Mối Thù Mập Mờ Trắc Ẩn

Chương 23: Sự Thống Nhất




Cậu mặc áo khoác chuẩn bị ra ngoài ăn rồi mua đồ ăn nhẹ để xem phim. Cậu gọi bác tái xế riêng của nhà cậu rồi bảo ông đưa đến một nhà hàng để ăn. Lúc lên xe đi được một lúc thì cậu nghĩ một hồi thì cậu lại đổi ý, muốn vào siêu thị mua đồ ăn nhanh. Trên chiếc xe đắt tiền màu đen sang chảnh ấy, không khó để thu hút nhiều ánh nhìn từ người khác. Phóng nhanh một cách nhanh chóng đến siêu thị.

- Đến siêu thị-

Đang lựa chọn những món ăn ngon…thì đầu cậu chợt nảy số, muốn qua khu bán đồ dùng học tập. Cậu muốn mua vài chiếc bút để viết. Cậu đi đến lướt nhìn hết một lượt, rồi cũng chọn được bút viết phù hợp. Nhưng rồi ánh mắt cậu sáng lên khi nhìn thấy một cuốn sổ kèm bút rất xinh xắn và đáng yêu. Nhìn cuốn sổ này cậu liền nhớ đến Mộng Đình. Cậu chỉ lướt qua rồi đi đến quầy thanh quán.



Cứ thế mà về nhà, cậu lại chẳng có chút tâm trạng nào để ăn và xem phim kinh dị. Cậu đã quá mệt mỏi sau một chuyến đi rồi. Cậu thả mình trên chiếc giường, đôi mắt lim dim dần rồi cậu cũng vào giấc ngủ.

- Buổi sáng sớm-

Tiếng đồng hồ kêu ing ỏi, cậu nhìn giờ thì đã thấy điểm 6 giờ 30 phút rồi. Tức là cậu còn 30 phút nữa là vào học. Cậu vệ sinh cá nhân, thay quần áo, đi giày dép, xách ba lô và đi học. Cậu không biết vì sao lại cảm thấy mệt mỏi như này. Nhìn sắc mặt, thần thái của Tư Dực mà tài xế xót xa nói:

“Cậu chủ trông có vẻ mệt lắm rồi, cậu không sao chứ, buổi sáng nay cậu đã ăn gì chưa?”

Nghe tài xế hỏi vậy, cậu mới sợt nhớ ra cậu chưa ăn sáng. Chỉ vì hôm nay cậu dậy muộn hơn những hôm khác nên bây giờ cậu phải chịu đói, lên trường thì mới mua được đồ ăn.

Đi đến trường rồi, cậu lại phải lấy lại trạng thái bình thường để vào lớp. Đang đi lên cầu thang thì bỗng…

“Tada, bánh của cậu đấy. Cậu thử đi, đừng chê nhé!” - Mộng Đình vừa nói vừa cười tươi tắn.



‘Hử, Hạ Mộng Đình…đưa bánh ngọt cho mình sao.’ Cậu khá ngạc nhiên khi Mộng Đình đứng chờ cậu trước cầu thang đợi cậu rồi đưa bánh. Nhìn qua sơ chiếc bánh, chiếc bánh được đựng vào hộp giấy tỉ mỉ dễ thương. Chiếc bánh nhỏ nhỏ xinh xắn. Khiến cậu trong lòng như nở hoa vì sự chuẩn bị chu đáo này của Đình Đình.

Nhìn sắc mặt có vẻ tươi hơn chút, Mộng Đình đắc ý. Cô nghĩ âm thầm ‘Chiếc bánh này không phải tôi làm đâu, haha. Món quà này là từ tay mẹ tôi làm đó. Xin lỗi vì đã lừa dối cậu, haha’

“Được rồi!” - Tư Dực nói rồi cầm hộp bánh đi.

Mộng Đình thấy vậy mà chán chường ra mặt, ‘Cái thứ gì vậy chứ! Chẳng có nổi một lời cảm ơn. Thật là tên đáng ghét mà.’ Cô chướng ta gai mắt cái điêu bộ của Tư Dực vừa rồi. Bực tức trong lòng không thể làm gì hơn nên cũng đành phải quay trở lại lớp học. Mộng Đình bước vào lớp thì thấy Tư Dực đang ăn ngon lành chiếc bánh mà mẹ cô làm. Cô cảm thán ‘Chà chà, đúng thật là đỉnh quá mà, mẹ mình làm thì ai cũng đều khen ngon hết thôi’. Cô phấn khích quay về chỗ ngồi của mình.

Tư Dực thưởng thức chiếc bánh ấy, miệng đầu tiên cậu ăn đã khiến cậu tan chảy. Nó quả thực rất ngon. Không biết là do cậu chưa từng ăn bánh ngọt cho nên mới cảm thấy như thế. Từ trước đến giờ cậu rất muốn được mẹ làm bánh ngọt như bao người khác. Nhưng mà điều đó đối với cậu lại quá xa xỉ. Cậu ấm lòng khi ăn chiếc bánh mà Mộng Đình chỉn chu làm. Trong lòng như mở hội, vui vẻ, ấm áp, không còn cảm thấy mệt mỏi, cáu gắt. Bây giờ cậu mới biết được rằng Mộng Đình lại có thể làm món ngọt ngon như vậy. Cậu cảm thấy cô cũng không quá xấu xa như trong tưởng tượng.



RingRing, tiếng chuông kêu lên, tất cả học sinh đều bước vào lớp học.

Hàn Lâm chạy vào ngồi cạnh Mộng Đình. Mộng Đình thấy Hàn Lâm thì chào hỏi:

“Chào buổi sáng!”

“Ừm, chào cậu Đình Đình.” - Hàn Lâm cười vui vẻ nhìn Mộng Đình.

Cách đó, một khoảng không xa, một cặp mắt đang nhìn chằm chằm bọn họ. Người đó không ai khác là Tư Dực, cậu cảm thấy Hàn Lâm cũng thật đáo để khi bên cạnh Mộng Đình. Cũng thấy kì lạ mà nghĩ trong bụng ‘Hàn Lâm đường đường là một nhà giàu có mà lại đem lòng thích Hạ Mộng Đình sao? Cậu ta chưa từng vui vẻ nói chuyện với người con gái nào như thế. Liệu nếu mình được Mộng Đình làm bánh cho có khiến cậu ta nghĩ mình là kẻ thứ ba chen chân vào họ không nhỉ?’. Suy nghĩ của cậu ngày một càng nhiều, nhưng vị ngọt, thơm trong miệng lại chưa hề tan biến, nó khiến cậu u mê mãi.