Mỗi Sớm Thức Dậy Đều Trông Thấy Cặp Phu Phu Kiểu Mẫu Đòi Chia Tay

Chương 31: Dừng tại chỗ




"Huynh biết đệ không thích huynh tác hợp đệ thành đôi với Huyền Việt, huynh đã sửa chữa, huynh thực sự sửa chữa, nhưng tình huống hiện tại đặc thù, Huyền Việt là đối tượng thích hợp nhờ giúp đỡ nhất..." Mắt thấy Tiêu Minh và Huyền Việt nghiêm túc nhìn nhau không nói gì, Tô Du Tranh nhanh chóng khoác lấy bả vai Tiêu Minh, không nhịn được rụt cổ một cái, nhỏ giọng giải thích, "Huyền Việt chưa từng tới bí cảnh này, tu vi lại cao thâm, phá vỡ bí cảnh để cứu đệ không khó, huống chi với nhân phẩm của y, sẽ không lan truyền chuyện đệ đạt được bảo bối... còn nữa nói, người có thể vì đệ chạy tới đây, trừ y ra không còn ai khác..."

Tô Du Tranh nói say sưa, nhưng Tiêu Minh và Huyền Việt lại coi lời gã như gió thoảng bên tai, không thèm chú ý. Tô Du Tranh nhắc nhở mấy câu, rốt cục phẫn nộ ngậm miệng lại, lặng yên làm bối cảnh.

Đón ánh mắt Huyền Việt, Tiêu Minh nhất thời kinh ngạc không biết nên mở lời thế nào, dù sao lần "gặp mặt" trước, hai người bọn họ đã chẳng vui vẻ gì, mà khi nhận được tin từ Tô Du Tranh, Huyền Việt lại bất chấp hiềm khích lúc trước chạy tới ngay, khiến Tiêu Minh biết ơn vô cùng —— cuộc đời này có thể gặp gỡ Huyền Việt, đây là may mắn của Tiêu Minh.

Tiêu Minh im lặng không nói, sau một lúc lâu, Huyền Việt mở lời trước: "Ngươi có sao không?"

"...Ừm, ta vô sự, còn đạt được truyền thừa." Tiêu Minh miễn cưỡng lộ ra vẻ tươi cười, nhẹ nhàng vuốt cằm, "Đã làm phiền ngươi chạy tới cứu ta, đa tạ. "

Ánh mắt Huyền Việt trở nên thanh thản, khẽ gật đầu: "Ngươi không sao thì tốt. "

Dứt lời, y xoay người xuống lầu, không dừng lại một bước.

Nhìn bóng lưng Huyền Việt, Tiêu Minh không nhịn được cắn cắn môi, đáy lòng hắn có một thanh âm đang thúc giục hắn đuổi theo, nhưng đuổi theo như thế nào, hắn lại không biết.

Tiêu Minh hơi hé miệng, một lúc sau hắn chớp mắt, ánh mắt sáng lên, vội vàng đưa tay cầm lấy ngọc thạch giắt bên eo, bước nhanh đuổi theo.

Tô Du Tranh cười, xoay người trở về phòng, từ cửa sổ nhìn xuống dưới, chỉ thấy thân ảnh của hai người một trước một sau, rồi người sau nhanh chóng vượt qua người trước.

Đồ mặt than muộn tao, rõ ràng với tu vi của y, muốn rời khỏi trấn Khê Sơn chỉ cần một cái nháy mắt, dù cho "Triệu Hàm " hiện tại đã đến trung kỳ Kim Đan cũng không thể sánh được, nhưng y lại dùng chân đi từng bước, ý tứ ẩn chứa trong này là gì, dùng đầu ngón chân suy nghĩ một chút cũng có thể đoán ra.

Mặc dù lần này Tô Du Tranh gọi Huyền Việt tới, là vì lo lắng cho "Triệu Hàm ", sau khi suy nghĩ chọn ra đối tượng nhờ vả tốt nhất, nhưng bây giờ "nhờ giúp đỡ " không có tác dụng, ngược lại những thứ khác thì tiến triển, trời quả là không phụ người có lòng mà.



# Mấy kẻ vu oan giá họa các ngươi, còn ai dám nói ta là đồng đội heo không! #

Tô Du Tranh "dùng đầu ngón chân suy nghĩ một chút cũng đoán ra" chuyện, nhưng hai người ở ngoài quán trọ thì không ý thức được. Huyền Việt cũng không hiểu vì sao mình lại làm như vậy, mà Tiêu Minh một mực chú ý đến Huyền Việt, căn bản không rảnh rỗi quan tâm mấy thứ khác.

Nghe được một tiếng quen thuộc "Xin chờ một chút " kia, Huyền Việt đột nhiên dừng bước, y cảm giác buồng tim trĩu nặng của mình lại kịch liệt đập lên lần nữa, không nhịn được nín thở tập trung lại, thoáng quay đầu.

Tiêu Minh vừa ứng phó với khí linh ở trong đầu mình liên tục hô to gọi nhỏ "Người muốn giao vật trân quý như thế cho y?!" vừa vội vã chạy tới, hắn cũng không dám nhìn vào ánh mắt Huyền Việt, rất sợ lại thấy bất kỳ ý khinh bỉ hoặc lạnh lùng nào, chỉ miễn cưỡng cười một tiếng, giơ miếng ngọc cầm trong tay ra: "Ta có lấy được vật này, nhưng ta không phải kiếm tu, cầm cũng vô ích, nên... tặng cho ngươi, coi như là cảm tạ đoạn thời gian này được ngươi chiếu cố —— ừm, cũng coi như tạ lỗi."

Huyền Việt nhìn ánh mắt né tránh Tiêu Minh, muốn từ chối, nhưng cánh tay như bị quỷ thần xui khiến nâng lên, nhận lấy miếng ngọc mang theo hơi ấm của Tiêu Minh, nắm thật chặt trong tay.

Thấy Huyền Việt nhận đồ, Tiêu Minh thở phào nhẹ nhỏm, tảng đá vẫn đè nặng trong lòng thoáng dời một chút, cả người cũng thoải hơn.

Hắn ngẩng đầu lên, nhìn về phía ánh mắt thâm trầm, không nhìn ra tâm tình của Huyền Việt. Uổng phí Tiêu Minh luôn tự nhận mình am hiểu hoa ngôn xảo ngữ (nói lời ngon tiếng ngọt), nhưng đối diện Huyền Việt, hắn hoàn toàn không biết nên mở miệng thế nào. Hắn nói rất nhiều điều với Huyền Việt, nhưng phần lớn đều là nói dối. Tiêu Minh suy nghĩ mấy lần, cảm thấy nếu có như thế liên tục lừa gạt mình như thế, làm hại mình, dù miễn cưỡng đại phát từ bi không tính toán hiềm khích lúc trước, những vật quan trọng như công pháp bảo vật, hắn sẽ không tin tưởng đối phương mà không phòng bị gì—— mà khi nãy Huyền Việt lưỡng lự, cũng đã chứng thực điều này.

Nếu như đối phương tiếp nhận mà chỉ để trong túi, thì phần bồi thường này của hắn coi như uổng phí. Tiêu Minh cong khóe miệng, vờ thoải mái nhún vai: "Có lẽ ngươi cảm thấy ta không đáng tin, nhưng những lời xin lỗi và bồi lễ này là ta thật lòng thật dạ, bên trong miếng ngọc ghi lại nội dung quý giá khó tìm, ngươi... đừng vì không tín nhiệm ta, mà bỏ lỡ nó —— nếu như ngươi vẫn còn nghi ngờ, có thể tìm những người khác giám định một phen. "

Bàn tay Huyền Việt nắm ngọc giản không khỏi căng thẳng, nhấp hé môi, chậm rãi nói: "Sẽ không. "

Tiêu Minh: "............"

—— Hai chữ "sẽ không " này của ngươi, rốt cuộc là ám chỉ "sẽ không " làm gì hả! (╯‵□′)╯︵┻━┻

Dưới tình huống này, Tiêu Minh không khỏi có chút bất đắc dĩ với tính cách ít nói của Huyền Việt, còn khí linh càng vì thế mà giận giữ bất bình —— nhìn xem, chủ nhân của nó đã tự tay dâng lên đồ vật quý giá như thế, còn nói nhiều như vậy, mà đối phương chỉ đáp lại hai chữ ngắn ngủi! Thật không thể chịu nổi!

Bị khí linh quậy đến đau đầu, những lời xin lỗi tiếp theo vừa hiện lên trong đầu Tiêu Minh thoáng chốc tan biến, hắn im lặng một lúc, sau đó ho nhẹ: "Như vậy nhé,... ta không quấy rầy ngươi nữa. "

Dứt lời, hắn nâng chân, vừa định muốn rời khỏi, lại nghe được ngữ điệu trầm thấp của Huyền Việt: "Chỉ thế thôi? "

Tiêu Minh: "...???"

Nghi ngờ ngước mắt nhìn về phía Huyền Việt, Tiêu Minh thấy đối phương mím chặt môi, tựa hồ đang cố kiềm chế điều gì. Nhìn ánh mắt Tiêu Minh, khóe môi Huyền Việt khẽ động: "Lời ngươi muốn nói... chỉ có vậy? "

Tiêu Minh nháy mắt, chần chờ một giây: "Lúc trước hạ cổ lên người ngươi, là ta..."

"Không phải là cái này." Huyền Việt cắt lời Tiêu Minh, hai hàng lông mày hơi nhíu lên, "Là Lục Thiên Vũ. "



Trái tim Tiêu Minh không nhịn được run lên, theo bản năng liếc nhìn Huyền Việt, trong đầu không khỏi hoảng hốt.

Rất hiển nhiên, từ sau hôm tức giận rời đi đó, Huyền Việt bị đả kích khá lớn, thậm chí không biết từ nơi nào y lại biết được tên Lục Thiên Vũ, cũng ghi tạc thật sâu trong lòng. Hôm nay nói tên này ra khỏi miệng, mặc dù ngữ điệu lạnh lùng bình thản, lại gắng gượng đến nỗi làm Tiêu Minh nghe được mấy phần nghiến răng nghiến lợi.

Tiêu Minh lấy lại bình tĩnh, xua tan suy nghĩ tự mình đa tình sinh ra vì vấn đề của Huyền Việt, cố gắng đem tâm tư chú trọng lên Lục Thiên Vũ.

"Lục Thiên Vũ... là đệ tử của ta, là đệ tử duy nhất." Sắc mặt Tiêu Minh trở lại bình thường, cố gắng giải trừ ân oán cho đồ đệ nhỏ đáng thương của mình, "Thật ra, ban đầu ta thu hắn làm đệ tử, là do tư chất đơn linh căn của hắn vô cùng thích hợp trở thành lô đỉnh, mà lúc ấy kim đan của ta bị vỡ, cần một lô đỉnh để hấp thu tinh lực, tu bổ kim đan—— ngươi cũng biết thể chất của ta, ta... cũng không muốn lừa ngươi chuyện này. "

Theo lời mình nói ra, Tiêu Minh chỉ cảm thấy không khí quanh thân càng ngày càng thấp, cũng sắp ép hắn đến không ngốc đầu lên nổi, mà con đường vốn người đến người đi lúc này hoàn toàn vắng vẻ, không ai dám đến gần.

Chẳng biết tại sao, Tiêu Minh cực kỳ muốn thắp cho đồ đệ nhỏ của mình một cây nến, khẩn cầu thiếu niên có thể bình an lớn lên, đừng ngã dưới tay Huyền Việt.

Hơi bất đắc dĩ nhìn khuôn mặt không biểu tình của Huyền Việt, Tiêu Minh lúng túng cong cong khóe miệng: "Nhưng tu vi của hắn quá kém, cho nên ta cũng không ra tay, sau đó... ta bị ngươi mang về, sau đó... ừm... ngươi. "

Mặc dù không nói ra, nhưng một tiếng "ừm" này đã rút ngắn quá trình, Tiêu Minh và Huyền Việt đều ngầm hiểu. Nháy mắt, khí tức quanh thân Huyền Việt bị kiềm hãm, có chút hoảng hốt dời đi tầm mắt, trên mặt hiện lên một vệt ửng đỏ.

Tiêu Minh cũng có chút lúng túng cúi đầu, hắn thấy, vụ hấp thu tinh khí kia cũng không phải chuyện gì đáng nhắc lại, mà là lịch sử đen tối của hắn, hôm nay trực tiếp nói ra trước mặt người bị hại, khiếm hắn cảm thấy vô cùng xấu hổ. Tiêu Minh không khỏi tăng nhanh ngữ điệu, lướt qua đoạn này: "Sau đó, kim đan của ta đã được tu bổ khá tốt, lô đỉnh gì đó cũng không cần thiết nữa, hôm nay Lục Thiên Vũ đối với ta chỉ thuần túy là một đệ tử, ta sẽ không làm gì hắn nữa. "

Sau khi nói xong, Tiêu Minh thở phào nhẹ nhỏm, ngẩng đầu nhìn hướng Huyền Việt, mà Huyền Việt cũng đã ngừng suy nghĩ lung tung, kiềm lại một màn ngượng ngùng kia, khôi phục khuôn mặt lạnh lùng. Y hé miệng, không biết nên đáp lời thế nào mới phù hợp ——"Thế thì tốt"? Không, y làm gì còn tư cách nói những lời này? Thậm chí, ngay cả tư cách hỏi thăm quan hệ giữa Tiêu Minh và Lục Thiên Vũ cũng không có, câu hỏi vừa rồi, đã hết sức vô lý.

Nghĩ đến đây, hơi thở Huyền Việt không khỏi trầm xuống, mà Tiêu Minh nhạy cảm liền nhận ra sự biến hóa này, lại không thể nào trấn an.

Đây là sự thật, mặc dù Tiêu Minh dùng vô số phương pháp giải thích quan hệ giữa hắn và Lục Thiên Vũ trong sạch, không có chút dây mơ rễ má nào, nhưng hắn cũng không muốn lừa gạt Huyền Việt lần nào nữa. Hắn lừa y đủ rồi, mà Huyền Việt cũng không thể tiếp tục chung sống với bộ mặt giả dối của Tiêu Minh.

"Tóm lại, đây chính là câu trả lời của ta, ngươi tin hay không cũng được, ta chắc là sẽ không đổi lời. " Tiêu Minh gật đầu với Huyền Việt, ngay sau đó cáo từ rời đi, mặc dù hắn biết rõ mình là tự làm tự chịu, nhưng cũng cũng không muốn đối diện với nghi vấn của đối phương.

Huyền Việt nhìn theo bóng lưng Tiêu Minh, cũng không mở miệng giữ lại, mà chỉ hơi cúi đầu. Y lại một lần nữa cảm nhận rõ ràng câu nói "không còn liên quan" của mình ở đại điển Hóa Thần rốt cuộc có tư vị gì, nhưng lại không thể nào sửa đổi.

Đúng vậy, bọn họ không còn liên quan, y không có quyền hỏi về chuyện riêng của Tiêu Minh, thế nhưng y không thể nào kiềm chế được.

Kể từ hôm đó, sau khi trở về Lạc Thủy cung, ngay cả công việc tu luyện thường ngày mà bản thân yêu thích nhất y cũng không thể chuyên tâm, dù là lau bản mệnh kiếm của mình, cũng khiến tâm trí y phiền loạn.

Thậm chí, Huyền Việt có chút tiếc hận lúc ấy mình lại xoay người rời đi, mà không chém Lục Thiên Vũ một kiếm. Y cố gắng khiến mình không nghĩ nhiều nữa, ngừng nhớ về việc này, lại không kìm được đào bới trí nhớ của mình, sau đó đào ra cái tên của người thuộc Lục gia trong trí nhớ mà lúc trước không chú ý tới, dù như thế nào cũng không thể quên.



Nếu như không hỏi rõ ràng, có lẽ y vẫn không thể nào tĩnh tâm tu luyện. Huyền Việt băn khoăn y có nên làm vậy không, sau đó nhận được câu trả lời của Tiêu Minh làm y thở phào nhẹ nhõm.

Mặc dù khi y nhớ tới khuôn mặt ngây thơ khó nén vẻ hoa lệ của Lục Thiên Vũ vẫn có chút không thể nào quên được, nhưng đáp án này so với tưởng tượng của Huyền Việt đã quá là tốt rồi—— như vậy, là đủ.

Tầm mắt khẽ dời, ánh mắt Huyền Việt dừng trên miếng ngọc Tiêu Minh tặng y. Chần chờ chốc lát, y đặt miếng ngọc lên mi tâm, đưa vào thần thức, sau đó ngạc nhiên trừng hai mắt.

Từ miệng Tiêu Minh, Huyền Việt biết được miếng ngọc này liên quan tới kiếm đạo, nhưng y hoàn toàn không nghĩ tới, nội dung trong đó lại trân quý như thế.

Huyền Việt chuyên tu kiếm đạo, tự nhiên am hiểu thời kỳ thượng cổ rất rõ, có thể nói kiếm quyết này đến nay đã sớm thất truyền, thậm chí, kiếm quyết của y, cũng chỉ là một phần trong đó. Thế nhưng dù chỉ là một phần, đã mang lại cho Huyền Việt không ít chỗ tốt, nếu như là phiên bản hoàn chỉnh, vậy sẽ còn chứa đựng nhiều điều quý giá hơn nữa, càng khiến người ta thèm khát... Huyền Việt không chỉ cảm khái như thế một lần, cũng hao tốn không ít tâm lực truy tìm kiếm quyết ấy trong các loại bí cảnh, nhưng hoàn toàn không thu hoạch được gì.

Y chưa từng nghĩ tới, trân bảo mình tìm không được lại bị người cứ thế hời hợt đưa cho, mà đưa phần cơ duyên này cho y, chính là kẻ đã từng là người trong lòng y...

Huyền Việt tay cầm ngọc thạch, tâm tình kích động, phần phấn chấn này không chỉ xuất phát từ kiếm quyết thất truyền trong tay, mà càng vì người tặng kiếm quyết cho mình.

Có thể đưa thứ trân quý như thế cho mình, thật chỉ là tạ lỗi sao? nếu như chỉ là tạ lỗi, thì phần lễ vật này quá mức quý giá, trừ phi là người tin cậy gần gũi nhất, nếu không chẳng ai có thể hào phóng như vậy, không cầu hồi báo liền dâng tặng —— mà nếu như không chỉ có mỗi tạ lỗi, thì ý của phương... là gì?

Huyền Việt tự nhủ không nên suy nghĩ nhiều, khóe miệng lại không nhịn được hơi cong lên, ánh mắt của y vô cùng sáng, tay cầm ngọc thạch cũng cực kỳ nâng niu.

Tâm tư Tiêu Minh khó dò, y không dám hành động, sợ bản thân lại hiểu lầm điều gì. Cho nên, cứ để y dừng tại chỗ như vậy đi, nếu như đối phương thật sự muốn bắt đầu lại, thì hắn chỉ cần quay người, là có thể nắm tay y thêm lần nữa.

—— Nếu được như vậy, thì thật tốt.

= Hết chương 31 =