Mọi Người Đều Đang Đoán Kim Chủ Của Tôi Là Ai

Chương 82




“Lên xe đi.”

Cậu nghe thấy Hạ Đông Minh nói.

Các cảnh quay của Lục Ninh hôm nay đã gần như hoàn thành xong, cậu quay đầu lại lên tiếng chào đạo diễn, Vương Lôi cũng đã nhìn thấy chiếc xe quen quen đang đỗ ở đằng xa, ông bèn liếc nhìn Lục Ninh một cái nhưng cũng không nói gì thêm.

Lão Chương thấy Lục Ninh lên xe liền cười nói: “Cậu Lục, hôm nay là sinh nhật, cậu muốn tổ chức thế nào.”

Lục Ninh cười cười: “Cháu chẳng muốn làm gì, bao năm nay đều như vậy rồi…”

Hạ Đông Minh nghe thấy Lục Ninh nói vậy, bèn liếc cậu một cái nhưng không lên tiếng.

Lục Ninh lại quay qua hỏi anh: “Lý Đường đang ở đâu?”

Hạ Đông Minh lên cơn quạu, nói: “Cái tên đó sống khỏe lắm.”

Lục Ninh nghẹn họng, trong lúc nhất thời lại càng không thể nói gì được.

Lão Chương vội vàng làm dịu bầu không khí: “Hạ tiên sinh hôm nay còn cố tình sắp xếp trống lịch…”

Hạ Đông Minh nghe thấy vậy lại ho khan hai tiếng, lão Chương bất đắc dĩ phải ngậm miệng lại.

“Anh muốn đưa tôi đi đâu?”

“Đi thì biết.”

Nhà họ Hạ không có nhiều bất động sản ở Bắc Kinh, thế nhưng ở vùng duyên hải lại mua mấy hòn đảo nhỏ, lúc bị đưa lên máy bay tư nhân vốn Lục Ninh còn định từ chối, cậu cười khan hai tiếng định nhấc chân bỏ chạy thì lại bị Hạ Đông Minh kéo tay, nói: “Không muốn biết tung tích của em trai mình sao?”

Thế là Lục Ninh đành phải ngoan ngoãn lên máy bay.

Cậu thẫn thờ nhìn xuống lục địa dưới những tầng mây, nhìn chúng càng ngày càng xa, càng ngày càng xa, cảm giác có chút không chân thực.

Trong khoang hành khách chỉ có cậu và Hạ Đông Minh.

Hạ Đông Minh đang cầm một tờ báo trên tay, anh mặc một bộ vest chỉnh tề, trên sống mũi còn đeo một cặp kính có độ cận nhẹ. Mái tóc của anh rất dày lại đen, những sợi tóc mai rõ nét luôn bắt mắt hơn những người đàn ông hói đầu khác trong cùng lĩnh vực kinh doanh. Các đường nét trên khuôn mặt anh chính trực tuấn tú, làn da trắng, lúc nhìn vào người khác bình thường đều mang theo vẻ lạnh nhạt.

Ngay cả khi nồng nàn nhất cũng thiếu mất đi phần dịu dàng.

Người đàn ông đứng ở đỉnh chuỗi thức ăn như vậy, nếu như là trước đây, cậu nào dám mơ tưởng đến?

Lục Ninh buồn bực bứt tóc mình, ngay cả cái mái cũng trở nên bù xù.

Khóe miệng Hạ Đông Minh cũng vì vậy mà khẽ giương lên.

Hòn đảo nhỏ này hầu như chỉ có sân bay và trang viên, còn lại toàn bộ là rừng cây, trời xanh và sóng biển, đây dường như là một thiên đường ẩn mình bên ngoài thế giới. Hiện tại là thời điểm giao thoa giữa mùa Xuân và mùa Hè, trang viên hiển nhiên là được chăm sóc quanh năm, những loại hoa nổi tiếng được trồng trong bồn hoa đương ngượng ngùng nở rộ đón lấy làn gió nhẹ. Ở đây có quản gia và giúp việc gia đình người Philippines, dù nơi này để trống quanh năm nhưng vẫn được trả lương bình thường.

Đây có lẽ là bữa tối yên tĩnh nhất mà Lục Ninh từng có.

Trên bàn ăn chỉ có mình cậu và Hạ Đông Minh.

Anh không nói gì, trong khi cậu chỉ lẳng lặng ăn từng miếng nhỏ, sau đó mới phát hiện ra mười hai món ăn trên bàn đều là món mình thích, vốn dĩ vẫn còn định ra dáng một tý nhưng hiện tại lại không nhịn được mà ăn thêm mấy miếng, miệng khẽ nhếch lên giống như một con chuột nhỏ đang trộm đồ ăn, lúc này vừa mới ăn no xong nhưng dư vị vẫn còn kéo dài. Mái tóc bù xù của cậu lúc trên máy bay vẫn còn đang phất phơ, hàng lông mi dài cùng nửa khuôn mặt trắng nõn, nhìn nghiêng qua trông chẳng khác gì một cô gái.

Lúc ngẩng đầu lên, lại đối diện với khuôn mặt không nhịn được cười của Hạ tiên sinh, “Ăn no rồi sao?”

Lục Ninh đỏ mặt.

Vẫn chưa cảm nhận được nguy hiểm.

Đây là địa bàn của Hạ Đông Minh, người của Hạ Đông Minh.

Hạ Đông Minh nheo mắt lại, lắc lắc rượu vang trong ly rồi nhấp một ngụm. Rượu đỏ làm ướt môi anh, người kia nhìn chằm chằm Lục Ninh hỏi: “Có muốn uống một chút không.”

Lục Ninh đang giấu giếm điều gì đó trong lòng, lại nghĩ đến người cha đã mất khi còn nhỏ của mình, Lý Đường thì không biết bị bắt đi đâu, thế là cậu bèn cầm ly rượu lên uống vài ngụm. Rượu được chưng cất thơm ngọt, cũng không biết Hạ Đông Minh lấy từ đâu được loại rượu ngon như thế này, thế nên cậu vừa không cẩn thận đã uống hơi nhiều.

Gò má trắng như tuyết đỏ ửng như cánh hoa.

Hạ Đông Minh đặt ly rượu trong tay xuống, yên lặng nhìn vào Lục Ninh, trong đáy mắt có vài phần dịu dàng.

“Ninh Ninh?”

Anh đi qua vỗ vỗ vào mặt cậu nhưng Lục Ninh lại chỉ cười cười, hỏi: “Đang gọi ai đấy?”

Hạ Đông Minh đã miễn nhiễm với bộ dạng say rượu này của Lục Ninh từ lâu, lúc này nghe được mấy câu nói ngu ngốc kia cũng không hề tức giận, anh bèn nhấc cậu lên nửa ôm nửa ấp rồi ném lên giường.

Tại sao cái tên này lại không đề phòng chút nào vậy?

Lục Ninh không hiểu, lúc nào cũng phải đề phòng người khác, đôi khi ngay cả Hạ Đông Minh cậu cũng phải đề phòng.

Cậu lật người, trong miệng lẩm bẩm những điều vô nghĩa, trong khi Hạ Đông Minh lại đang lần lượt cởi từng chiếc cúc áo của cậu ra.

Quần áo Xuân Hè mỏng nhẹ, lộ ra nửa khuôn ngực trắng nõn, bởi vì uống quá nhiều rượu cho nên thân thể lại càng trở nên hồng hào. Hạ Đông Minh đưa tay vén tóc mái của Lục Ninh lên, lộ ra cả khuôn mặt sạch sẽ và xinh đẹp.

Những nụ hôn lần lượt rơi xuống.

Nhẹ nhàng, mang theo cả hơi thở gấp gáp.

Lục Ninh khó chịu giãy giụa, nhắm mắt lại như thể biết có người đang làm chuyện xấu với mình, cậu có phần kháng cự nhưng lại bị Hạ Đông Minh đè vào hai cổ tay, bày ra dáng vẻ mặc người xâm lược.

Bàn tay của người đàn ông nhẹ nhàng trượt xuống rơi xuống vòng eo của cậu.

Lục Ninh trong thời gian này đã gầy đi rất nhiều, eo cũng gầy đi không ít.

Hạ Đông Minh từ trước đến nay đều thích con trai có vòng eo mảnh khảnh, chỉ là vòng eo của Lục Ninh lúc này lại khiến anh cảm thấy có chút xót xa, anh giống như là trừng phạt còn nhéo nhéo vào cái eo mềm mại kia.

“Đừng đụng vào ông…”

Hạ Đông Minh nghe thấy Lục Ninh bối rối nói.

“Hạ Đông Minh anh là một tên khốn!”

Hạ tiên sinh dùng miệng chặn lại những lời mắng mỏ. Dưới thân dần dần nóng lên, hai người cùng nhau lăn lộn, Lục Ninh thụ động tiếp nhận những nụ hôn, cuối cùng cũng có vẻ vui vẻ, lúc tách ra còn chép miệng một cái. Khi Lục Ninh say, mọi phản ứng của cậu đều chân thật và đáng yêu.

Hạ Đông Minh mỉm cười, đưa ngón tay chạm vào tóc Lục Ninh như thể đang chạm vào mấy chú chó của mình lúc bình thường vậy, “Em có thích Hạ Đông Minh không?”

“Không thích.”

“Vì sao không thích.”

“Sợ.”

“Sợ cái gì?”

“Anh ấy còn phải kết hôn…”

Sợ một ngày nào đó anh ấy sẽ lại bỏ rơi tôi.

Lục Ninh say rượu cắn vào ngón tay mình, cảm thấy âm thanh bên tai thật khó chịu, giống như ai đó đang dỗ dành một đứa trẻ thiểu năng vậy. Đầu óc cậu trở nên bối rối, nhưng khi người đàn ông hỏi cậu sợ gì, trái tim Lục Ninh lại chợt nhói đau.

Bản thân cậu cũng không biết nỗi đau đến từ đâu.

Sau đó, một nụ hôn dịu dàng và kéo dài rơi xuống.

Cậu mơ mơ màng màng đáp lại, mùi thuốc lá quen thuộc quấn lấy, cậu choàng tay qua cổ người đàn ông kia, mùi thuốc lá quá quen thuộc, quen thuộc đến nỗi khiến người muốn khóc lên.

Sau đó, Lục Ninh nghe thấy những lời nói trầm thấp của một người đàn ông, giống như lừa dối nhưng cũng rất đỗi chân thành, anh đã nói ra một câu rất khó phân biệt thật giả, “Không có người phụ nữ nào cả, được không em?”

Lục Ninh say đến mức biết rằng đó là một kẻ nói dối.

Cậu giận dữ đẩy kẻ nói dối kia ra.

Kẻ dối trá vậy mà cũng buông tay. Trong lúc mê mang, cậu nghe thấy người kia bước vào phòng tắm, sau đó là tiếng nước chảy ra từ vòi hoa sen vang lên.

Một mảnh bóng tối đảo lộn, Lục Ninh rơi vào một giấc mộng đáng sợ nhưng vẫn đầy ngọt ngào.

Trong giấc mơ có một kẻ nói dối tên gọi Hạ Đông Minh, người đó nói mình sẽ sửa đổi sai lầm sẽ trở nên tốt hơn.

Chỉ có những kẻ ngốc mới tin như vậy.

Lục Ninh trong giấc mơ đã tự hỏi rằng, Lục Ninh, mày có phải là kẻ ngốc hay không?