Tiêu Dịch run tay, suýt chút nữa đánh rơi Linh Giới trữ vật xuống đất.
Cùng lúc đó, ánh mắt của Giang Nguyệt Hoàn lướt qua vai cậu, hướng về phía cửa. Đam Mỹ Hài
Thanh niên áo đen thoải mái bước vào sân, quen thuộc đến độ coi Hàm Lộ Cư như nhà của mình. Dáng người hắn dong dỏng cao, mặt mũi đã hoàn toàn trưởng thành, dường như có thể nhận ra dáng vẻ khi còn là thiếu niên vào hai trăm năm trước, nhưng đường nét trẻ con đã hết, hiện tại đôi mày nhíu chặt thậm chí còn toát ra một vẻ vô cùng áp đảo.
Lại xem cặp mắt vàng kim sắc bén khiến người khó quên kia, khi nhìn thẳng vào hắn, không khỏi khiến người ta cảm thấy áp lực vô hình.
Giang Nguyệt Hoàn hơi nhíu mày.
Hai trăm năm không gặp, đồ đệ của y đã lớn thế này rồi.
Có chút xa lạ, lại có chút quen thuộc.
Tiêu Dịch vội vàng lùi lại, không biết vì sao mà cậu cảm thấy có sự thù ghét quá mạnh từ thanh niên áo đen kia. Cặp mắt vàng lộng lẫy của đối phương nhìn chằm chằm cậu, con ngươi màu đen dưới ánh nắng thu hẹp lại thành hình thẳng đứng, nhưng kể cả ánh mặt trời ấm áp cũng không xua tan được sự lạnh lẽo và u ám trong mắt hắn.
Ánh mắt của thanh niên hạ từ mặt Tiêu Dịch xuống ngón tay cậu - vừa rồi khi hắn mới bước vào, tựa hồ nhìn thấy thiếu niên này đặt tay mình lên lòng bàn tay của Giang Nguyệt Hoàn.
Sư tôn vậy mà lại nắm tay người khác sau lưng hắn...
Ngay sau đó, hắn híp mắt lại, nhìn chằm chằm vào chiếc nhẫn Linh Giới trắng sáng ở ngón trỏ của Tiêu Dịch. Hắn có thể cảm giác được chiếc Linh Giới kia thuộc về Giang Nguyệt Hoàn, nó còn chưa hoàn toàn bị hơi thở của chủ nhân mới bao trùm.
Sắc mặt hắn đột nhiên thay đổi: "Tại sao ngươi cũng có thứ đó?!"
Tiêu Dịch lại lùi về phía sau, trên trán đã đổ mồ hôi lạnh, cẩn trọng giải thích: "Là do... sư tôn cho ta."
"Sư tôn?" - Mí mắt của thanh niên hơi giật giật, tựa như đang cố nén tức giận. Hắn đột nhiên quay đầu lại, bước nhanh tới chỗ Giang Nguyệt Hoàn: "Sao nó lại gọi người là sư tôn? Người thu nhận đồ đệ mới sao? Sư tôn không phải đã hứa với ta cả đời này chỉ thu một mình ta làm đồ đệ à?"
"...Vi sư chưa bao giờ nói như vậy," - Giang Nguyệt Hoàn nhíu mày, bất đắc dĩ, "Cận Lâu, đừng quậy."
Thanh Ly vẫn còn ngồi ở vị trí ban đầu, không hề có ý định đứng lên, cũng hoàn toàn không có ý định gia nhập chiến sự. Hắn nhẹ nhàng nâng tay che miệng, không biết là muốn che nụ cười hay là che mũi lại, ngăn chặn mùi giấm ngập tràn trong không khí.
Đúng, không sai, khi sư huynh của hắn đối xử với Sở Cận Lâu, biểu cảm lộ ra nhiều nhất chính là bất lực và đau đầu.
Hắn nói rồi, rồng nhỏ sẽ ghen, mà sư huynh đâu có nghe.
"Ta không quậy," - Sở Cận Lâu thân cao chân dài, bước hai ba bước đã đến trước mặt Giang Nguyệt Hoàn, duỗi tay ra vây đối phương vào giữa mình và ván cửa, "Không phải sư tôn nên cho đồ nhi một lời giải thích sao? Vừa mới xuất quan đã vội vàng không chờ nổi mà rời phái Phù Quang, rồi không biết nhặt một đứa đồ đệ hoang từ đâu trở về... trông có vẻ như bệnh tình của sư tôn đã khỏi nhỉ? Đồ nhi chờ ở chỗ này hai trăm năm, vậy mà vẫn không xứng làm người đầu tiên nghênh đón người xuất quan sao?"
Giang Nguyệt Hoàn nhăn mày.
Đối phương tiến đến gần như vậy rồi y mới chú ý tới, hóa ra Cận Lâu lớn lên còn cao hơn cả y, bóng râm từ đầu hắn đủ bao phủ cả người y trong đó.
Khi bế quan, y không nhận thức được mùa nóng hay mùa lạnh. Hai trăm năm trước cữ ngỡ như là mới hôm qua, y vừa mở mắt đã thấy thiếu niên nhỏ tuổi hơn Tiêu Dịch, cũng gầy yếu hơn Tiêu Dịch, đã lớn lên từ lâu, không còn vẻ ngây ngô mà đã hoàn toàn giống một người trưởng thành.
Nghĩ đến đây, y đưa tay ra nắm lấy cánh tay của Sở Cận Lâu. Cách một lớp áo, y có thể cảm nhận được cơ bắp trên cánh tay của đối phương, hắn đã không còn hình dạng da bọc xương như hồi đó nhưng vẫn gầy. Cơ bắp bị ống tay áo rộng thùng thình che đậy, không biết hình dáng cụ thể ra sao, nhưng lại có thể đoán được rằng đây là một thanh niên tuấn tú, cường tráng, có vòng eo hẹp và cơ thể dẻo dai bền bỉ.
Giang Nguyệt Hoàn rất vừa lòng, nếp hằn giữa mày dần dần giãn ra. Tay y tiếp tục mò lên trên, nhéo nhéo bả vai đối phương.
Thanh niên sức dài vai rộng, hoàn toàn khác biệt với thiếu niên gầy gò lúc trước. Y ấn nhẹ đầu ngón tay vào thì không sờ thấy vết thương năm đó, chắc là đã khỏi hẳn.
Lại lần mò lên trên, tay y dừng lại ở gáy Sở Cận Lâu, ngón cái ấn vào yết hầu của hắn, nhẹ nhàng vuốt ve nơi đó một lúc.
Đến bây giờ Giang Nguyệt Hoàn vẫn còn nhớ rõ, khi y cứu thiếu niên hắc long kia từ thế gian trở về, đối phương đã bị trọng thương, bả vai bị đóng đinh xuyên qua để phong bế pháp lực toàn thân, móng bị rút, răng bị nhổ, thậm chí dây thanh quản cũng bị cắt đứt làm nó không thể phát ra tiếng nói, bởi vì mất giọng quá lâu nên tiên thuật cũng không thể chữa khỏi.
Cuối cùng, y xin sư muội là y tu một hạt giống hoa sinh lưỡi, tự tay gieo vào cổ họng Sở Cận Lâu, khiến cho hạt giống sinh trưởng từ máu thịt, thay thế dây thanh quản ban đầu.
Nhưng khi đó Sở Cận Lâu còn đề phòng y, không chịu mở miệng nói chuyện. Ngày cuối cùng trước khi bế quan, y mới nghe được thiếu niên dùng tiếng nói sứt sẹo vì chưa quen để gọi y một tiếng "sư tôn".
Hai trăm năm trôi qua, âm thanh từ "dây thanh quản nhân tạo" này phát ra chẳng khác gì thanh âm của người thường.
Giang Nguyệt Hoàn vô cùng tập trung kiểm tra vết thương của đồ đệ, hoàn toàn không chú ý tới việc mỗi khi mình đụng vào đối phương thì biểu cảm của hắn lại biến đổi một phần. Cho đến khi y ấn ngón tay cái vào yết hầu của Sở Cận Lâu thì hắn run rẩy cả người, bắt lấy cổ tay của y.
Ở nơi tối tăm, con ngươi đã co thành dọc đứng dần dần khôi phục lại thành hình tròn, giọng nói hắn khẽ run: "Sư tôn, người đang làm gì vậy?"
"Kiểm tra xem vết thương của ngươi đã khỏi hẳn hay chưa," - Biểu cảm của Giang Nguyệt Hoàn vẫn như thường ngày, y nâng mắt lên, "Hai trăm năm nay vi sư không chăm sóc ngươi, ngươi có ổn không?"
Sở Cận Lâu dùng cặp mắt vàng kim nhìn chằm chằm y, mong rằng sẽ kiếm ra một chút sơ hở, dù là áy náy, đau lòng, thương hại,... hay là cái gì khác, nhưng xem ra đối phương vẫn mang biểu cảm bình thản như cũ, dù có nói lời thương yêu hắn nhưng trong lòng lại không hề gợn sóng. Hai trăm năm trước ra sao, hai trăm năm sau vẫn thế, không hề thay đổi.
Biểu cảm mà hắn nhìn thấy ở trên mặt đối phương chỉ có nhíu mày và bất đắc dĩ.
Tuy hắn đã biết từ sớm rằng, người đệ nhất Tu Chân Giới - Tiên Tôn Lãm Nguyệt tu đạo vô tình, khiến y nảy sinh tình cảm là chuyện không thể, nhưng dù sao bản thân hắn cũng là đồ đệ đầu tiên y thu nhận sau ba ngàn năm, trong lòng vẫn luôn có chút ảo tưởng phi thực tế, cảm thấy chính mình vẫn khá đặc biệt trong cảm nhận của sư tôn.
Nhưng ở hiện tại, xem ra hắn cũng không có cái gì đặc biệt.
Thậm chí ánh mắt đầu tiên sau khi xuất quan y cũng không muốn cho hắn, cố tình khiến sư thúc Thanh Ly làm cho hắn đi, chờ cho đến khi hắn trở lại sân này thì đã thấy trong viện nhiều thêm một người.
Người nọ có cùng danh phận với hắn - "Đồ đệ của Giang Nguyệt Hoàn".
Còn có một chiếc Linh Giới trữ vật rất giống với chiếc nhẫn ngọc ban chỉ hắn nhận được từ sư tôn năm đó.
Thứ gì hắn có, người kia đều có.
Thứ gì hắn không có, người kia cũng sẽ có.
Ví dụ như sư tôn không cần bế quan chữa thương nữa, có thể sớm chiều ở bên cạnh "sư đệ" hai trăm năm.
Tưởng tượng đến đây, Sở Cận Lâu liền cảm thấy ghen tị, ghen tị đến phát điên. Dục vọng chiếm hữu bẩm sinh của Long tộc điên cuồng dấy lên trong tâm hồn hắn, khiến cả người hắn bốc hỏa rừng rực. Hắn cúi đầu, áp sát thân thể vào đối phương, tựa như muốn dán lên tai sư tôn: "Đồ nhi không ổn lắm. Đồ nhi ngày ngày đêm đêm ở lại chỗ này, chỉ cách sư tôn một bức tường, lại nhìn không thấy, sờ không được, không khỏi thương nhớ ngày đêm, cuộc sống hàng ngày cũng khó yên ổn... ta trải qua hai trăm năm sống như thế này, sư tôn không có gì để nói cũng được, nhưng không tính chịu trách nhiệm với ta sao?"
Hơi thở ấm áp của hắn phả bên tai Giang Nguyệt Hoàn, làm y hơi nhíu mày: "Vi sư không yêu cầu ngươi canh giữ ở đây, tu vi của ngươi hoàn toàn không đủ để hộ pháp cho ta. Hai trăm năm chỉ để làm chuyện này, ngoại trừ lãng phí thời gian và chậm trễ việc tu luyện, dường như cũng chẳng còn ý nghĩa gì."
Sở Cận Lâu thở ra một hơi phiền muộn.
Hắn nên biết từ lâu rằng, sư tôn vốn dĩ sẽ không nảy sinh bất cứ loại tình cảm nào với hắn.
Ghen tị trong mắt hắn dần dần chuyển thành đau buồn. Bỗng nhiên, bàn tay của Giang Nguyệt Hoàn vốn dĩ đang để trên vai hắn lại đột ngột vươn lên trên lần nữa, tựa hồ tiến hành bước "kiểm tra vết thương" cuối cùng. Ngón tay y bóp chặt cằm của hắn, căng khóe môi, buộc hắn phải há miệng ra, để lộ một hàm răng trắng đều tăm tắp.
Hàm răng của Sở Cận Lâu không giống với của người thường, bốn chiếc răng nanh dài nhọn có thể cắn thủng tiên thể có đạo hạnh ba ngàn năm. Giang Nguyệt Hoàn đã trải nghiệm qua trình độ của hàm răng sắc bén này, đến bây giờ trên cổ tay y vẫn còn lưu lại dấu răng.
Đó là khi còn ở phàm trần, rồng nhỏ bị nhổ mất một chiếc răng nanh, cho nên trên cổ tay Giang Nguyệt Hoàn chỉ có ba dấu răng không đối xứng.
Y nhìn những chiếc răng mọc trong miệng đối phương, hỏi: "Ngươi thay xong răng sữa chưa?"
Sở Cận Lâu: "..."
Thanh niên vừa rồi còn u ám bỗng chốc lộ ra vẻ mặt xấu hổ kỳ lạ, da mặt trắng trẻo ửng đỏ lên, hắn nhanh chóng tạo ra khoảng cách với Giang Nguyệt Hoàn, xoay người tại chỗ, không quay đầu lại mà rời đi.
Tay Giang Nguyệt Hoàn đang ở giữa không trung, vẫn còn duy trì tư thế cũ, bị cơn gió đối phương tạo ra phả vào, lúc này y mới chậm rãi thu tay lại, lắc lắc đầu.
Y thầm suy nghĩ một chút, dựa theo cách tính tuổi tác của Long tộc, Sở Cận Lâu hẳn đã trưởng thành, hỏi hắn đã thay hết răng sữa chưa quả thực hơi bất lịch sự.
Nhưng năm đó khi y mang hắn về, rồng nhỏ vẫn đang thay răng, có thể là do khi còn nhỏ bị thiếu dinh dưỡng trong thời gian dài nên lớn chậm, răng sữa thay cũng muộn, y hỏi một chút cũng không tính là nhiều chuyện đi?
Giang Nguyệt Hoàn khẽ thở dài.
Rồng nhỏ khó nuôi quá đi.
Y đang nghĩ đến đây thì Tiêu Dịch - người bị y quẳng sang một bên vì Sở Cận Lâu đột nhiên tới thăm, rốt cuộc tìm thấy cơ hội, cẩn trọng mở miệng nói: "Sư... sư tôn, người vừa rồi là...?"
"Sư huynh ngươi." - Giang Nguyệt Hoàn đau đầu, nhéo nhéo ấn đường, "Tính tình kỳ quái, đừng bắt chước nó."
Tiêu Dịch nhỏ giọng đáp: "Vâng ạ..."
Giang Nguyệt Hoàn chuyển hướng vào người nào đó đang hóng hớt không chê chuyện lớn: "Hai trăm năm nay, nó thật sự vẫn luôn canh giữ ở đây sao?"
Thanh Ly thản nhiên nói: "Đúng vậy, trên cơ bản một ngày có mười hai canh giờ, thì mười canh giờ đều ở chỗ này của ngươi."
"Không phải ta đã bảo ngươi dạy dỗ nó sao, ngươi không quan tâm à?"
"Ta nói này, sư huynh, ngươi cảm thấy với cái tính tình kia, đồ đệ ngươi chịu ngoan ngoãn nghe lời ta nói sao?" - Thanh Ly nhún vai, "Ta muốn dạy nó, nhưng nó đời nào nghe ta. Hơn nữa, ngươi bế quan, thì ta chính là chưởng môn, chuyện lớn nhỏ ở phái Phù Quang còn cần ta xử lý, nào có nhiều thời gian đi dạy dỗ một đứa nhỏ không nghe lời."
"..." - Giang Nguyệt Hoàn vỗ nhẹ trán, "Thôi, lúc đó là ta hấp tấp bế quan, thực sự suy xét không chu toàn."
"Cũng không thể trách ngươi," - Thanh Ly kéo dài âm điệu, "Ta khuyên huynh, không cần quá ép buộc nó, dù sao nó cũng là nam chính truyện Tấn Giang, chỉ muốn phát triển chuyện tình cảm triền miên với ngươi. Ngươi cứ nhất quyết bắt nó chuyên tâm tu luyện thì không phải là đang làm khó người khác sao. Chuyên ngành không đúng, bức ép quá mức thì sẽ hắc hóa đó."
Tiêu Dịch ở bên cạnh lắng nghe, cảm thấy sư thúc Thanh Ly nói chuyện quá khó hiểu, lơ ngơ nói: "Tấn... Giang... nam... chính... là cái gì vậy?"
"Đừng có nghe hắn nói bậy nói bạ," - Giang Nguyệt Hoàn liếc Thanh Ly một cái, lại chuyển hướng sang Tiêu Dịch, ân cần dạy bảo đồ đệ mới này một cách mưa thuận gió hòa, tuyệt đối không thể đi lại vết xe đổ của Sở Cận Lâu, "Hồ ly này thường xuyên nói ít lời kỳ quái, ngươi xem như không nghe thấy là được."
Thanh Ly hờ hững buông thõng tay.
"Dẫn nó về chỗ ở đi," - Giang Nguyệt Hoàn dặn dò, "Làm quen với hoàn cảnh một chút, cần cái gì cứ nói với ta."
Nhìn hai người rời đi, Giang Nguyệt Hoàn đứng ở cửa quan sát một hồi mới một mình trở về phòng.
Y uống một ngụm trà đã nguội, ngồi xuống bên bàn, đưa tay lên, nhìn vào lòng bàn tay của chính mình.
Trong lòng bàn tay trái có ba đường kẻ mảnh phát sáng, đan xen lẫn nhau, nối thành một hình tam giác khép kín.
Ba đường kẻ này lần lượt có màu vàng, đỏ, trắng, là chỉ dẫn của Thiên Đạo cho y lúc y thất bại sau khi đánh vào bình cảnh Hợp Đạo vào hai trăm năm trước.
Màu vàng tượng trưng cho Sở Cận Lâu, màu đỏ tượng trưng cho Tiêu Dịch.
Chỉ còn lại duy nhất người tương ứng với đường kẻ màu trắng, hiện tại không biết ở đâu.
-
Tác giả có lời muốn nói:
Thanh Ly: Sư huynh thật lợi hại, ngại thời thế còn chưa đủ loạn, muốn thu thêm đồ đệ thứ ba.
Giang Nguyệt Hoàn:...