Mỗi Sớm Thức Dậy Đều Trông Thấy Cặp Phu Phu Kiểu Mẫu Đòi Chia Tay

Chương 14: Cảm giác sinh tồn trong phòng tối




Khi Tiêu Minh tỉnh lại, hắn đã nằm trong gian phòng từng chung sống với Huyền Việt—— gian phòng này vốn đã bị kiếm khí của y phá hủy, hiện tại không ngờ trở về nguyên trạng, khiến Tiêu Minh đột nhiên sinh ra cảm giác cảnh còn người mất.

Nếu không phải do cơ thể cực kỳ hư nhược và kim đan u ám khiến hắn biết tất cả chuyện xảy ra lúc trước là sự thật, hắn sẽ cho rằng Huyền Việt vẫn chưa thoát khỏi khống chế của cổ trùng, bọn họ vẫn là đôi đạo lữ "nồng nàn".

Thương thế của Tiêu Minh cũng chưa được điều trị hoàn toàn, chỉ có thể miễn cưỡng giữ lại một mạng, nhưng Huyền Việt có thể để hắn sống khiến Tiêu Minh kinh ngạc —— Phải chăng là câu nói của hắn trước khi hôn mê có tác dụng? —— Hắn còn không dám vọng tưởng đối phương sẽ chữa thương cho mình.

Linh lực quanh thân trì trệ, vận chuyển khó khăn, chắc hẳn do bị hạ cấm chế. Không biết có phải ảo giác hay không, Tiêu Minh cảm thấy linh lực trong cơ thể tựa hồ đang bị thứ gì chậm rãi rút ra, mặc dù không nhanh chóng, nhưng cảm giác từng giọt từng giọt bị trôi đi khiến hắn vô cùng kinh hãi.

Tin tức duy nhất có thể coi là tốt, chính là kim đan của hắn miễn cưỡng được bảo vệ, nhưng cũng chỉ giữ được mà thôi, về phần có thể giữ được bao lâu, Tiêu Minh cũng không đoán được. Nhưng dựa theo tình hình của hắn bây giờ, đan vỡ chỉ là chuyện sớm muộn... Tiêu Minh khẽ vuốt đan điền, khổ sở cười một tiếng, hắn chưa từng bất lực thế này, dù là khi còn trẻ bị sư phụ " mơ ước " cũng không làm hắn tuyệt vọng như bây giờ.

Tiêu Minh cũng không biết đây là vì gì... đại khái... bởi vì từ trước đến giờ kẻ muốn dồn hắn vào chỗ chết đều là người ngay cạnh hắn, lần này, kẻ thù của hắn cũng là Huyền Việt – người đã từng gắn bó với hắn tương đối lâu.

Thật ra trong lòng Tiêu Minh, Huyền Việt là người duy nhất đặc biệt, y đã từng coi hắn là độc nhất vô nhị, thiện ý chân thành, chẳng qua tất cả đều bị hắn phá hủy.

Dù Tiêu Minh tự nhủ rằng mình không quan tâm, nhưng sự thật cũng không cho phép hắn dối lòng. Hắn thật sự trân trọng đoạn "tình cảm" khi xưa, mà hôm nay, giữa bọn họ chỉ còn lại thù hận.

Tiêu Minh cắn răng, cố gắng kìm nén cảm xúc rối bời —— hắn phải sống, cho nên không thể để tình cảm lấn át, vô luận kế tiếp gặp chuyện gì, chỉ cần có đường sống, hắn tuyệt đối không buông tha.

Khi Huyền Việt đẩy cửa phòng bước vào, Tiêu Minh đã khôi phục tĩnh táo, hắn giương mắt nhìn về phía tên kiếm tu mặt mũi lạnh lùng, trào phúng nhếch mép cười một tiếng :" Có thể sống lại khiến ta thật kinh ngạc, ngươi không có giết chết ta ư? "



—— Tiêu Minh tính thăm dò xem Huyền Việt rốt cuộc muốn xử lý mình như thế nào, hắn một mực tìm kiếm giới hạn cuối cùng của đối phương, nếu Huyền Việt cũng không trực tiếp đưa hắn vào chỗ chết mà giữ hắn ở lại, vậy tính mạng của hắn tạm thời không quá nguy hiểm.

"... Ta sẽ không cho ngươi dễ dàng chết như thế. " Thanh âm của Huyền Việt lạnh lùng làm Tiêu Minh hoàn toàn không phân được là vui hay giận, điều này khiến hắn không nhịn được có chút kinh hãi. Dù sao cùng nhau sinh sống gần trăm năm, có thể nói hắn hiểu rõ từng cử chỉ của Huyền Việt như lòng bàn tay, nhưng bây giờ, ưu thế này tựa hồ đã không còn tồn tại.

" Vậy ngươi muốn thế nào? Nhốt ta? Từ từ hành hạ ta? Khiến ta sống không bằng chết? " Tiêu Minh nhìnHuyền Việt chằm chằm, không dám bỏ qua chút động tĩnh của y.

Huyền Việt hờ hững nhìn sang hướng khác, không trả lời, ngược lại cất bước ngồi vào gian phòng bên kia, nghiêm túc cúi đầu lau chùi kiếm bản mệnh của y.

Huyền Việt cực kỳ yêu quí kiếm bản mệnh, mà thân là kiếm tu, nhất định phải luôn luôn tĩnh tâm. Tuy vậy, tu giả vẫn có cảm xúc của người phàm, mỗi khi tâm tình Huyền Việt không yên, y sẽ lau kiếm bản mệnh của mình, chỉ khi người với kiếm hợp nhất, mới có thể khiến trái tim của y thanh tịnh.

Tiêu Minh có thể nhìn ra Huyền Việt không yên lòng, mà vì sao lại thế?

Là do kẻ thù gần ngay trước mắt, rốt cục thù lớn được báo nên kích động, hay... vì những nguyên nhân khác? Nếu bây giờ hắn nhìn thấy bộ dáng chật vật của mình, có thể... mềm lòng xót thương phần nào hay không?

" Không nghĩ tới nửa năm không gặp, ngươi càng thêm trầm muộn so với trước kia. " Tiêu Minh nghiêng đầu cười khẽ, cố gắng hòa giải không khí lạnh nhạt trong phòng, đào móc một ít đầu mối có lợi từ Huyền Việt.

Huyền Việt không đáp, thậm chí còn không thèm liếc nhìn hắn, hoàn toàn biến hắn thành người vô hình, làm Tiêu Minh dở khóc dở cười.

Miệng hắn nhấp nháy, dứt khoát sử dụng đại chiêu mặt dày.

Kéo thân thể hư nhược, Tiêu Minh xuống giường, chậm rãi đi đến hướng Huyền Việt, choàng qua cần cổ đột ngột cứng ngắc của y từ phía sau, tựa vào bên tai cười khẽ:" Thế nào, không nói năng gì lại đem ta nhốt ở chỗ này, ngươi chẳng lẽ thật sự thích ta, tình cũ chưa dứt, cho nên không dám giết ta? "

Tay Huyền Việt lau chùi trường kiếm hơi dừng lại một chút, nghiêng đầu nhìn thẳng vào mắt Tiêu Minh.

Tiêu Minh chỉ cảm thấy trong đôi mắt đen thâm thúy kia tràn đầy vẻ châm chọc, phảng phất như đang nhìn một thằng hề diễn trò vậy, dù da mặt hắn rất dày, sắc mặt không khỏi có chút đỏ lên, khó chịu không dứt.

Sau khi liếc mắt nhìn nhau, Huyền Việt cúi đầu lần nữa, giả câm giả điếc với Tiêu Minh. Tiêu Minh đóng băng hồi lâu, lại có chút bó tay, đành phải giả bộ hừ lạnh một tiếng, xoay người trở lại giường.

Rất hiển nhiên, hôm nay Huyền Việt đã sớm không còn là người từng bị hắn đùa bỡn, hắn nhất định phải tính toán kỹ càng, tìm ra phương pháp phù hợp, không thể hành động thiếu suy nghĩ, mà như vậy có lẽ phải tốn một thời gian dài.



—— Chỉ mong tiểu đồ đệ của hắn đủ thông minh, có thể sống sót đợi đến khi hắn giải quyết phiền toái, thoát khỏi địa ngục......

Nghĩ như vậy, Tiêu Minh ngồi xếp bằng trên giường, cố gắng điều chuyển linh lực chữa khỏi thương thế —— dù hắn muốn thực hiện phương pháp nào, đầu tiên đều phải tu bổ thân thể rách nát không chịu nổi này của mình.

Tuy Tiêu Minh nghĩ được việc tốt như vậy, nhưng khi hắn thực sự cố gắng vận chuyển linh lực, lại phát hiện không chỉ có linh lực bị giam cầm, thậm chí ngay cả loại cảm giác linh lực trôi mất lúc hắn vừa tỉnh lại cũng không phải ảo giác. Càng thúc giục linh lực, càng nhanh chóng trôi mất, kinh mạch trong cơ thể hắn dường như xuất hiện vết rách, khiến cho tất cả linh lực được điều động đều phóng đến chỗ vết rách này, làm hắn không kịp đề phòng.

Cho tới bây giờ Tiêu Minh chưa từng gặp tình huống như thế, mặc dù hắn có sư phụ, cũng được truyền thừa, nhưng đại đa số phương pháp tu luyện đều là tự học, hậu quả của thiếu hụt danh sư kiến thức rộng rãi tận tâm tận lực giải đáp thắc mắc, chính là việc hắn hoàn toàn không biết nên phản ứng thế nào đối với tình huống bộc phát này.

Tiêu Minh cố gắng phong tỏa chặn lại vết rách, cố gắng điều chỉnh hướng đi của linh lực trong cơ thể, nhưng tất cả cũng không mấy hiệu quả. Sắc mặt của hắn càng ngày càng khó nhìn, tái nhợt, căng thẳng bất an, Tiêu Minh chợt mở mắt, ngẩng đầu lên, không cách nào khắc chế tức giận trừng Huyền Việt đang mang vài phần đùa cợt nhìn hắn, cắn răng quát khẽ :" Ngươi đã làm cái gì với ta?!"

Huyền Việt nhếch môi cười—— sau khi giải trừ cổ trùng, đây là lần đầu Tiêu Minh thấy y cười lạnh. Hắn không biết nên hình dung nụ cười này như thế nào, tựa như vui vẻ, lại tựa như đau khổ, nóng xen lạnh như vậy, khiến cho hắn nổi da gà.

Huyền Việt thưởng thức vẻ hốt hoảng luống cuống của Tiêu Minh, y thu hồi kiếm bản mệnh trong tay, đứng lên đi tới chỗ Tiêu Minh, cao ngạo nhìn xuống:" Ngươi nghĩ, ta sẽ làm gì với ngươi? "

Tiêu Minh cắn răng, trong khoảng thời gian ngắn không biết nên đáp lại như thế nào.

" Ta chẳng qua—— tất cả những thứ ngươi nhận từ ta, ta chỉ muốn lấy lại toàn bộ mà thôi. " Thanh âm của Huyền Việt thanh lãnh lạnh lùng, mang theo nét cố chấp và hung ác.

Lòng Tiêu Minh nặng nề, mơ hồ như có sét đánh ngang tai. Toàn thân hắn lạnh băng, hắn đã hiểu hàm nghĩa trong câu nói của Huyền Việt, cũng hiểu vì sao y không giết chết mình.

Ân tình chưa dứt? Không, chắc chắn không phải là ân tình chưa dứt.

Huyền Việt chẳng qua là... muốn lấy lại toàn bộ những gì hắn cướp, muốn hắn trơ mắt nhìn những tính toán kỹ lưỡng của mình trước kia thành công dã tràng —— So với trực tiếp một kiếm giết hắn còn khiến Tiêu Minh tuyệt vọng hơn.

Hắn cố gắng đấu tranh, không tiếc hy sinh hết thảy, thậm chí bỏ qua lương tâm, cuối cùng là vì gì? Là vì không muốn làm con cá nằm trên thớt của người khác, vì tu luyện, vì tiền đồ rộng mở, vì muốn nắm giữ cuộc sống của mình.

Vì vậy, Huyền Việt sẽ hủy diệt tất cả những gì hắn đạt được, thu hồi linh lực hắn có được khi song tu, khiến hắn trở lại tình cảnh dù bị đối xử như thế nào cũng không thể phản kháng đó lần nữa.

Tiêu Minh không hề nghĩ tới mình sẽ biến thành như thế, hắn vốn tưởng rằng nát lắm cũng chỉ bị Huyền Việt một kiếm giết chết thôi, chẳng qua Huyền Việt thay đổi, càng thêm ngoan độc, y dễ dàng nắm lấy điểm yếu mà Tiêu Minh sợ nhất, khiến hắn vạn kiếp bất phục. ( muôn đời muôn kiếp không trở lại được.)



Tiêu Minh tuyệt đối không tìm chết, dù rơi vào hoàn cảnh nào, hắn cũng sẽ quỳ bò cắn răng sống tiếp. Vì vậy, việc này trở thành trận cực hình rất dài, dài tới mứcTiêu Minh không thể thấy được kết thúc.

Chẳng qua, chuyện này có thể trách ai nữa? Huyền Việt làm rất đúng, mang đi bao nhiêu của hắn, ngay cả vốn lẫn lãi đều lấy hết, công bằng đến nỗiTiêu Minh ngay cả oán hận cũng không thể.

Sắc mặt hắn trầm xuống, vẻ mặt tê liệt, lại cố nén không yếu thế. Chung quanh Tiêu Minh đều là bất lợi, chỉ là hắn luôn ngụy trang hoàn mỹ những thứ này, chỉ có thời điểm hắn không còn sức ngụy trang, mới hiện ra bản chất chân chính.

Liếc mắt, Tiêu Minh ngẩng đầu nhìn thẳng Huyền Việt, giọng nói giễu cợt :" Sĩ biệt ba ngày phải nhìn với cặp mắt khác xưa, Huyền Việt, ngươi làm rất tốt, rất rất tốt. "

Huyền Việt khẽ cau mày, ánh mắt lóe lên, hai tay buông thõng bên người cũng không nhịn được nắm thật chặt, y chậm rãi mở miệng :" Ngươi cũng vậy. "

Tiêu Minh nhắm mắt lại, chán nản ngã xuống giường, không muốn nhìn y nữa. Mà Huyền Việt đứng ở mép giường hồi lâu, cuối cùng cũng xoay người rời đi, chỉ để lại một câu " Nếu ta là ngươi, sẽ đàng hoàng một chút, đừng tiếp tục tu luyện nữa. "

Nghe được tiếng cửa phòng nhẹ nhàng khép lại, Tiêu Minh giơ tay lên che đi khuôn mặt, chậm rãi thở ra một hơi.

—— Đàng hoàng một chút? Đừng tiếp tục tu luyện nữa? Câu kia có ý gì? Chẳng qua là linh lực quanh thân biến mất sớm một chút thôi.

Thậm chí, thay vì bị treo ngược ở giữa không trung như vậy, Tiêu Minh càng muốn dứt khoát phá nắp quan tài, tiếp tục nghĩ kế tìm đường ra từ sau bụi rậm.

= Hết chương 14 =