Mỗi Ngày Tổng Tài Đều Bị Vả Mặt

Chương 60: Thấp thỏm không yên






Lần thứ ba Tịnh Kỳ tới biệt thự Nam Sơn với Thẩm Thiều Đình, vẫn là những người cũ chào đón cô, song tâm thế đã hoàn toàn khác.

Bởi Tịnh Kỳ sắp sửa là nữ chủ nhân mới của của ngôi nhà này.

Sau đêm đó, Thẩm Thiều Đình cũng ra điều kiện với Tịnh Kỳ, hắn để cô rút đơn kiện, buông tha cho Hứa Du, đổi lại cô và Alice dọn tới sống ở biệt thự Nam Sơn cùng hắn.

Thẩm Thiều Đình dẫn Tịnh Kỳ lên tầng hai, tầng này có tổng cộng tất cả sáu phòng ngủ và có một căn phòng hắn đã muốn cho Tịnh Kỳ xem từ rất lâu.

“Anh đang xem em là đứa trẻ đấy à?” Tịnh Kỳ nhìn căn phòng được trang trí bằng một màu hồng chủ đạo, phản ứng đầu tiên là nhăn mặt trước gu thẩm mỹ của Thẩm Thiều Đình.

Mục đích của Thẩm Thiều Đình chỉ muốn khoe với Tịnh Kỳ căn phòng đã chờ đợi cô hơn mười lăm năm, còn việc cô muốn dùng nó hay không, không quan trọng nữa. Thẩm Thiều Đình từ phía sau ôm lấy Tịnh Kỳ, gác đầu lên vai cô. “Sau này em sẽ ở phòng của anh, còn phòng này sẽ được sửa lại làm phòng thay đồ của em.”

Thẩm Thiều Đình đã chuẩn bị đâu vào đó, cái hắn còn thiếu duy nhất chính là cái gật đầu của Tịnh Kỳ.

“Chuyện này để sau nói đi...” Tịnh Kỳ vỗ vào tay Thẩm Thiều Đình, muốn hắn dừng việc thân mật lại mà quan tâm đến việc chính.

“Chuyện rút đơn kiện ấy, có thể sẽ gây ra một hồi sóng gió trên mạng…”

Đến lúc đó, sẽ có rất nhiều người vin vào chuyện này mà tin rằng việc cô phá hoại gia đình người khác là thật. Tịnh Kỳ thì không sao song cô sợ Thẩm Thiều Đình lúc đó lại lại để ý, muốn rào trước với hắn.

Song có rào trước hay không thì Thẩm Thiều Đình vẫn vô cùng khó chịu với việc này, hắn buông cô ra, đem Tịnh Kỳ quay lại. Chuyện đã hứa thì tất nhiên không thể thất hứa, Thẩm Thiều Đình buồn bực. “Anh biết rồi! Đừng bao giờ nhắc lại chuyện này tới lần thứ hai!”

“Vâng.” Tịnh Kỳ gật đầu, lại chủ động nắm lấy tay Thẩm Thiều Đình, gãi nhẹ vào lòng bàn tay của hắn.

Hành động của Tịnh Kỳ chỉ là muốn xoa dịu Thẩm Thiều Đình song dưới cái nhìn của hắn lại biến thành cô đang khiêu khích. Hắn bắt cánh tay đang làm loạn của Tịnh Kỳ, giữ chặt nó.

“Anh làm gì thế?” Tịnh Kỳ bắt đầu phát giác được ánh mắt của Thẩm Thiều Đình bất thường, song phản ứng chậm chạp của cô không đấu lại được hành động bá đạo của Thẩm Thiều Đình, hắn đã ôm ngang cô lên.

“Em không đùa đâu!” Tịnh Kỳ đấm vào ngực hắn, nắm đấm yếu ớt của cô chẳng có chút tác dụng nào với lồng ngực rắn chắc của Thẩm Thiều Đình, hắn đè cô xuống chiếc giường công chúa.

Đối với Thẩm Thiều Đình, việc này đã có lần một thì ắt sẽ có lần hai.

Còn với Tịnh Kỳ thì khác, chuyện lần trước chỉ vì bất đắc dĩ muốn Thẩm Thiều Đình thỏa hiệp mà thôi. Còn những lần khác, cô chưa nghĩ tới.

Hai người không đạt được đến nhận thức chung, cuối cùng dưới sự dỗ dành kiêm năn nỉ của Tịnh Kỳ, Thẩm Thiều Đình cũng buông tha cho cô.

Nhưng dục vọng đã đốt lên thì không thể không dập tắt, Thẩm Thiều Đình thay đồ xuống hồ bơi.

Với ngọn lửa đang cháy hừng hực trong người hắn, tắm nước lạnh cũng không xua được, phải bơi vài vòng.



Tịnh Kỳ từ ban công tầng hai nhìn xuống hồ bơi, thân thể của Thẩm Thiều Đình trong dòng nước cứ thoắt ẩn thoắt hiện, giờ cô mới biết hắn cũng bơi rất giỏi.

Đương nhiên Tịnh Kỳ biết mục đích vì sao Thẩm Thiều Đình phải nhảy xuống hồ bơi, mặt bỗng dưng nóng ran, cô quay đầu, quyết không nhìn hắn nữa.

Tịnh Kỳ đi ra khỏi phòng, trong lúc nhàm chán lại đưa mắt nhìn xung quanh, khám phá nơi mà Thẩm Thiều Đình đã sống.

Sát bên căn phòng này là phòng của Thẩm Thiều Đình, vậy còn những phòng khác? Sự tò mò khiến bước chân Tịnh Kỳ cứ đi qua những ngóc ngách, nếu đã đồng ý dọn tới đây sống cùng hắn, cô cũng nên thông thuộc hết nơi này.

Biệt thự Nam Sơn của Thẩm Thiều Đình đúng rộng, Tịnh Kỳ mới chỉ xem thêm được hai phòng ngủ thì đã hoa mắt, cô đứng dựa vào phía sau.

Không may phía sau không phải là bức tường mà là một cảnh cửa không đóng kín, Tịnh Kỳ mất đà ngã về phía sau.

Trong phòng tối om, cô loạng choạng đứng dậy tìm đèn bật lên.

Đèn sáng chiếu rọi toàn bộ khung cảnh trong căn phòng, nhìn nó, trong một giây đầu tiên Tịnh Kỳ đã hoang mang Không biết cô đang ở nơi đâu.

Bởi so với những căn phòng xa hoa mà cô được chiêm ngưỡng trước đó thì căn phòng này khác hoàn toàn, giống như là một cái nhà kho vậy, song chiếc giường đặt giữa căn phòng lại cho cô biết đây không phải là cái nhà kho.

Lại còn được quét tước sạch sẽ, tay Tịnh Kỳ sờ lên mặt bàn không một hạt bụi, lại nhìn chiếc đèn ngủ trên đó, cuối cùng anh mắt dừng lại ở một khung cảnh đang được đặt úp xuống.

Còn quỷ tò mò trong lòng đang sống dậy mạnh mẽ, Tịnh Kỳ lật nó lên.

Cái khoảnh khắc nhìn thấy cô gái trong ảnh, tim Tịnh Kỳ như ngừng lại, bởi lại là hình ảnh của Thư Tình.

Đầu Tịnh Kỳ lại đau, cô thả thứ đang cầm trên tay xuống.

Bức ảnh rớt xuống sàn, vỡ toang, người trong ảnh cũng giống như sống dậy mà bước ra, cô ta hét lên với Tịnh Kỳ. “Tôi đã bảo cô cút đi rồi! Sao cô còn về đây!”

“Tôi...tôi…” Tịnh Kỳ lắc đầu, muốn biện minh với cô ta, song chỉ cần một hành động nhỏ, đầu cô lại đau như búa bổ, Tịnh Kỳ chỉ biết mở đôi mắt sợ hãi của mình ra, đối diện với sự chất vấn từ một bản sao y hết mình.

Bỗng khuôn mặt trước mắt của Tịnh Kỳ mờ dần, lúc nó là Thư Tình, lúc nó là cô, trước khi chìm vào trong bóng tối hoàn toàn, bên tai Tịnh Kỳ vẫn còn nghe tiếng lẩm bẩm.

‘Cô là tôi...tôi cũng là cô…’







Khi Thẩm Thiều Đình tìm được Tịnh Kỳ thì cô đã ngất đi, hắn đưa cô vào bệnh viện trong nỗi hoang mang cực độ.

Có phải Tịnh Kỳ đã nhớ ra chuyện gì rồi hay không?

Thẩm Thiều Đình ngồi canh bên giường bệnh của Tịnh Kỳ, từng giây từng phút qua đi, nỗi thấp thỏm trong lòng hắn càng thêm rõ ràng.

“Tịnh Kỳ...Tịnh Kỳ…” Thẩm Thiều Đình hôn đôi tay gầy guộc của cô, trong lòng đã bắt đầu nghĩ đến kết quả xấu nhất.

Bàn tay của Tịnh Kỳ khẽ cựa quậy, cô khó khăn mở mắt. “Thẩm Thiều Đình… Rót cho em cốc nước...”

Thẩm Thiều Đình vội vàng đứng dậy, khi hắn đưa nước cho Tịnh Kỳ, thấy ánh mắt cô nhìn hắn vẫn không có gì khác thường, tảng đá đè nặng trong lòng mới được dỡ xuống.

Thẩm Thiều Đình ngập ngừng tìm lời giải thích. “Tịnh Kỳ... căn phòng đó…”

“Căn phòng nào?” Ánh mắt Tịnh Kỳ mờ mịt.

Thẩm Thiều Đình nhìn cô, trong nỗi lo sợ bắt đầu hiện hữu một niềm vui mơ hồ. “Em không nhớ gì?”

“Không…” Tịnh Kỳ lắc đầu, khó hiểu. “Có chuyện gì cần em phải nhớ?”

“Không có gì…” Thẩm Thiều Đình đưa tay lau giọt nước còn sót lại trên môi cô, thở phào nhẹ nhõm.

Tuy Tịnh Kỳ không nhớ gì nhưng chuyện hôm nay chẳng khác gì hồi chuông cảnh báo với Thẩm Thiều Đình. Hắn ra lệnh cho người dọn dẹp hết tất cả đồ đạc trong căn phòng cũ, khóa kín nó lại.

Cảm thấy như vậy vẫn chưa đủ, hắn tiếp tục tìm tới Dương Dung, muốn dứt khoát với bà ta một lần.

Việc tìm được nơi ở của Dương Dung không khó, Thẩm Thiều Đình bỏ chút thời gian đi tới căn phòng trọ xập xệ của bà ta.

Dương Dung thấy Thẩm Thiều Đình đã tìm tới trước cửa nhà mình, bà ta bắt đầu thấy sợ, lắp bắp hỏi hắn. “Cậu Thẩm… có chuyện gì?”

“Không phiền nếu tôi vào một chút chứ?”

“Không… Cậu vào đi… không cần cởi giày đâu…”

Dương Dung kéo ghế mới Thẩm Thiều Đình ngồi, hắn không muốn rườm rà, đặt một xấp tiền lên bàn.

“Từng này đủ cho bà sống đến cuối đời. Tránh xa Tịnh Kỳ đi!”

“Giờ tôi đang còn bình tĩnh nói chuyện với bà thì đừng để tôi mất kiên nhẫn.”

Dương Dung hiểu ý của Thẩm Thiều Đình, bà cũng chẳng lạ gì tính cách của hắn, chỉ có điều. “Cậu Thẩm, cậu năm lần bảy lượt đuổi tôi đi, có phải cậu cũng biết Tịnh Kỳ chính là Thư Tình hay không?”

Dương Dung cũng không phải ngu ngốc quá trình chung sống với Tịnh Kỳ khiến bà càng tin chắc chắn việc cô là con bà. Bà thậm chí đã ăn cắp tóc của Tịnh Kỳ để lén làm xét nghiệm ADN, kết quả hoàn toàn trùng khớp.

Song những chuyện này Dương Dung không nói, bà đang chờ Thẩm Thiều Đình thú nhận.

Thẩm Thiều Đình không trả lời, tiếp tục cảnh cáo bà ta. “Đó không phải là chuyện của bà!”

Âm thanh của Thẩm Thiều Đình không hề cố kỵ, nó lọt qua bức tường được cách âm kém, lọt vào tai Thư Di đang đứng bên ngoài.

Tịnh Kỳ chính là Thư Tình! Thư Di hốt hoảng, không dám tin vào những gì mình vừa nghe.

Trong khi đó ở trong phòng, trước khi rời đi mắt Thẩm Thiều Đình lại liếc thấy những đôi giày cao gót trên tủ, hắn nghi ngờ hỏi Dương Dung.

“Bà đang sống với ai?”

Dương Dung thành thật: “Tôi sống với Thư Di.”

Thư Di? Mắt Thẩm Thiều Đình tối sầm lại. Không phải hắn đã cảnh cáo con đàn bà đó đừng bao giờ đặt chân tới Hà thành rồi ư?