Mỗi Ngày Tổng Tài Đều Bị Vả Mặt

Chương 47: Đánh ghen






“Em vừa đi đâu về?” Thẩm Thiều Đình dùng sự bình tĩnh cuối cùng của hắn để hỏi Tịnh Kỳ.

“Thẩm Thiều Đình, anh lại giở chứng gì nữa thế?” Tịnh Kỳ tra chìa khóa vào ổ, không muốn trả lời hắn.

“Chả nhẽ đi đâu tôi cũng phải báo cáo với anh nữa!”

Tịnh Kỳ muốn đóng cửa lại nhưng Thẩm Thiều Đình không cho, hắn giữ lấy tay cô, cũng ngăn không cho cánh cửa đóng lại.

“Em vừa đi gặp Giang Khải!”

Thẩm Thiều Đình không phải là hỏi mà là dùng một câu khẳng định, bởi chính mắt hắn đã nhìn thấy Tịnh Kỳ dìu Giang Khải xuống xe, đưa anh ta vào bệnh viện.

Ngữ khí quả quyết của Thẩm Thiều Đình khiến Tịnh Kỳ ngạc nhiên, đôi mắt hạnh mở to, trong đầu hiện lên một suy nghĩ duy nhất: “Anh theo dõi tôi?”

Rồi không đợi cho Thẩm Thiều Đình trả lời, Tịnh Kỳ đã tức giận mà đánh vào ngực hắn. “Anh biến thái vừa thôi!”

“Đừng nói bừa!” Thẩm Thiều Đình quát lại Tịnh Kỳ, cũng nhân đó đem cửa đóng kín. “Tôi không theo dõi em!”

Hắn chỉ là tới tìm Lăng Triệt, vô tình nhìn thấy.

Tịnh Kỳ chỉ cười mỉa mai: “Ai tin anh chứ!”

Nói rồi, nhân lúc Thẩm Thiều Đình không để ý, dùng mũi giày cao gót đạp mạnh vào chân hắn.

Thẩm Thiều Đình không phòng bị, bị giáng một đòn khá đau, song còn chưa kịp mở miệng nói gì, Tịnh Kỳ đã cảnh cáo hắn: “Giờ này Alice đang ngủ, đừng đánh thức nó.”

Sau khi khiến cho Thẩm Thiều Đình im lặng, Tịnh Kỳ cởi ‘hung khí’, giọng cũng bắt đầu hòa hoãn hơn: “Vô tình gặp Giang Khải ở vườn hoa, anh ta đột ngột lăn ra ngất xỉu, tôi không tìm được ai giúp đỡ nên mới phải đưa anh ta đi.”

Nói xong, Tịnh Kỳ mới sững ra, sao cô phải giải thích dài dòng với Thẩm Thiều Đình làm gì cơ chứ?

Thật là..., Tịnh Kỳ lắc đầu, tự chế giễu hành động điên rồ của bản thân.

Trong khi đó, chú ý duy nhất của Thẩm Thiều Đình sau khi nghe xong lời giải thích này lại chỉ là. “Ngất xỉu?”

Một tên đàn ông đang độ tuổi trai tráng lại dễ dàng ngất xỉu. Có khi nào anh ta đang diễn trò hoặc Tịnh Kỳ đang nói dối hắn.

Đứng trước sự nghi ngờ đã tràn ra hết ở mặt Thẩm Thiều Đình, Tịnh Kỳ lại thờ ơ: “Anh tin hay không thì tùy anh!”

Thẩm Thiều Đình bực bội: “Nếu chỉ có thể sao em không nói rõ ngay từ đầu với tôi.”

“Hay là em vẫn còn tình cảm với hắn.” Suy nghĩ này vừa bộc phát đã khiến Thẩm Thiều Đình muốn nổi điên. “Giang Khải đã có vợ, em có còn biết xấu hổ không?”

“Thôi đi!” Tịnh Kỳ hét lên, mặt đỏ bừng. “Tôi là gì của anh chứ!”

Thật muốn Thẩm Thiều Đình câm miệng vĩnh viễn!

Rốt cuộc thì Tịnh Kỳ không hiểu mình đã chọc vào đâu để dây vào hai người đàn ông độc đoán thế này. Bọn họ suốt ngày chỉ biết nghi ngờ qua lại.

Phản ứng quá khích của Tịnh Kỳ khiến cho Thẩm Thiều Đình tỉnh ra, tự nhận thấy lời lẽ của mình là quá đáng, hắn đưa tay ra muốn chạm vào Tịnh Kỳ, muốn nói xin lỗi song lại bị cô gạt đi.

Tịnh Kỳ bước qua hắn, đi tới trước cửa phòng ngủ.

Ở đó, Alice đang ôm gấu bông ngơ ngác nhìn cô và Thẩm Thiều Đình, không hiểu chuyện gì xảy ra lại khiến cả mẹ mình và chú Thẩm đều mang bộ mặt dọa người đó.

Tịnh Kỳ đưa tay sờ lên má con bé. “Alice, mẹ hơi to tiếng, mẹ xin lỗi.”

Thấy cảnh này, trong lòng Thẩm Thiều Đình càng thêm hối hận, chỉ muốn quay ngược vài phút trước đó bóp chết mấy lời loạn ngôn mà hắn vừa nói ra.



Khi Hứa Du nhận được tin để tới bệnh viện thì Giang Khải đã được chuyển tới phòng hồi sức.

Là vợ song cô ta lại là người biết việc này muộn nhất, Hứa Du trách cứ Đàm Thanh: “Có chuyện gì thì mẹ vẫn phải nói với con một tiếng chứ. Con với anh ấy là vợ chồng cơ mà.”

“Con đang có thai, mẹ sợ con lo lắng lại ảnh hưởng tới em bé trong bụng.” Đàm Thanh cầm lấy tay của Hứa Du, an ủi cô ta. “Ông nội đang rất chờ mong đứa chắt đầu tiên này.”

“Vâng…” Hứa Du đưa tay sờ lên vùng bụng đã hơi nhô cao. “Mấy ngày hôm nay con đã khỏe hơn nhiều rồi.”

Đứa bé là cứu cánh duy nhất cho cuộc hôn nhân giữa cô ta và Giang Khải, cô ta nhất định phải bảo vệ nó thật tốt.

“Cô là người nhà của bệnh nhân.” Nữ y tá thấy Hứa Du ngồi canh ở phòng bệnh, hỏi cô ta.

“Tôi là vợ của anh ấy.”

“À…” Nữ y tá lúc này mới vỡ lẽ ra điều gì đó, bà ta bảo Hứa Du. “Đây là chi phí phẫu thuật của bệnh nhân, cô xem qua rồi sau đó xuống thanh toán.”

“Ừ.” Hứa Du lật nó ra, nhanh chóng ký tên. Tiền bạc không phải là vấn đề, thậm chí cô ta còn cảm thấy bệnh viện này bố trí cho chồng mình một căn phòng hơi tồi tàn.

Lật sang tờ thứ hai, bỗng Hứa Du khựng lại, cô ta nhìn chữ ký ở biên bản phẫu thuật của Giang Khải, lắp bắp hỏi nữ y tá.

“Đây là ai?”

Nữ y tá vẫn còn ấn tượng với Tịnh Kỳ, nhanh chóng trả lời. “Một người quen, lúc ấy tình hình khá nguy cấp nên cô ấy đã ký tên.”

“Cô ta trông thế nào?” Ngón tay Hứa Du run run, phải siết chặt lấy mảnh giấy thì cô ta mới có thể bình tĩnh.

“Một người phụ nữ rất xinh đẹp.”

“Tôi biết rồi!” Mảnh giấy bị Hứa Du vò nát.

Lại là Tịnh Kỳ, lại là con đàn bà không biết xấu hổ đó. Giang Khải đã kết hôn, vậy mà cô ta vẫn còn không biết xấu hổ qua lại với anh.

...

Từ ngày nói thẳng với Thẩm Thiều Đình và từ chối việc tiếp tục làm gian tế, tâm trạng của Jade trở nên thoải mái hơn, ở bên cạnh Tịnh Kỳ cũng không còn phải lo mình buột miệng để lộ ra gì đó nữa.

Chiều nay, sau khi tan làm, cô và Tịnh Kỳ đi ăn mừng vì Alice đã tìm được trường một trường tốt, dù Jade biết tỏng là Thẩm Thiều Đình đứng sau nhúng tay nhưng vẫn tỏ ra thản nhiên. “Chúc mừng con gái cô nha. Để hôm nào phải qua tặng quà ‘con gái nuôi’ mới được.”

Jade rất thích Alice, con bé đã xinh xắn lại thêm cái miệng ngọt ngào, cứ mỗi lần nhìn con bé Jade lại có động lực muốn cưới chồng sớm.

Biết là Jade không có ý gì, song Tịnh Kỳ lại nhạy cảm với ba chữ ‘con gái nuôi’. Chính là từ cái ngày mà Thẩm Thiều Đình nói bừa lung tung.

Thẩm Thiều Đình, nhắc đến cái tên này, Tịnh Kỳ nhớ ra là đã một tuần không gặp hắn kể từ sau cái ngày hắn ‘phát điên’ ở nhà cô.

Chia tay Jade, Tịnh Kỳ đi tới trạm tàu điện ngầm.

Vì sắp đến giờ đón Alice, Tịnh kỳ đi rất nhanh. Bỗng lúc này, một chiếc xe ô tô màu đen đỗ ngang trước mặt cô, trên xe nhảy xuống hai tên đàn ông và một người phụ nữ to béo. Tịnh Kỳ còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra thì gã đàn ông xăm trổ đã túm lấy tóc cô và dí vào tường.

“Đúng là con đ* này rồi!”

“Các người làm gì...?” Tịnh Kỳ mới chỉ hét lên thì một bên má đã bị giáng xuống một cái tát đau đớn, sau đó, người đàn bà bóp cằm cô, bắt cô ngẩng đầu.

Tịnh Kỳ nhìn người phụ nữ hung hãn trước mặt, hết sức hoang mang, cô chưa từng gặp bà ta bao giờ.

Kéo Tịnh Kỳ ra giữa đường, bà ta lu loa lên. “Mọi người lại đây mà xem! Con đ* này nó cặp bồ với chồng tôi.” Giọng nói điêu ngoa cộng thêm hành động thô lỗ, một màn này nhanh chóng khiến người qua đường chú ý.

Để lấy lòng thương cảm, bà ta khóc lóc. “Tôi thì đang bụng mang dạ chửa mà nó dám làm thế!”

“Không có!” Tóc Tịnh Kỳ bị giật đau, song cô vẫn cố gắng nói lý lẽ. “Bà đừng có vu khống! Tôi không biết bà là ai cả!”

Thế nhưng, lời thanh minh yếu ớt của Tịnh Kỳ nhanh chóng bị vùi lấp bởi mấy lời bàn tán của những người vây xem.

“Thì ra là đánh ghen! Đúng là không biết xấu hổ.”

“Đừng nghe nghiện kể chuyện, đừng nghe đ* trình bày, đánh cô ta đi!”

“Loại đàn bà lăng loàn thế này nên đánh cho chừa đi.”

“Vợ thế này còn bồ lại thế kia, chậc...chậc đúng là…”

Tình cảnh càng thêm hỗn loạn khi có càng đông người tới vây xem, vài người nghe loáng thoáng là đánh ghen, liền cầm điện thoại lên quay lại.

Trong khi đó, ở cách không xa, Hứa Du lặng lẽ kéo gương chiếu hậu lên, trên môi là nụ cười hả hê khi chứng kiến cảnh này.

Cô ta không chỉ muốn dạy cho Tịnh Kỳ một bài học mà còn muốn cô phải thân bại danh liệt, phải sống với vết nhơ này đến hết đời, không thể ngẩng đầu lên.

Mà ở bên trong, người phụ nữ vì số tiền hậu hĩnh được trả, càng ra sức ăn hiếp Tịnh Kỳ.