Mối Quan Hệ Cưỡng Ép

Chương 3: Tôi Không Có Giết Người




Sau khi từ nhà họ Liêu trở về, tâm trạng của Triệu Chí Nhan không ổn chút nào, cứ nhớ tới những hành động thân mật với Liêu Tuệ Hân mãi, nhưng lúc này không phải là lúc nhớ đến chuyện đó, anh vội đến trụ sở cảnh sát nơi mà Liêu Ngữ Tịch đang bị tạm giam để chờ ngày xét xử.

“Tôi là người nhà của cô Liêu Ngữ Tịch, tôi muốn gặp cô ấy.”

“Xin lỗi, đã quá giờ với lại ngày mai đến hạn xét xử rồi, mời anh về cho.”

Triệu Chí Nhan bị những người trong đó đuổi về, màn hình điện thoại của anh sáng lên là tin nhắn của Liêu Tuệ Hân.

[Anh về nhà chưa?]

Triệu Chí Nhan không còn tâm trạng gì nữa liền quay lưng rời đi, anh vẫn chưa trả lời tin nhắn của Liêu Tuệ Hân, anh vì quá buồn bã nên lái xe đến một quán rượu gần đó để giải sầu, màn hình điện thoại lại sáng lên, tấm ảnh chụp cùng với Liêu Ngữ Tịch năm cô và anh học cùng lớp đại học với nhau

Anh đã vất vả nhiều năm mới có thể theo đuổi được cô, một cô gái lạnh lùng yêu công việc chụp ảnh hơn bất kỳ điều gì nhiều lúc còn bỏ bê anh để đi chụp ảnh, nhưng anh đã chịu đựng được bao năm qua rồi đến bây giờ nghĩ lại đúng là cũng có chút chán nản, bây giờ cô lại mang danh là kẻ giết người như vậy chẳng phải khoảng cách của họ ngày càng cách xa nhau sao?

Nếu ba mẹ của anh mà biết được chuyện này chắc chắn sẽ ra sức cấm cản cho mà xem, anh nâng ly rượu lên uống cạn một hơi, anh cũng ngồi ở đây khá lâu rồi, men rượu làm anh dường như bị ảo giác, Liêu Tuệ Hân lại đột nhiên xuất hiện trước mặt anh, cô ngồi xuống nâng ly rượu lên giọng nói ngọt ngào.

“Anh Chí Nhan, sao không trả lời tin nhắn của em, anh uống nhiều quá rồi.”

Thì ra Liêu Tuệ Hân đã tìm đến tận đây, anh lại nghĩ rằng chỉ là ảo giác, anh thở phào một hơi rồi nâng ly rượu lên uống cạn.

“Tuệ Hân, sao em ở đây?”



“Em lo cho anh, anh Chí Nhan... anh vì chị của em mà thành ra như vậy sao?”

“Em về đi, lát nữa anh sẽ về.”

Anh cũng đã say đến nổi mắt không còn mở nổi nữa liền gục xuống bàn, Liêu tuệ Hân liền mỉm cười bước tới đỡ anh đứng dậy dìu ra xe, lúc này trên xe cơ thể của anh trở nên nóng ran, Liêu Tuệ Hân đua địa chỉ cho tài xế đến một khách sạn gần đó, cô khó khăn đưa anh lên phòng, cơ thể nặng trĩu chao đảo cứ ngã bổ vào người của cô, mất khoảng một lúc mới hoàn toàn đưa anh lên phòng.

Nhẹ đẩy anh nằm xuống giường, Liêu Tuệ Hân đứng đó nở một nụ cười gian xảo rồi cởi bỏ chiếc váy trên người ra, cơ thể mảnh mai quyến rũ lộ ra trước mặt Triệu Chí Nhan, anh mở mắt ra thì nhìn thấy cô đang từ từ bước lại gần mình, cơ thể đàn ông không thể kiềm chế được liền tiến tới ôm chặt lấy cô điên cuồng hôn lên môi của cô.

“Anh Chí Nhan, miệng thì nói thích chị em nhưng phản ứng của anh với em lúc này thì sao hả?”

Triệu Chí Nhan thở dốc bế cô lên giường gục xuống hõm vai cô khó khăn nói.

“Em nói đúng, chị của em... lúc nào cũng chỉ có công việc, cô ấy... thật nhàm chán, chẳng bằng em.”

“Vậy thì đêm nay... em sẽ giúp anh giải tỏa muộn phiền trong lòng, anh đừng nghĩ về chị ấy nữa được không?”

Đôi bàn tay tìm đến cúc ảo của anh nhẹ nhàng cởi ra, Triệu Chí Nhân giữ lấy cổ tay của cô rồi cúi xuống điên cuồng chiếm hữu đôi môi ấy, Liêu Tuệ Hân phát ra những âm thanh gợi tình làm anh càng thêm kích thích.

“A...ưm.... “

“Chí Nhan...a....”

Lúc cả đôi nam nữ ấy đang ân ân ái ái thì tại phòng tạm giam, Liêu Ngữ Tịch đầu tóc rối bù, quần áo cũng bốc mùi hôi thối, mặt mày của cô lúc này cũng lấm lem nhìn cô chẳng ra một con người chút nào, cô bị ám ảnh tâm lý nặng nề trong đầu lúc nào cũng nhớ về hình ảnh cái xác chết của người đàn ông đó, nhưng cô không có giết người.



Kẻ giết người thật sự lại đang nhởn nhơ trước mặt mọi người, anh ta có quyền lực lại còn có luật sư bảo kê cho, còn cô chẳng có ai chẳng có một ai, đến bạn trai của cô anh ấy cũng chẳng thèm đến, người thân nhất của cô chẳng ai có thể giúp được cô lúc này cả, tên khốn đó, kẻ đã hại cô suốt cả đời này cô sẽ không bao giờ quên được cái ánh mắt đầy tia chết chóc đó.

“Tên khốn kiếp.”

Nước mắt lúc này cũng rơi lã chã trên gương mặt lấm lem của cô, tại sao tất cả những điều xui xẻo lại đổ ập lên người của cô thế này? cô đưa tay vò đầu bức tóc của mình luôn miệng mắng chửi tên giết người thật sự.

Cô đứng bật dậy đi tới bên cửa sổ gào thét thảm thương.

“Tôi không có giết người mà!”

“Mau thả tôi ra, tôi không có giết người, kẻ giết người... là tên khốn kiếp đó, tên chó chết.”

Cai ngục bước tới cầm cây đánh động vào cửa sổ quát.

“Im đi, đừng có làm ồn nữa, cô mà làm ồn thì đừng trách.”

Liêu Ngữ Tịch liền ngồi khụy xuống, đôi mắt trở nên đỏ và sưng lên vì khóc quá nhiều, cô còn biết bao nhiêu thứ còn phải làm, tương lai của cô tất cả đều bị tên khốn đó phá nát cả rồi.

“Chí Nhan... đến cứu em với...”

Nhưng cô đâu hề hay biết rằng hiện tại lúc cô đau khổ nhất, lúc cô cần anh nhất thì anh lại đang dây dưa triền miên với đứa em gái của cô không rời, vậy mà trái tim vẫn hướng về anh ta, trong đầu cũng chỉ nghĩ về anh ta.