“Cô là người nhà của bệnh nhân?”
“Không...tôi chỉ vô tình gặp và đưa bà ấy tới đây.”
“À…” Nữ bác sĩ lắc đầu. “Bệnh nhân bị bỏ đói lâu ngày nên mới thành ra thế. Giờ đã ổn hơn rồi.”
“Cảm ơn bác sĩ.” Tịnh Kỳ đi vào phòng bệnh.
Dương Dung sau khi được truyền dịch thì đã tỉnh lại, tuy nhiên, bà vẫn còn mệt tới nỗi không thể ngồi dậy, chỉ nằm đó nhìn Tịnh Kỳ.
Một người mới chỉ gặp hai lần nhưng nhìn bộ dạng bà thế này, lòng Tịnh Kỳ cũng chùng xuống. Ở cái tuổi già của Dương Dung, đáng ra phải được con cháu chăm sóc phụng dưỡng chứ không phải là sống bữa nay lo bữa mai.
“Dì…” Tịnh Kỳ ngồi xuống bên cạnh giường, cầm đôi tay khô quắt của bà. “Dì có người thân nào ở đây không?”
Người thân? Nhắc đến đây khuôn gầy guộc của Dương Dung biến sắc, bà run run. “Tôi không có… không có…” Vừa nói bà lại vừa vội vã lắc đầu giống như sợ Tịnh Kỳ sẽ không tin.
“Vâng…” Tịnh Kỳ cũng không hỏi gì bà nữa. Nhớ đến bức ảnh mình đang cầm, trả nó cho bà.
Tịnh Kỳ lại nhìn khuôn mặt ở trên ảnh, không nhịn được mà hỏi. “Con gái gì giờ ở đâu?”
Dương Dung vuốt ve tấm ảnh, nước mắt chảy ra. “Nó mất cách đây bốn năm rồi.”
Một giọt nước chảy xuống khuôn mặt đôi mươi trên ảnh, Dương Dung vội vàng đưa tay lau nó.
Bốn năm rồi, thế nhưng bà vẫn không chấp nhận được sự thật là nó đã không còn trên đời này nữa.
Bốn năm… Một nỗi hoang mang vô cớ bỗng ập đến trong Tịnh Kỳ, bởi trùng hợp ký ức của cô cũng dừng lại ở cách đây bốn năm.
Nhưng một người đã mất và cô thì có liên hệ gì được, Tịnh Kỳ lắc đầu, cố xua đi những suy nghĩ kỳ quái đang bành trướng.
Lúc này, có điện thoại gọi tới, Tịnh Kỳ cầm máy đi ra khỏi phòng.
Cửa vừa đẩy ra thì có một người nhanh như cắt đứng nép sau cánh cửa, khi Tịnh Kỳ đi rồi, cô ta mới ló mặt ra.
Là Tịnh Kỳ, lại là cô ta. Khuôn mặt Thư Di vặn vẹo nhìn bóng lưng của Tịnh Kỳ, cứ mỗi lần nghĩ đến tình cảnh của bản thân hiện tại, cô ta lại hận không thể đem Tịnh Kỳ ra lăng trì.
Cô ta sống chết bám trụ lại ở lại thành phố Hà, đến nằm mơ cũng muốn đem Tịnh Kỳ đạp dưới chân, song những lời đe dọa của Thẩm Thiều Đình vẫn cô còn đó, những ngày qua cô ta cũng chỉ dám sống chui sống lủi chờ thời cơ.
...
Gọi tới cho Tịnh Kỳ là Alice, giọng hào hứng muốn mẹ về nhà sớm với nó.
Tịnh Kỳ hứa với con bé, sau đó đi tìm quản lý bệnh viện.
Đối với Tịnh Kỳ, Dương Dung cũng chỉ là một người xa lạ, cô tới tìm quản lý muốn báo về trường hợp vô gia cư này thì họ nói đã liên hệ được với người nhà của bà.
Nghe vậy, Tịnh Kỳ cũng yên tâm hơn.
Chờ Tịnh Kỳ đi rồi, Thư Di mới đẩy cửa vào, lại sợ người bên ngoài nghe được, cô ta đóng kín cửa.
“Bà bớt gây phiền phức lại cho tôi có được không?” Thư Di trừng mắt với Dương Dung đang nằm trên giường. Sự chán ngấy cũng sắp trào ra trong từng câu chữ. Suốt ngày chạy lung tung trong khi cô ta còn phải lo việc của mình chứ hơi đâu mà theo bà ta mãi. Đúng là của nợ!
“Mẹ…mẹ…” Dương Dung sợ sệt lùi về đầu giường. “Mẹ chỉ muốn gặp…”
“Gặp ai? Cái đứa mang khuôn mặt ti tiện ấy.” Thư Di nghiến răng. “Thư Tình đã chết rồi.”
Chính cô ta đã cầm tro cốt của Thư Tình và ném xuống sông.
“Dương Dung! Bà nghe cho tôi...” Thư Di ghé sát lại gần tai Dương Dung, không biết cô ta đã nói gì, thế nhưng, nghe xong khuôn mặt Dương Dung trắng bệch ra, bà ú ớ được vài từ rồi lại ngất lịm.
…
Tịnh Kỳ về đến nhà, vừa mở cửa đã nghe thấy tiếng xào nấu của đồ ăn.
Thẩm Thiều Đình đang xắn tay áo ở trong phòng bếp, còn Alice thì ở bên cạnh hắn ríu ra ríu rít, không khí xem ra rất hài hòa.
“Chú Thẩm, chú giỏi quá!” Cái miệng nhỏ của Alice há hốc khi chứng kiến cảnh Thẩm Thiều Đình một tay vừa lướt công thức trên mạng một tay vừa nấu nướng.
Thẩm Thiều Đình quay đầu cưới với con bé, đúng là áo bông nhỏ của hắn, cái miệng biết nói chuyện hơn mẹ nó nhiều.
“Alice lấy cho chú hai củ cà rốt ở trong tủ lạnh đi.”
“Vâng ạ.” Alice lại lon ton chạy đi, xem ra con bé đã là một trợ lý rất lành nghề.
Hai người cứ chú chú cháu cháu khiến Tịnh Kỳ đã đứng đó hơn ba mươi giây vẫn không có ai chú ý. Tịnh Kỳ buồn bực, cô khẽ ho khan một tiếng.
“Mẹ…” Alice thấy Tịnh Kỳ, vui vẻ chạy tới ôm chân cô.
Tịnh Kỳ trách yêu con bé. “Tưởng con quên mẹ rồi chứ!”
Lại nhìn ‘đầu bếp chuyên nghiệp’ Thẩm Thiều Đình, hỏi hắn. “Anh tới đây làm gì?”
Đúng là mặt dày hơn tường thành, hắn vẫn còn dám vác mặt mũi tới gặp cô sau cái chuyện bại hoại mà hắn đã làm ở văn phòng.
“Hôm nay là ngày nghỉ của Alice, muốn tới chơi với nó.”
Lý do đường đường chính chính nên Thẩm Thiều Đình nói một cách tỉnh bơ, song thực ra thì chỉ có hắn mới biết, mục đích mình tới đây không hề đơn thuần chút nào.
Đợi Alice đi rồi, hắn lấy ra một bó hoa. Thẩm Thiều Đình chưa tặng hoa ai bao giờ, cũng không biết ý nghĩa của các loài hoa, song hắn nghĩ hoa hồng trắng rất hợp với Tịnh Kỳ.
“Tặng em.” Thẩm Thiều Đình đưa bó hoa tới trước mặt Tịnh Kỳ. “Xin lỗi vì chuyện lúc sáng.”
Lúc nói mấy lời này, khóe môi của Thẩm Thiều Đình vẫn còn vết rách do bị Tịnh Kỳ cắn. Nhìn nó, càng khiến Tịnh Kỳ không thể xua được mấy hình ảnh đen tối trong đầu cô.
Tuy nhiên, đây không phải là vấn đề quan trọng, Tịnh Kỳ đẩy bó hoa ra xa, quay mặt đi.
Hành động này làm Thẩm Thiều Đình nghĩ cô …, một chút bất mãn ập lên, hắn nói. “Tôi đã thể hiện thành ý đến vậy rồi! Nhận nó khó khăn thế à!”
“Thôi đi!” Tịnh Kỳ đưa tay che mũi, to tiếng với hắn. “Ném ngay cho tôi!”
Nói xong thì Tịnh Kỳ cũng không cầm được nữa, mặt đỏ gắt, miệng cũng hắt hơi liên tục.
Thấy cảnh này, Thẩm Thiều Đình hốt hoảng, hắn ném bó hoa xuống. “Tịnh Kỳ, xảy ra chuyện gì?”
“Mẹ cháu bị dị ứng phấn hoa hồng.” Alice đi tới, tốt bụng giải thích cho Thẩm Thiều Đình nghe, cũng cầm lấy bó hoa cho vào thùng rác.
“Thế phải làm sao?” Tình huống xảy ra quá bất ngờ khiến Thẩm Thiều Đình ngờ nghệch chẳng khác gì đứa trẻ. Tịnh Kỳ đẩy hắn ra, nói với Alice. “Thuốc...lấy thuốc cho mẹ.”
Lại nhìn Thẩm Thiều Đình. “Giấy...khăn giấy…”
“Được rồi!” Thẩm Thiều Đình vội vã chạy ra phòng khách, lục tung các hộc tủ xem khăn giấy để ở đâu.
Thật là! Tịnh Kỳ đang khó chịu muốn chết cũng phải mắng hắn một tiếng, trong khi hộp khăn giấy lù lù trên bàn ăn thì hắn lại chạy đi đâu.
“Anh tìm không thấy…”
“Thôi khỏi cần.” Tịnh Kỳ lắc đầu. Giờ cô đã xong đâu vào đấy rồi, qua vài phút thì phản ứng dị ứng cũng đã dịu hơn.
Chứng kiến sự ghét bỏ ra mặt của Tịnh Kỳ dành cho mình, mặt Thẩm Thiều Đình thộn ra.
Đúng là thành sự không có, bại sự có thừa! Cứ phải đem điểm hảo cảm của mình tụt xuống không thì mới chịu.
Alice bưng nước tới cho Tịnh Kỳ uống thuốc, đôi mắt long lanh lén lút nhìn Thẩm Thiều Đình, hình như mẹ bé lại ghét chú Thẩm nhiều hơn rồi.
Để cứu vãn tình hình, Thẩm Thiều Đình đi tới bên cạnh Tịnh Kỳ, hỏi cô. “Em cần giúp gì nữa không?” Rồi không đợi Tịnh Kỳ trả lời, hắn đã nhanh tay cầm ly nước cô vừa uống xong đặt lại chỗ cũ.
Tịnh Kỳ: “...”
Đúng là không nói nổi thành lời với hắn, thế mà không hiểu sao nhìn Thẩm Thiều Đình thế này, trong miệng lại không còn vị đắng của thuốc nữa.
Hình như Thẩm Thiều Đình cũng không đáng ghét lắm.