Mối Nguy Khi Sống Một Mình

Chương 4




4.

Là hàng xóm nhà bên cạnh!

Tôi hít một ngụm khí lạnh, không dám cử động.

Cả nửa ngày sau, dưới gầm giường vẫn chẳng hề có động tĩnh gì.

“Vương Phong?”

Tôi khẽ gọi ông ta, vừa sợ có tiếng trả lời lại vừa muốn nghe được câu hồi đáp.

Tiếp tục là một khoảng lặng dài.

Cơ thể tôi bắt đầu run rẩy không thể kiểm soát.

Không, không phải chứ…

Điện thoại đột nhiên rung lên.

Trong màn đêm tĩnh lặng, tôi bị âm thanh ấy làm cho giật mình hét toáng lên.

Tôi kinh hãi nhìn vào điện thoại, là một tin nhắn đến từ số lạ.

“Quà tặng cô đó, thích nó chứ?”

Tôi có chút khó thở.

Không còn nghi ngờ gì nữa, tin nhắn này đã xác thực cho suy đoán của tôi, tôi bắt đầu trả lời lại tin nhắn.

“Rốt cuộc là ai nhắn vậy?”

Gửi tin nhắn xong, tôi gọi điện báo cảnh sát.

Cho dù có bị trả thù hay gì đi chăng nữa thì tôi cũng chẳng thể quan tâm được nhiều như vậy, hiện tại tôi chỉ biết là có người chế.t ở trong nhà mình và tôi không thể giả vờ như không có chuyện gì xảy ra được.

Cho tới khi cảnh sát đến, tôi vẫn chưa nhận được tin nhắn phản hồi của đầu bên kia.

Bọn họ xác nhận Vương Phong đã chết, tôi không dám nhìn kỹ, chỉ nghe nói là ông ta chế.t rất thảm.

Tôi bị đưa trở lại đồn cảnh sát thẩm vấn một lần nữa.

Trong phòng thẩm vấn.

“Người quen à, lại gặp nhau rồi.”

Vẫn là viên cảnh sát đã thẩm vấn tôi lần trước nên dù lúc này đang ở trong phòng thẩm vấn, tôi cũng cảm thấy thật nhẹ nhõm.

Tôi không đáp lại anh ấy.

Anh ấy nhìn rồi một lúc rồi chậm rãi nói: “Trình bày chi tiết sự việc đi.”

Tôi nhìn về phía anh ấy.

Lúc này, anh ta chính là cọng rơm cứu mạng duy nhất của tôi.

“Hình như tôi… đang bị theo dõi.”

“Lần trước khi trở về, tôi đã dùng phép năm để xin ở nhà nghỉ ngơi vài ngày. Trước đây, bình thường hay có tiếng đóng mở cửa nhà bên cạnh, nhưng dạo này tôi lại không nghe gì nữa, cũng chẳng thấy có thấy động tĩnh gì cả. Thế nên tôi chạy sang nhà bên cạnh gõ cửa, người mở cửa là Vương Phong, nhưng… hắn không phải là Vương Phong thật.”

Cảnh sát cau mày sau khi nghe đến câu cuối cùng: “Không phải Vương Phong thật là ý gì?”

“Người mở cửa vừa cao vừa gầy, chỉ có khuôn mặt là của Vương Phong, còn lại thì chẳng có chỗ nào giống hết. Rồi sau đó, tôi nhìn thấy Vương Phong thật xuất hiện dưới gầm giường của mình.”

Không gian thoáng chốc yên tĩnh.

“Chúng tôi sẽ điều tra những gì cô nói.”

Cảnh sát tịch thu điện thoại của tôi để phục vụ cho công tác điều tra, nhà cũng bị phong tỏa, còn tôi sau khi kết thúc thẩm vấn thì bị đưa đến trại tạm giam.

Tôi sẽ ở lại trại tạm giam cho đến khi có kết quả điều tra.

Cũng tốt, trái lại tôi còn cảm thấy thoải mái ấy chứ.