Mỗi Ngày Tổng Tài Đều Bị Vả Mặt

Chương 64: Cầu hôn




Tịnh Kỳ giãy giụa kịch liệt, tay bị hắn chế ngự thì cô dùng chân để phản kháng, Thẩm Thiều Đình thấy vậy liền chen vào giữa hai chân cô, không cho Tịnh Kỳ cơ hội chống đối nào nữa.

Lý trí bảo Tịnh Kỳ vùng vẫy nhưng cảm giác thì lại không chịu nghe lời cô, nó mê muội vì hơi thở nóng hổi của Thẩm Thiều Đình, quyến luyến hành động thân mật của hắn. Buông vũ khí đầu hàng, toàn thân Tịnh Kỳ như nhũn ra.

Thẩm Thiều Đình thả lỏng, ngón tay hắn bắt đầu mơn trớn dái tai Tịnh Kỳ, lại luồn vào tóc cô, nụ hôn càng tiến sâu hơn nữa.

Không biết trôi qua bao lâu sau đó, khi Thẩm Thiều Đình đã thỏa mãn với việc chiếm lấy ngọt ngào trong Tịnh Kỳ, hắn mới buông cô ra.

Môi Tịnh Kỳ bị hắn hôn đến sưng, khóe mắt đỏ hoe còn vương chút nước mắt, cô bị hắn ức hiếp thế nhưng càng tệ hơn khi bản thân cô lại đồng lõa với nó.

Tịnh Kỳ bật khóc, đưa tay đấm vào ngực Thẩm Thiều Đình.

“Tôi thật tệ hại. Rõ ràng anh vô cùng xấu xa...”

“Vậy mà…” Tịnh Kỳ nấc lên, nói trong tức tưởi. “Tôi lại yêu anh, yêu một kẻ xấu xa như anh.”

Tịnh Kỳ bộc bạch trong khổ sở thế nhưng mấy lời này chẳng khác gì dòng nước mắt tưới lên trái tim nóng hổi của Thẩm Thiều Đình. Đây là lần đầu tiên Tịnh Kỳ thừa nhận yêu hắn, cuối cùng thì Thẩm Thiều Đình hắn không cần so đo với kẻ khác nữa rồi.

Hắn nắm lấy tay Tịnh Kỳ, đặt cô vào ngực. “Em cứ đánh anh tiếp đi. Đánh bao nhiêu cũng được. Chỉ cần em đừng rời bỏ anh.”

“Anh…” Hành động của Thẩm Thiều Đình chọc cười Tịnh Kỳ, cô vừa khóc vừa cười, hình ảnh trông thật thảm hại.

Đối với Thẩm Thiều Đình thì đây lại là hình ảnh đẹp nhất trong mắt hắn, hắn lại cúi xuống hôn cô, lau khô những giọt nước mắt còn sót lại.

Tịnh Kỳ lại bị hắn mê hoặc, cuối cùng lại bị Thẩm Thiều Đình ôm lên giường từ lúc nào không hay. Bàn tay hắn đã tập thành thói quen, trong không gian tối mịt vẫn chuẩn xác tìm lấy cúc áo Tịnh Kỳ.

“Đừng…” Tịnh Kỳ cầm lấy tay hắn, ngăn không cho Thẩm Thiều Đình cởi ra.

Thẩm Thiều Đình bất mãn. “Tại sao?”

Mặt Tịnh Kỳ nóng lên, dù không nhìn thấy gì nhưng cô vẫn biết mặt mình đã đỏ. Tịnh Kỳ thỏ thẻ. “Bà dì đang đến…”

Đây là lý do đường đường chính chính biết bao nhiêu, Thẩm Thiều Đình chỉ có thể bực bội thu tay về. Nhưng tên đã lên dây thì sao có thể ngăn lại, Thẩm Thiều Đình cũng không muốn nửa đêm giá rét phải ngược đãi mình đi tắm nước lạnh. Hắn nhanh như cắt cầm lấy Tịnh Kỳ, đem nó luồn xuống dưới.

Tay Tịnh Kỳ chạm vào vật nóng bỏng, cô hét lên, muốn rút tay mình ra. Thẩm Thiều Đình lại ngang ngược không cho, hắn vừa thở dốc vừa dỗ dành Tịnh Kỳ.

“Ngoan, giúp anh đi.”

Tịnh Kỳ lại xiêu lòng vì hắn, nhưng Thẩm Thiều Đình đúng là không biết liêm sỉ chút nào, bản mặt dày của hắn khiến Tịnh Kỳ nhanh chóng phải hối hận.

Đến khi có thể kết thúc, Tịnh Kỳ đã không còn muốn nhận cái tay này là của cô.

Một đêm bị Thẩm Thiều Đình hành cho không yên, đến sáng ra Tịnh Kỳ còn chưa kịp ngủ bù thì đã nghe tiếng đập cửa.

“Mẹ ơi, dậy đi. Muộn giờ học của Alice rồi.”

Tịnh Kỳ thò đầu ra khỏi chăn định nhổm dậy thì bị Thẩm Thiều Đình đẩy xuống.

“Ngủ tiếp đi. Alice để anh đưa tới trường.”

“Không cần.” Tịnh Kỳ xốc chăn ngồi dậy. Để Alice biết mẹ nó ngủ nướng đến nỗi không thể đưa nó đi học thì mặt mũi cô còn bỏ vào đâu.



Ăn sáng xong xuôi, Thẩm Thiều Đình lái xe đưa Alice tới trường, sau đó lại đưa Tịnh Kỳ tới công ty.

Vì cả hai đã làm lành, Thẩm Thiều Đình đã tự động coi cái đơn xin thôi việc hết hiệu lực.

Xe tiến vào bãi đỗ, trước khi xuống xe, Thẩm Thiều Đình bỗng nắm lấy tay Tịnh Kỳ. “Jade không như em nghĩ đâu. Có thể lúc đầu cô ấy tiếp cận em vì thỏa thuận công việc với anh. Thế nhưng khi em và Giang Khải chia tay, cô ấy đã chủ động đề nghị anh chấm dứt chuyện này.”

Thẩm Thiều Đình dừng một lúc mới ngập ngừng tiếp tục. “Nếu đã tha thứ cho anh thì em có thể bỏ qua cho Jade không?”

Thẩm Thiều Đình không muốn Tịnh Kỳ mất đi một người bạn thân thiết, cuộc sống của cô từ trước đến nay đã quá cô độc rồi.

Tịnh Kỳ không trả lời vấn đề này, cô chào Thẩm Thiều Đình rồi xuống xe.



Thẩm Thiều Đình đi lên phòng làm việc, bắt gặp Jade đang ngồi ngẩn ngơ, trong lòng bỗng sinh ra cảm giác áy náy với cô nàng.

Nhưng hắn cũng đã khuyên Tịnh Kỳ rồi.

Thẩm Thiều Đình đút tay vào túi, tiếp tục bước đi, song vẻ mặt phơi phới như gió xuân của Thẩm Thiều Đình không giấu được Jade, cô nàng bắt tay hắn lại hỏi.

“Thẩm tổng, anh đã làm lành với Tịnh Kỳ rồi.”

“Ừ. Ổn hết rồi.”

“Thế chúc mừng anh.” Jade nói lời chúc Thẩm Thiều Đình mà khuôn mặt thì xịu ra. Bởi Tịnh Kỳ đã làm lành với Thẩm Thiều Đình thế nhưng vẫn không chịu tiếp điện thoại của cô nàng.

Jade ủ rũ trở về bàn làm việc, lúc cô nàng định cầm điện thoại lên gọi cho Tịnh Kỳ thì một túi giấy đặt trên bàn của cô. Jade ngẩng đầu, là khuôn mặt xinh đẹp cùng nụ cười có thể làm nghiêng ngả một thành trì của Tịnh Kỳ.

“Mời cậu ăn sáng.”



Thời gian trôi nhanh, đông qua xuân lại tới, một năm mới lại bắt đầu.

Sinh nhật hai mươi lăm tuổi của Tịnh Kỳ tới trong sự ngỡ ngàng của cô.

Tịnh Kỳ bị đồng nghiệp kéo dậy khỏi bàn làm việc, dẫn cô tới cửa sổ. Từ góc này có thể nhìn rõ biển quảng cáo ở khu nhà đối diện, vị trí mà ngày thường chỉ dành cho quảng cáo của các ngôi sao nổi tiếng nhất. Nhưng hôm nay, ở trên màn hình LED không phải là minh tinh nào đó mà là khuôn mặt Tịnh Kỳ cùng lời chúc mừng sinh nhật vui vẻ.

“Giờ mới biết Thẩm Thiều Đình cũng lãng mạn thế đấy.” Đến giờ ăn trưa, Jade không tiếc lời ca thán ông chủ của cô.

Tịnh Kỳ cũng trêu lại: “Nếu cậu thích cậu cũng bảo chồng cậu làm cho cậu một biển đi.”

Nhắc đến Lăng Triệt, Jade lại bĩu môi. “Trông chờ vào con mọt sách đó thì có khi thành bộ xương khô rồi tớ vẫn không chờ được.”

Lại tiếp tục ghen tị mà nói: “Tịnh Kỳ, biển quảng cáo về đêm càng đẹp hơn nữa. Tối tớ dẫn cậu đi xem.”

“Không cần đâu.”

“Sao lại không cần. Mấy khi Thẩm Thiều Đình mới hành động lãng mạn một lần, cậu phải chụp lại làm kỷ niệm chứ.”

Dưới cái miệng bô lô ba la của Jade, Tịnh Kỳ cũng nghe theo cô nàng, cô không biết rằng khi mình vừa cúi xuống uống ngụm nước, môi Jade đã nở ra một nụ cười hết sức tinh quái.



Đến tối, Tịnh Kỳ vừa tan ca xong đã bị Jade kéo đi.

Để đánh lạc hướng Tịnh Kỳ, Jade lại không ngừng luyên thuyên. “Cậu biết không, màn hình đó còn có tên khác là ‘giấc mơ châu Á’, bởi một khi khuôn mặt mình đã xuất hiện trên tòa nhà cao nhất châu lục, chứng tỏ tầm ảnh hưởng của mình là lớn nhất.”

“Ừ.” Tịnh Kỳ gật đầu, lòng thầm nghĩ lời Jade nói cũng thật khoa trương. Nhưng không thể phủ nhận hiệu ứng của màn hình giữa thành phố về đêm còn lung linh hơn gấp bội. Tịnh Kỳ đưa điện thoại lên, muốn chụp lại khoảnh khắc đẹp đẽ đẽ này.

Tịnh Kỳ còn chưa kịp căn chỉnh khung hình, một tiếng đàn du dương đã khiến cô phân tâm. Tịnh Kỳ quay đầu, phía sau không biết từ khi nào đã xuất hiện một dàn nhạc.

Đèn cũng được bật sáng, chiếu rọi khung cảnh được trang hoàng lộng lẫy xinh đẹp.

Thẩm Thiều Đình bước đi trên con đường được tạo bằng những ngọn nến, tiến về phía cô. “Tịnh Kỳ, sinh nhật vui vẻ.”

Tịnh Kỳ nhìn hắn, dù ngoài miệng tỏ ra chê trách nhưng trong lòng đã thấm đẫm mật ngọt.

“Chỉ là sinh nhật thôi mà, có cần phải làm long trọng đến thế không?”

“Hôm nay không chỉ là ngày sinh nhật. Nó còn đặc biệt hơn thế.”

Khi Thẩm Thiều Đình vừa cầm lấy tay Tịnh Kỳ thì ở trong góc tối, một giọng nói qua bộ đàm cũng truyền tới bộ phận đang chờ bên dưới.

“Tất cả bắt đầu chuẩn bị!”

Người ở bên dưới nhận lệnh, lập tức chỉ đạo đám nhân viên ở phía sau. “Coi kiểm tra kỹ càng đi! Không được để xảy ra một sai sót nào, dù chỉ là nhỏ nhất.”

“Vâng.” Cậu nhân viên lau giọt mồ hôi rịn ra trên trán, lại một lần nữa kiểm tra thiết bị.

“Tịnh Kỳ, làm vợ anh nhé.” Thẩm Thiều Đình quỳ gối xuống trước mặt Tịnh Kỳ, hồi hộp mở lời với cô.

Ở phía sau, đám anh em cũng nín thở theo từng hành động của Thẩm Thiều Đình. Lăng Triệt thấy hắn mãi vẫn không có hành động gì tiếp, liền sốt ruột nhắc nhở.

“Thẩm Thiều Đình, nhẫn…”

Đúng rồi, nhẫn, giờ Thẩm Thiều Đình mới nhớ mà lấy hộp nhẫn ở trong túi, mở nó ra.

Chiếc nhẫn kim cương với màu xanh yêu thích của Tịnh Kỳ đang tỏa sáng lấp lánh trong đêm tối, chỉ chờ chủ nhân của nó cầm lên.

Song đã mấy giây trôi qua mà Tịnh Kỳ đứng im không nhúc nhích, Thẩm Thiều Đình bắt đầu cảm giác lo lắng, hắn thấp thỏm gọi một tiếng: “Tịnh Kỳ.”

Trong hơn ba mươi năm cuộc đời, đây chính là lần khẩn trương nhất của Thẩm Thiều Đình, cũng là lần mà kiên nhẫn của hắn ít ỏi nhất. Mới chỉ thấy Tịnh Kỳ chần chừ, hắn đã cảm giác được nguy cơ.

Cũng may khi tâm trạng Thẩm Thiều Đình đang treo lơ lửng trên ngọn cây thì Tịnh Kỳ cũng đã giơ tay mình ra. Môi cười tủm tỉm. “Vì anh đã tốn công sức chuẩn bị một buổi lễ long trọng thế này nên em tạm chấp nhận nó vậy.”

Thẩm Thiều Đình như trút được gánh nặng ngàn cân, nhanh chóng đeo nó vào tay Tịnh Kỳ.

Đội ngũ ở phía dưới chờ toát hết mồ hôi hột mới thấy có lệnh, lập tức cho pháo hoa nổ tung.

Khi pháo vừa tắt, những thiết bị không người lái lần lượt bay lên, chúng xếp thành chữ Tịnh Kỳ, chữ chúc mừng sinh nhật và cuối cùng là vẽ lên hình ảnh của cô, lung linh phát sáng ở giữa trời đêm.

Hạnh phúc vì kết quả mỹ mãn, Tịnh Kỳ ôm Tịnh Kỳ lên, xoay một vòng trong tiếng hò reo của mọi người.

“Hôn đi...hôn đi…”

Hắn tất nhiên không thể làm mọi người thất vọng, cúi xuống hôn lên môi Tịnh Kỳ.

...

Bầu trời vẫn đang phát sáng những hình ảnh lung linh, đẹp đẽ, có người say trong hạnh phúc, có người càng chìm sâu vào nỗi thù hận.

Đứng ở góc đường chứng kiến màn cầu hôn hoành tráng này, Thư Di căm hận nuốt nỗi nhục nhã vào trong. Vật đổi sao dời, hôm nay cũng là sinh nhật của cô ta. Trong khi Tịnh Kỳ đang hạnh phúc bao nhiêu thì cô ta lại thảm hại bấy nhiêu.

Xung quanh Thư Di, người qua đường vẫn không ngừng trầm trồ với những gì được chứng kiến.

“Thật hoành tráng.”

“Cô gái được cầu hôn thật hạnh phúc...”

Hạnh phúc… Thư Di siết chặt tay, ánh mắt căm hận, vì lẽ gì mà Tịnh Kỳ được hạnh phúc còn cô ta thì không.

Thư Di điên cuồng qua đám đông, chạy về căn phòng trọ xập xệ, kéo gã bồ đang ngủ say của cô ta dậy.

“Đồ vô dụng! Sao anh không đi giết cô ta.”

Thư Di vừa nói vừa nói vừa đánh túi bụi vào gã bồ. Gã bồ đang mơ đẹp thì bị cô ta phá bĩnh, gã đạp cô ta xuống giường.

“Mày phát điên cái gì thế?”

Thư Di ngã chổng vó xuống nền, cô ta lại lồm cồm bò dậy, kéo tay gã. “Đi...đi giết Tịnh Kỳ với tôi.”

“Giết người.” Gã bồ nhìn Thư Di đã điên loạn, không muốn tốn lời với cô ta, trực tiếp cho cô ta thêm một cước.

“Mày còn lảm nhảm nữa tao đá mày ra khỏi nhà! Cút đi.”

Cú đấm của gã trúng ngay giữa mặt Thư Di, khiến chiếc mũi từng sửa cách đây mấy năm của cô ta bẹp dí, máu chảy xuống trên khuôn mặt ngập đầy thù hận của cô ta, trông càng thêm đáng sợ.

Mắt Thư Di đỏ ngầu, nỗi hận thù đã lan tràn khắp cơ thể, cô ta đứng dậy đi tới mở cửa tủ, sau khi tìm được hung khí thì điên cuồng chạy ra khỏi cửa.