. Cô không ngờ tới chuyện này. Hôm nay lạ nhỉ? Cái tên khó ở này vậy mà lại giúp người khác. Nhưng vì ý tốt của Tư Dực cho nên Mộng Đình vẫn đồng ý, không do dự.
“Đây, câu này cậu giải giúp tôi.”
Mộng Đình đưa tờ đề cho Tư Dực.
Tư Dực cầm lấy thoáng nhìn qua thì đã biết cách giải ra sao. Cậu kêu một người học sinh trong lớp lên xóa bảng dùm để cậu giải bài toán khó này. Mệnh lệnh được đề ra, vì là người có uy lớn nên một tiếng thét thôi thì mọi người đều phải nghe răm rắp.
Sau khi xóa xong, cậu cầm viên phấn trên tay không ngừng đưa nét, nhanh chóng mà viết ra các con số trên bảng. Thoăn thoát mà không ngừng viết lên. Thời gian trôi đi 5 phút thì cậu đã giải xong xuôi.
Mọi ánh mắt kinh ngạc đều đổ dồn về phía Trương Tư Dực. Bọn họ bắt đầu cảm thán.
“Cái tốc độ này có phải là phi thường quá không vậy!!”
“Oa, chính là Trương Tư Dực đấy! Cậu ấy là thiên tài của tớ”
“Câu khó vậy mà chỉ 5 phút. Phi thường, phi tường!!”
Những tiếng nói ầm ĩ của đám học sinh sau khi Tư Dực giải xong câu khó. Bọn họ đều nể phục trước tài năng của cậu. Ngay cả Mộng Đình cũng vậy, cô không khỏi kinh ngạc. Quả thật là một học sinh đứng đầu. Thêm một lần nữa mà cô nể phục Tư Dực.
Không để đám học sinh kia hò hét khen ngợi nhiều. Tư Dực liền chững giọng giảng cho các bạn. Vẻ ngoài điển trai, giọng nói cường lực khiến cho bao đấng nữ nhi yêu thích, mê muội.
Ngay từ giây phút này… Mộng Đình từ lúc nào đã chăm chăm lắng tai nghe Tư Dực giảng giải. Cô say mê chìm đắm trước cậu. Đôi mắt không ngừng gán lên gương mặt sao hạng A của Tư Dực. Đôi mắt dìu dịu nhìn cậu không dời. Chẳng hiểu là vì điều gì, có phải vì cậu ta giảng hay quá hay không… Hay lại là vì cái đẹp của cậu ta nữa.
Tư Dực giảng một hồi cũng đưa mắt nhìn Mộng Đình. Mắt đối mắt…cậu giật mình vì ánh mắt đó. Nhưng cũng dần thâu tóm, sau khi kết thúc buổi giảng hôm nay. Cậu tiến đến chỗ Mộng Đình, từ từ đến gần rồi đưa giọng nói ấm áp:
“Thế nào? Có hài lòng đối với cậu không? Sau này có câu nào khó cứ đến tìm tôi. Được chứ?”
Mộng Đình đưa mắt nhìn Tư Dực, nghe cậu nói như vậy thì cô khá lúng túng. Trong tim cô cảm giác nóng lên, co bóp. Trong câu nói ấy cô còn cảm thấy lạ lẫm. Không biết có phải là ảo giác của cô không… nhưng cô cứ cảm thấy Tư Dực đang dùng giọng nói ấm áp, ánh mắt như cười đối đãi với cô. Mộng Đình nhìn Tư Dực đến đơ cả người. Nhưng rồi Tư Dực bỗng nói:
“Các cậu cũng vậy nhé, nếu ai không hiểu, không biết cách làm cứ tìm đến tôi.”
‘Hả? Cậu ta nói vậy là sao??’. Cô như hiểu ra. Vỡ mộng! Hazz Ngỡ rằng cậu ta chỉ đối đãi nhẹ nhàng như vậy với cô. Hóa ra là do đầu óc cậu ta bị chập mạch nên nhẹ nhàng với cả thế giới. Chút nữa đã khiến mình đa tình vớ vẩn. Tư Dực thì làm sao có thể đối đãi tốt với cô cơ chứ. Thật là hão huyền mà!
Tư Dực nhìn cô, nụ cười hạnh phúc trong cậu lâu ngày bỗng cong lên. Tư Dực vui vẻ nói lời kết thúc buổi học. Cậu còn tươi tắn chúc cả lớp 3 ngày nữa thi tốt.
Mọi người nhìn Tư Dực mà cứ tưởng rằng là đang nhìn một người khác. Hôm nay trông cậu ta vui hẳn, không cọc cằn như mọi hôm. Thật làm lạ mà. Nhưng cũng chẳng sao cả. Cậu ta như thế chẳng phải quá tốt còn gì.
Ai cũng vui vẻ trong hôm nay thế nhưng người bạn bên cạnh Mộng Đình lại không thấy thế. Hàn Lâm cau mày trước hành động của Tư Dực mọi lúc. Ban này có bực tức khi Tư Dực bỗng dưng chen vào lấy đề giữa hai bọn họ. Khiến Mộng Đình tách xa khỏi cậu. Hàn Lâm cảm thấy đố kị trước Tư Dực. Cậu không muốn người con gái cậu thích lại dùng ánh mắt đăm chiêu nhìn người khác. Cơn ghen trong Hàn Lâm từ đâu bỗng dưng ẩn chứa trong người cậu. Hàn Lâm cũng cảm thấy lạ trước hành động hôm nay của Tư Dực. Cậu chưa bao giờ thấy cậu ta mỉm cười. Cũng chẳng bao giờ thấy cậu ta hài hòa với lớp như vậy. Không lẽ nào là vì Tiểu Đình Đình…?