"Tiêu Dịch, thứ phế vật tạp linh căn như ngươi cũng dám mơ ước muội muội Yến Nhi của chúng ta, ta thấy ngươi chán sống rồi đấy?"
Tiêu Dịch dựa lưng vào gốc cây, thiếu niên mười lăm mười sáu tuổi thân hình gầy gò, hơi khom lưng cúi người che lại phần bụng vừa mới bị đá, chỉ cảm thấy đan điền cực kì đau nhức, sắp đứng không vững nữa.
Trên trán chảy đầy mồ hôi, cậu ngẩng gương mặt tái nhợt lên nhìn về phía người nói.
Trước mặt cậu là mấy người trẻ tuổi hơn một chút, kẻ cầm đầu cũng coi như phong thần tuấn lãng, chẳng qua thái độ quá mức khinh miệt trên mặt hắn phá hủy hết mỹ cảm.
Tiêu Dịch thở dài, chậm rãi đứng thẳng người, chật vật hé ra một nụ cười: "Diêu huynh, sao huynh lại nói vậy, hôn sự của ta và Diêu Yến... là do tổ tiên và các trưởng bối định ra, ngươi hay ta đều không có quyền thay đổi."
"Phì phì!" - Diêu Thịnh hung hăng nhổ nước bọt, hắn nắm tay thiếu nữ bên cạnh, vẻ khinh thường trên mặt chuyển sang tự mãn, "Tổ tiên? Huy hoàng của Tiêu gia các ngươi là xưa rồi diễm, hiện tại thiên hạ là của Diêu gia, ngươi cho rằng bây giờ ngươi còn có thể xứng đôi với Diêu gia chúng ta sao?"
Hắn vừa dứt lời, một đám thanh niên phía sau liền phá lên cười.
Chút huyết sắc cuối cùng trên mặt Tiêu Dịch cũng đã nhạt đi, cậu cụp mắt xuống, nghiến răng, chậm rãi nắm năm ngón tay thành nắm đấm, dùng ngón cái miết nhẫn Linh Giới trên ngón trỏ.
Bởi vì hai trăm năm trước thời không rung chuyển, Tiêu gia vốn rất hùng mạnh rơi vào suy tàn. Lúc này, dòng họ từng phụ thuộc vào Tiêu gia là Diêu gia có cơ hội thừa nước đục thả câu, thừa cơ hút cạn giọt máu cuối cùng của Tiêu gia trước khi bị hủy diệt, rồi leo lên đỉnh của các thế gia.
Năm đó, hôn sự của cậu và Diêu Yến là do Diêu gia cầu cạnh Tiêu gia mà có.
Hơi thở của Tiêu Dịch có chút nặng nề, suýt nữa cắn răng đến mức bật máu. Một lúc lâu sau, cậu rốt cuộc ngẩng đầu lên, đè nén tất cả sự uất ức và phẫn nộ vào trong lòng: "Thế, ý của Diêu huynh là?"
"Nghe vậy còn không hiểu? Ngươi quả nhiên là đồ phế vật," - Thái độ Diêu Thịnh càng thêm giễu cợt, hắn quay đầu hỏi thiếu nữ bên cạnh, "Yến Nhi, muội muội có nguyện gả cho hắn không?"
Diêu Yến trời sinh có một khuôn mặt thuần khiết nhưng quyến rũ, nàng gật đầu một cách khả ái và vô hại: "Tất nhiên là không muốn."
"Nghe thấy chưa?" - Diêu Thịnh hất cằm với Tiêu Dịch, "Bọn ta không tới đây hỏi ý kiến của ngươi, chỉ tới thông báo cho ngươi biết: từ hôm nay trở đi, hôn ước của ngươi và Diêu Yến chấm dứt."
Mí mắt Tiêu Dịch bất tri bất giác nháy liên tục.
Không phải cậu có bất cứ tình cảm nào với "vị hôn thê" lần đầu gặp mặt này, cậu chỉ cảm thấy nhục nhã.
Tiêu gia đã bị huỷ diệt, gia chủ - cũng tức là phụ thân cậu, đã tạ thế cách đây ba tháng, toàn bộ dòng dõi Tiêu gia này, chỉ còn sót lại một mình cậu.
Nếu như cậu mạnh mẽ hơn một chút, thì đã không đến mức bị sỉ nhục như vậy.
Nhưng ai bảo cậu là một phế vật tạp linh căn.
Ngón tay đang nắm chặt của thiếu niên từ từ buông lỏng, nụ cười trên khóe môi cực kỳ chua xót: "...Biết rồi."
Có lẽ là vì cậu thỏa hiệp quá nhanh, Diêu Thịnh xùy một tiếng, những người Diêu gia bên cạnh cũng cảm thấy nhàm chán. Bọn họ liếc nhau, đột nhiên một thanh niên cao lớn bước ra, đi đến trước mặt Tiêu Dịch.
Tiêu Dịch khẽ nhíu mày, theo bản năng lui về phía sau một bước - những người này đều là cao thủ trong số đám tiểu bối của Diêu gia, bằng tu vi của cậu, một người cũng đánh không lại.
Đối phương nhìn chằm chằm trong ba giây, đột nhiên nhấc chân đá vào đầu gối của cậu, ngay sau đó đột nhiên ôm lấy gáy cậu ấn mạnh xuống.
Tiêu Dịch bị bất ngờ không kịp tránh, cả người mềm nhũn ngã xuống nền đất, cố hết sức dùng cánh tay chống đỡ thân thể mới không vùi mặt vào bùn đất. Cậu giãy giụa muốn đứng dậy, lại ăn cú đạp thật mạnh lên sống lưng, đau đớn làm cậu ho sặc sụa, hoàn toàn mất hết sức lực.
Lại là một trận cười vang, không biết là ai mở miệng nói: "Ta nói này, đối phó nó không cần vận linh lực đâu, loại phế vật như vậy còn tu tiên cái gì, không bằng sớm lăn về thế tục đi thôi!"
Giữa tiếng cười vang, Tiêu Dịch ra sức ngẩng đầu, gáy cậu đã nổi gân xanh, da thịt cũng đỏ bừng.
Ngay sau đó, thanh niên cao lớn kia lại túm tóc cậu, ép cậu nhìn về phía hắn: "Nếu không thì, ngươi cầu xin ta, dạy ta cách sủa tiếng chó, bọn ta liền buông tha ngươi."
Khuôn mặt tái nhợt của Tiêu Dịch dần dần đỏ lên, cậu nghiến răng rít ra mấy chữ: "Ngươi mơ đi... Khụ!"
Lời còn chưa dứt, trên lưng lại ăn một đạp, vô số quyền cước liên tiếp rơi xuống, trong cơn đau dữ dội, khóe môi cậu tràn ra máu tươi, ý thức cũng dần dần mơ hồ.
Thiếu niên bị đánh đến mình đầy thương tích, nằm co quắp bất động, trong tầm nhìn mơ hồ, cậu nhìn thấy bàn chân đối phương giẫm nát ngón tay của mình, giẫm lên Linh Giới trên ngón trỏ.
Không...
Cậu chật vật cố gắng rút tay về, lại bị đối phương gắt gao giẫm chặt, không thể động đậy.
Một tiếng "rắc" nhỏ vang lên.
Cùng với đau đớn truyền đến từ ngón tay, một vết nứt bất thình lình xuất hiện trên chiếc Linh Giới trắng kia.
Tiêu Dịch bỗng dưng trợn to hai mắt.
Trong tiếng giễu cợt, cậu rốt cuộc cũng rút được tay mình về, ngón tay mảnh khảnh bị giày của đối phương giẫm đến máu tươi đầm đìa, nhưng cậu không quan tâm đến nó, chỉ kịch liệt run rẩy, gắt gao nhìn chằm chằm chiếc Linh Giới đã vỡ nát kia.
Đó là thứ mẫu thân để lại cho cậu...
Linh khí phiêu tán theo chỗ nứt vỡ, màu sắc dần dần ảm đạm, cậu đột nhiên ngẩng đầu lên, khóe mắt gần như nứt ra: "Ngươi...!"
"Ta thế nào?" - Thanh niên ra vẻ châm chọc, "Nghe nói nhẫn Linh Giới của ngươi là bảo bối, ta đạp vỡ nó, ngươi có thể giết..."
Một chữ "ta" của hắn còn chưa có nói ra, thanh âm đột nhiên im bặt, hắn đột nhiên giơ tay ra ôm cổ chính mình, giống như có một sức mạnh vô hình nào đó bóp chặt yết hầu của hắn, khiến hắn không thể phát ra một tiếng động nào, cũng không thể thở được.
Khuôn mặt hắn chầm chậm từ đỏ đến tím, móng tay cào da ra vết máu.
Rõ ràng là trời nắng, nhưng bốn phía lại có sương mù tràn ngập.
Những người khác nhìn cảnh tượng quỷ dị này, lông trên cơ thể theo bản năng dựng ngược lên, Diêu Thịnh rút vũ khí của mình ra, lôi quang ở trong tay kêu lách tách: "Ai! Ai đang giả thần giả quỷ!"
Giữa sương mù dần dần hiện ra một bóng người. Tiêu Dịch ngẩng đầu, liền nhìn thấy một tiên nhân bạch y xuyên qua màn sương chậm rãi đi về phía cậu. Gió vén lên mái tóc trắng như sương như tuyết của người nọ, đối phương hơi khom lưng, đưa ngón tay thon dài trắng nõn tới trước mặt cậu, nói: "Lại đây."
Tiêu Dịch thấy rõ khuôn mặt của người kia.
Trong nháy mắt, cậu sững sờ, tựa hồ rất kinh ngạc rằng trên thế gian lại có một gương mặt tuấn tú hoàn mỹ đến như vậy.
Con ngươi không sâu của đối phương phản chiếu bóng dáng của cậu, đôi môi mỏng nhạt màu khiến y có vẻ lãnh đạm, nhưng giọng nói lại vô cùng dịu dàng, khiến cậu vươn tay ra như bị mê hoặc, đặt bàn tay của chính mình lên lòng bàn tay của đối phương.
Đầu ngón tay của đối phương hơi lạnh, nhưng lòng bàn tay lại ấm áp, y hơi dùng lực ở cổ tay đỡ Tiêu Dịch lên khỏi mặt đất.
Mấy thanh niên Diêu gia lần lượt lui về sau một bước, trên trán toát ra mồ hôi lạnh - bị một uy áp vô hình giữa sương mù gắt gao bao phủ, bọn họ chỉ cảm thấy tiên trưởng tóc trắng trẻ tuổi này có tu vi sâu không lường được, khiến người sởn tóc gáy.
Diêu Thịnh lấy hết can đảm, lôi quang trên đầu ngón tay còn chưa sử dụng đến liền tắt ngấm, run rẩy nói: "Ngươi... Ngươi rốt cuộc là ai?"
Giang Nguyệt Hoàn lãnh đạm liếc hắn một cái, đảo mắt một vòng qua người mấy thanh niên, không trả lời câu hỏi của bọn họ, chỉ nắm tay Tiêu Dịch, cất bước đi về phía trước.
Áp lực trên cổ thanh niên cao lớn kia cuối cùng cũng biến mất, mặt hắn đã tái như gan heo, nhịn không được há mồm thở dốc, vất vả lắm mới hồi lại, vẫn cảm thấy chính mình quá mức nhục nhã, giận quá mất khôn, hướng về phía hai người sắp đi xa kia chửi ầm lên.
Giang Nguyệt Hoàn quay đầu lại.
Ô ngôn uế ngữ còn chưa kịp thốt ra đã bị mắc kẹt trong cổ họng, cả người hắn bị quật mạnh xuống đất giống như cách hắn đối đãi với Tiêu Dịch lúc trước, hắn quỳ thẳng xuống trước mặt Tiêu Dịch.
Hắn bị năng lượng vô hình vây chặt không thể nhúc nhích mới tỉnh lại một chút, mồ hôi chảy xuống từng giọt từng giọt, hắn khó khăn nuốt nước bọt, quỳ xuống đất xin tha: "Ta có mắt không thấy núi Thái Sơn, cầu thượng tiên... giơ cao đánh khẽ!"
Giang Nguyệt Hoàn rũ mắt nhìn hắn, nhẹ giọng nói: "Cầu?"
Ngay sau đó, thanh niên kia bắt đầu nước mắt nước mũi giàn giụa, khóc rống không ngừng: "Gâu! Gâu gâu! Gâu gâu gâu gâu gâu-!"
Tất thảy đều im lặng. Một thanh niên cường tráng quỳ rạp trên mặt đất giả tiếng chó sủa, cảnh tượng buồn cười như vậy lại không một ai dám cười ra tiếng.
Giang Nguyệt Hoàn lại lần nữa kéo tay Tiêu Dịch: "Đi thôi."
*
Tiêu Dịch được y dắt đi, nhanh chóng rời xa nơi thị phi này. Cũng không biết đã đi được bao lâu, cậu bỗng nhiên như vừa tỉnh từ trong mộng, đột ngột quỳ xuống: "Đa tạ thượng tiên cứu mạng."
Giang Nguyệt Hoàn cũng dừng lại bước chân: "Ừm."
"Thượng tiên..." - Tiêu Dịch nhìn Linh Giới vỡ vụn trên ngón trỏ, lại nhìn vị tiên trưởng không biết chui từ đâu ra cứu cậu khỏi cơn nguy nan này. Một suy đoán táo bạo bỗng nhiên nảy ra trong đầu cậu, khiến cậu hơi kích động, thậm chí quên cả đau đớn trên người.
Cậu nuốt nước bọt một cái, thận trọng hỏi: "Thượng tiên... người họ Giang phải không?"
Giang Nguyệt Hoàn hơi bất ngờ: "Ngươi biết ta?"
Y vừa mới xuất quan, nơi này vốn dĩ là lần đầu tiên tới, theo lý thuyết thì một thiếu niên mười lăm mười sáu tuổi không thể biết y mới đúng.
Tiêu Dịch nghe xong lời của y, trong lòng dâng lên niềm vui sướng tràn đầy, dường như không thể kiềm chế nổi xúc động - chiếc nhẫn Linh Giới trên tay là do mẫu thân lúc còn sống để lại cho cậu, nghe nói trong Linh Giới phong ấn linh phách của một vị tôn giả thượng cổ.
Vị tôn giả này là tổ tiên của mẫu thân, mẫu thân họ Giang, như vậy nhất định tôn giả cũng mang họ Giang.
Cậu quả nhiên không có đoán sai.
Linh Giới của cậu bị giẫm nát, không ngờ là phúc trong họa, giải phóng vị tôn giả này ra.
Thiếu niên chợt cảm thấy chính mình như được vận mệnh chiếu cố, cậu quỳ gối bên chân Giang Nguyệt Hoàn, bái y một bái, kích động đến mức tiếng nói phát run: "Vãn bối Tiêu Dịch, khấu kiến thượng tiên."
Giang Nguyệt Hoàn nhìn đỉnh đầu cậu, trong lòng có chút nghi hoặc, y chỉ là làm theo chỉ dẫn của Thiên Đạo cứu đứa nhỏ này ra khỏi nguy nan, chẳng phí mấy phần sức lực, cũng không cần thiết phải cảm động đến rơi nước mắt như vậy.
Nhưng mà... có lẽ đây mới là phản ứng bình thường, đồ đệ trước quá mức đại nghịch bất đạo, được y cứu xong chỉ biết cắn, không hề có chút lễ nghĩa đáng nói nào.
Vì thế y gật đầu, tiếp nhận lễ nghi quá mức long trọng này: "Ừm, đứng lên đi."
Tiêu Dịch vội vàng đứng dậy, bởi vì trên người có thương tích, lảo đảo một chút mới đứng vững, cậu dù kích động vẫn vô cùng thận trọng nhìn về phía đối phương: "Thượng tiên cứu vãn bối, vãn bối sau này có thể đi theo bên người thượng tiên không?"
Giang Nguyệt Hoàn bôn ba xa xôi vạn dặm, vốn chính là tới tìm cậu, tuy rằng y cảm thấy thái độ của thiếu niên này đối với mình có chút kỳ quái, nhưng tưởng tượng đến đồ đệ trước làm y lao tâm khổ tứ mới dạy dỗ được, liền cảm thấy thiếu niên hiểu lễ nghĩa lại nghe lời đang đứng trước mặt này rất ngoan ngoãn đáng yêu. Đối phương chủ động muốn đi cùng y, có thể bớt được rất nhiều phiền phức.
Nghĩ như vậy, y lại gật đầu lần nữa: "Có thể."
Hai mắt Tiêu Dịch sáng lên, vô cùng ngạc nhiên và vui sướng: "Đa tạ... Đa tạ thượng tiên."
Giang Nguyệt Hoàn suy nghĩ một lát, lại nói: "Ngươi có nguyện bái ta làm thầy không?"
Tiêu Dịch vốn tưởng rằng có thể đi theo bên cạnh thượng tiên đã là tam sinh hữu hạnh, không nghĩ rằng ngay sau đó, điều tuyệt vời hơn nữa liền xuất hiện - thượng tiên vậy mà muốn thu cậu làm đồ đệ!
Cậu nào dám chậm trễ, cảm thấy chính mình hạnh phúc ngất trời, cả người đều nhẹ bẫng, không chút nghĩ ngợi liền đáp: "Nguyện ý, vãn bối nguyện ý!"
"Được," - Giang Nguyệt Hoàn nói thêm dăm ba câu, hoàn thành việc đã tốn đến ba năm khi thu đồ đệ trước, "Như vậy, giờ ngươi là đồ đệ của ta. Đi thôi, ta mang ngươi về phái Phù Quang."
-
Tác giả có lời muốn nói: Đi gặp sư huynh ngươi.