Mỗi Ngày Tổng Tài Đều Bị Vả Mặt

Chương 53: Không chịu từ bỏ âm mưu






Lúc kết thúc hoạt động cũng đã gần trưa, Thẩm Thiều Đình đề nghị ba người cùng đi ăn.

Tịnh Kỳ cùng Alice đứng trước cổng chờ Thẩm Thiều Đình lấy xe.

Tịnh Kỳ nắm lấy tay Alice, bên tai những lời Thẩm Thiều Đình vẫn còn văng vẳng, cô đủ tỉnh táo để biết hắn không nói đùa, chỉ là bản thân tự muốn xem nó là lời nói đùa.

Tịnh Kỳ buột miệng hỏi con gái.

“Alice, con thấy chú Thẩm thế nào?”

“Tốt ạ.” Alice thành thật nói, sau đó cũng không quên bổ sung. “Chú ấy nấu cơm cũng rất ngon.”

Tịnh Kỳ nhìn cặp mắt long lanh chứa đầy sự sùng bái của con gái, thầm nghĩ Thẩm Thiều Đình cũng thật biết cách mua chuộc con gái cô.

Vì Alice mãi bận rộn khám phá cúp lưu niệm, Tịnh Kỳ kéo con bé đứng nép vào sát người mình. Giờ này, trước cổng trường tập trung đông đúc người, sợ Alice không để ý sẽ bị ngã.

Mà ở cách đó không xa, Thẩm Thiều Đình cũng không có cách nào đem chiếc xe của mình tiến thêm một bước giữa dòng xe cộ đông đúc. Bấm còi inh ỏi một lúc không được, đành mở cửa xe đi ra.

Trong khi ấy, Tịnh Kỳ ở bên này mãi để tầm mắt vào Alice, cô không để ý thấy một gã đàn ông mang đồ đen đang lẫn vào trong đám đông, đứng ở phía sau cô.

Gã đàn ông đập vào vài Tịnh Kỳ, cô cứ tưởng là Thẩm Thiều Đình nên quay đầu lại, một tia sáng xẹt qua mắt, gã đàn ông rút con dao đang giấu ở cánh tay áo ra.

“Tịnh Kỳ! Cẩn thận!” Một tiếng hét như xé toạc sự ồn ào, sau đó Tịnh Kỳ bị đẩy mạnh qua một bên.

Việc Thẩm Thiều Đình xuất hiện khiến gã đàn ông bất ngờ, gã thu lưỡi dao lại vội vàng chạy đi.

Thẩm Thiều Đình muốn chạy theo bắt hắn song bị Tịnh Kỳ kéo lại.

“Bỏ đi!”

“Tới bệnh viện trước đã.”

Lúc này Thẩm Thiều Đình mới để ý tới ống tay áo đã thấm một mảng đỏ của hắn, lúc đẩy Tịnh Kỳ ra hắn cũng bị lưỡi dao sượt qua.

Song sự tức giận lại khiến Thẩm Thiều Đình không hề biết cảm giác đau đớn, hắn trách Tịnh Kỳ. “Đáng ra phải để tôi đuổi theo bắt hắn.”

Để xem kẻ nào lại ngang nhiên, giữa thanh thiên bạch nhật lại dám ra tay hại người của hắn.

“Cứ tới bệnh viện trước đã.” Tịnh Kỳ nhẹ nhàng khuyên Thẩm Thiều Đình, bởi vết thương trên cánh tay hắn nhìn qua thì không nhẹ chút nào.

Tới bệnh viện, bác sĩ sau khi sát trùng vết thương cho hắn thì lắc đầu nói dù chỉ sượt qua nhưng vết thương cũng sâu gần hai centimet. Điều này chứng tỏ gã đàn ông đã sử dụng một loại vũ khí rất đặc biệt, nếu Thẩm Thiều Đình không tới kịp ngăn cản thì không biết còn nguy hiểm tới cỡ nào.

Thẩm Thiều Đình phải khâu vài mũi, cánh tay cũng được yêu cầu hạn chế cử động trong vài ngày.

Tịnh Kỳ nhìn cánh tay băng bó của Thẩm Thiều Đình, một cảm giác áy náy cũng dấy lên, một lần nữa hắn lại cứu cô.

Cảm giác áy náy khiến Tịnh Kỳ cũng dễ dãi hơn với đề nghị của Thẩm Thiều Đình, kể cả việc...

“Tôi có thể đến nhà em ở vài ngày được không?”

Nói xong cảm thấy vẫn chưa đủ thuyết phục, Thẩm Thiều Đình lại kể lể. “Nhìn tay tôi thế này, muốn làm việc gì cũng rất bất tiện.”

Lời Thẩm Thiều Đình nói không phải cũng không có lý, Tịnh Kỳ cũng phân vân, lại nghĩ hắn vì cô mới bị thương, cuối cùng đồng ý.



Trong khi đó, gã đàn ông sau khi chạy thoát được thì tới một phòng trọ xập xệ, trong phòng là Thư Di đang ngồi trước gương trang điểm, thấy hắn, cô ta đặt thỏi son xuống, vội vàng hỏi. “Sao rồi?”

“Không được!” Gã đàn ông bỏ áo khoác xuống giường, bực bội nói với Thư Di.

Căn bản là cuộc sống của Tịnh Kỳ quá đơn giản, gã đã theo dõi cô liên tục ba ngày, ngoại trừ tới công ty thì đi về nhà. Mà căn hộ cô thì hệ thống an ninh rất tối tân, gã không thể nào lẻn vào hành sự được.

Hôm nay mới có cơ hội ra tay nhưng chuẩn bị thành thì lại có một tên đàn ông chen ngang phá đám.

“Tịnh Kỳ đáng chết!” Thư Di đập tay xuống bàn. Đã dùng đủ cách vẫn không thể khiến Tịnh Kỳ biến mất, rốt cuộc thì cô ta đi sai ở nước nào.

Nhìn khuôn mặt vặn vẹo của Thư Di, lại nhìn xuống bộ ngực lấp ló dưới chiếc váy ngủ, gã đàn ông vuốt cằm. “Anh mày sẽ giúp cô em nghĩ cách, nhưng trước tiên…”

Lời còn chưa nói hết, bàn tay của gã đã vói vào trong váy của Thư Di.

Bàn tay bẩn thỉu cùng khuôn mặt râu ria xồm xoàm của gã khiến Thư Di muốn phát ói. Song nghĩ đến việc có thể khiến Tịnh Kỳ biến mất, cô ta vẫn cắn răng chịu đựng.

Rất nhanh trong phòng trọ xập xệ vang lên tiếng rên rỉ của Thư Di, át đi âm thanh của tiếng đồ đạc rớt xuống trước cửa.

Dương Dung lấy hai tay che miệng, bàng hoàng trước những gì mà bà vừa được nghe.



Tịnh Kỳ cho Thẩm Thiều Đình vào nhà, đưa phòng ngủ của khách cho hắn.

Căn phòng này vốn không có ai tới ở, trước khi cho Thẩm Thiều Đình vào Tịnh Kỳ cũng phải dọn dẹp một phen.

Thẩm Thiều Đình đứng ở cửa, vừa nhìn Tịnh Kỳ tất bật vừa nghĩ ngợi lung tung, hắn nghĩ nếu vết thương này sâu hơn cũng tốt, như vậy hắn càng được tá túc ở nhà cô lâu hơn.

Tịnh Kỳ không biết những suy nghĩ kỳ quái trong đầu Thẩm Thiều Đình, sau khi trải xong ga giường, cô nói. “Tôi chỉ có thể sắp xếp được đến thế, anh thông cảm.”

Thẩm Thiều Đình: “Không sao.”

Chỉ cần được ở lại nhà cô, sống chung một mái nhà với cô và Alice thì dù có là căn phòng tồi tàn rách nát, hắn cũng chấp nhận được.

Tịnh Kỳ gật đầu, sau đó tiếp tục ra phòng bếp tất bật với việc nấu nướng, Thẩm Thiều Đình vì tay đau cũng dám đi ra cản trở, liền làm một thính giả trung thành ngồi nghe Alice chơi đàn.

Alice rất có thiên phú trong bộ môn này, giờ con bé đã đánh được cả những tác phẩm nổi tiếng. Thẩm Thiều Đình hoa mắt khi nhìn bản nhạc với những nốt nhạc được sắp xếp loạn xạ của Alice. Thật muốn đem tất cả những thứ tốt nhất dâng lên cho đứa con gái tài hoa của hắn.

Để cỗ vũ con bé, sau khi nó đánh xong, Thẩm Thiều Đình liền vỗ tay, song lại bị Alice nhăn mặt.

“Chú...không phải bác sĩ nói chú đừng cử động cái tay đau à?”

“Ừ… chú quên mất.” Thẩm Thiều Đình cười, lại đưa tay xoa đầu Alice, sau khi xác nhận Tịnh Kỳ vẫn đang bận rộn nấu nướng, hắn mới thận trọng hỏi con bé.

“Alice, nếu chú và mẹ cháu kết hôn, cháu có đồng ý không?”

Alice mở to đôi mắt. “Kết hôn là sao ạ?”

“Là chú với mẹ cháu về chung một nhà và Alice gọi chú là bố.”

Bố? Alice nhớ tới một chữ ‘bố’ mình đã nói lúc Thẩm Thiều Đình chạy tiếp sức, cảm giác rất kỳ diệu, giống như chú Thẩm là bố ruột của mình vậy.

Song Alice vẫn chưa quên lời Tịnh Kỳ nhắc nhở bé lúc trước, liền nói. “Cháu phải hỏi mẹ cháu đã.” Lúc đó, với chú Khải mẹ cũng nhắc nhở không được gọi ‘bố’ mà chỉ gọi là ‘bố Khải.”

“Ừ, cứ hỏi mẹ cháu đi.” Thẩm Thiều Đình không quá hụt hẫng với câu trả lời này, tiếp tục dụ dỗ Alice.

“Alice thích có em không. Nếu chú và mẹ cháu kết hôn, sẽ sinh cho Alice…”

Thẩm Thiều Đình đang nói thì bỗng im bặt, bởi Tịnh Kỳ không biết đã đứng ở cửa từ lúc nào.

Thẩm Thiều Đình chột dạ, xem ra điểm hảo cảm của hắn đã xuống âm điểm rồi.



Sau một đêm ở nhà Tịnh Kỳ, Thẩm Thiều Đình cảm giác đây là giấc ngủ ngon nhất của hắn sau mấy năm nay.

Hắn coi như đây là nhà mình, vào phòng tắm đánh răng, rửa mặt, cạo râu, những việc này có thể miễn cưỡng dùng một tay làm được nhưng còn những việc khác.

“Tịnh Kỳ…” Thẩm Thiều Đình thò đầu ra từ cánh cửa, gọi Tịnh Kỳ, người đang chuẩn bị đồ ăn sáng.

“Chuyện gì?” Tịnh Kỳ đi vào phòng tắm, cửa vừa đẩy ra thì cô đã la lên.

“Đồ biến thái! Làm cái gì vậy?”

Thẩm Thiều Đình đang để trần nửa thân trên, tay đang cầm một chiếc áo. Nét mặt hiện rõ sự hoang mang khi chứng kiến phản ứng này của Tịnh Kỳ.

“Tôi… tôi chỉ muốn nhờ em mang hộ áo giúp tôi. Chỉ một tay không làm được.” Thẩm Thiều Đình vô cùng bất đắc dĩ mà nói, bởi trông hắn giống một kẻ biến thái đến vậy.

Tịnh Kỳ lúc này mới bình tĩnh lại, lườm hắn một cái.

Với những việc làm xấu xa của Thẩm Thiều Đình trong quá khứ, tin hắn được ngay mới lạ.

Tịnh Kỳ giơ áo lên, Thẩm Thiều Đình cũng rất phối hợp mà đưa tay vào, đến đoạn gài nút áo, hắn đứng im để Tịnh Kỳ làm.

Thế nhưng, chỉ có Thẩm Thiều Đình mới biết, áo sơ mi có bao nhiêu cúc thì là bấy nhiêu lần tim hắn đập mạnh lên. Rõ ràng Tịnh Kỳ làm rất thuần thục, cũng rất nhanh chóng, song một giây đối với hắn lại trôi qua vô cùng lâu.

Khi Tịnh Kỳ gài đến nút cuối cùng, Thẩm Thiều Đình bỗng cầm lấy tay cô, giữ lại.

Tịnh Kỳ vừa ngước mắt liền bị ánh nhìn của hắn xoáy sâu, không cho cô cơ hội trốn tránh. Thẩm Thiều Đình bỗng ôm lấy eo cô, hôn xuống đôi môi còn ngơ ngác.

Lần này không phải là một nụ hôn mạnh mẽ chiếm đoạt mà chỉ là một nụ hôn vô cùng nhẹ nhàng, Thẩm Thiều Đình chỉ ngậm lấy môi Tịnh Kỳ, dịu dàng mơn trớn. Hắn không hề tiến quân thần tốc nhưng lại khiến cô dễ dàng buông vũ khí đầu hàng.

Ngón tay cô run run cầm lấy áo hắn, siết chặt.

Đây mới đúng là một nụ hôn đúng nghĩa với Thẩm Thiều Đình, hắn bắt đầu tham lam hơn.

Bỗng lúc này, cánh cửa nhà tắm bị đẩy ra, Alice với đầu tóc bù xù đi vào, đôi mắt nhá nhem của bé khi thấy cảnh này thì tỉnh cả ngủ.

“Á...xấu hổ quá.” Alice hét lên một tiếng sau đó lấy hai tay che mắt lại.

Tịnh Kỳ vội vàng đẩy Thẩm Thiều Đình ra, mặt đã đỏ như gấc.