Mỗi Ngày Tổng Tài Đều Bị Vả Mặt

Chương 19: Hạnh phúc






Bốn năm sau.

Paris vào mùa đông, phủ khắp thành phố là một màu xám xịt, dẫu vậy, nó vẫn không làm mất đi nét lãng mạn vốn có của nơi này.

Trong căn hộ nhỏ đã trở thành một phần quen thuộc với Tịnh Kỳ, cái giá lạnh của mùa đông cũng bị xua đi bởi không khí ấm cúng ba người.

Ngồi cạnh Tịnh Kỳ là một bé gái có vẻ ngoài vô cùng đáng yêu, tóc vàng, môi đỏ, hai mắt long lanh, trông bé giống như một tiểu thiên sứ đang lạc xuống thế gian chơi đùa vậy.

Đứa bé là Alice, sinh mệnh đã trải qua biết bao khó khăn với Tịnh Kỳ. Hôm nay là sinh nhật tròn bốn tuổi của cô bé.

“Có phải điều ước trong ngày sinh nhật sẽ trở thành hiện thực không mami?” Đôi mắt tròn xoe đầy vẻ hiếu kỳ của Alice nhìn Tịnh Kỳ.

“Đúng rồi.” Tịnh Kỳ xoa đầu con gái. “Con ước đi.”

“Vâng.” Alice nhắm mắt, hai tay chắp lại trước ngực, dáng vẻ rất thành tâm.

Có vẻ là lần đầu tiên biết đến khái niệm mới mẻ này, nên con bé đã đọc to ước nguyện của mình ra.

“Con ước mẹ và chú Khải sẽ ở bên nhau.”

Tịnh Kỳ: “...”

Giang Khải: “...”

Cả hai bọn họ nghe thấy điều ước của Alice, không ai bảo ai cùng đưa mắt nhìn về nhau.

Bốn năm qua, Giang Khải vẫn luôn ở bên cạnh Tịnh Kỳ chăm sóc lo lắng cho cô, mối quan hệ của bọn họ đã trên mức tình bạn, thế nhưng vẫn còn dưới tình yêu một khoảng, không ai dám mở lời.

Tịnh Kỳ thì mặc cảm với thân phận mẹ đơn thân của mình còn Giang Khải thì sợ rạn nứt đi mối quan hệ tốt đẹp giữa mình và cô. Bởi việc nói ra chuyện tình cảm, nếu thành thì tốt, còn nếu không thành, thì sẽ khiến cả anh và Tịnh Kỳ đều khó xử.

Thế nên, cứ lần lữa mãi, Giang Khải đã để thời gian trôi tuột đến tận bốn năm sau.

Không khí bỗng trở nên vô cùng lúng túng, cũng may nhờ Alice lên tiếng, thanh âm giòn tan của con bé đã giải vây cho hai người.

“Mẹ...mẹ, có phải điều ước này sẽ thành hiện thực không?”

Tịnh Kỳ: “...”

Thấy mami không trả lời, Alice liêng hướng ánh mắt chờ mong về phía Giang Khải, từ khi cô bé có nhận thức về thế giới này, ngoài mẹ ra thì chú Khải chính là người thân thiết nhất với cô bé.

“Đúng không chú Khải?”

“Đúng rồi!” Giang Khải nói một cách dứt khoát, quyết tâm trong lòng cũng bắt đầu biến thành hành động nhờ sự cổ vũ của Alice.

“Tịnh Kỳ…” Giang Khải bất ngờ cầm lấy bàn tay của người con gái ngồi cạnh anh, ánh mắt mãnh liệt xoáy sâu vào ánh mắt ngơ ngác của Tịnh Kỳ. “Làm bạn gái của anh được không?”

“Em…” Tịnh Kỳ nhất thời ngốc đi vì lời tỏ tình bất ngờ của Giang Khải, cô định rút tay mình về, bảo anh bình tĩnh lại, song Giang Khải không cho, kiên quyết giữ chặt tay cô lại.

“Anh không đợi được nữa rồi.” Nếu cứ mãi lo sợ rồi không dám vượt qua ranh giới, có lẽ mãi mãi anh cũng không có được cô.

“Tịnh Kỳ, từ lâu anh đã thích em...”

Không một chút giấu diếm, Giang Khải đem hết tất cả những tình cảm của mình phơi bày trước mắt Tịnh Kỳ.

Tịnh Kỳ cúi đầu, tránh đi ánh mắt nóng bỏng của anh.

Bốn năm qua, nói Tịnh Kỳ không có tình cảm gì với anh là giả, song vì nghĩ mình khó có cơ hội bước vào cánh cửa nhà họ Giang, cô cũng không để nó tiến quá xa nữa.

“Nhưng còn gia đình anh…” Cô do dự nói ra suy nghĩ trong lòng. Bởi nhà họ Giang là thế gia lâu đời, chắc chắn bọn họ sẽ không chấp nhận một cô gái từng qua một đời chồng như cô.

“Chuyện này anh tự có cách giải quyết, việc của em chỉ là nói có hay không thôi.” Giang Khải không cho Tịnh Kỳ có bất cứ cơ hội bàn lùi nào, thái độ đầy kiên quyết.

Chỉ cần một cái gật đầu của cô mà thôi, còn chuyện gia đình một tay anh sẽ tự chống đỡ. Nếu một người đàn ông không thể bảo vệ người phụ nữ của mình trước gia đình thì còn làm được trò trống gì nữa.

Đứng trước tình cảm mãnh liệt của Giang Khải, ánh mắt mong chờ của Alice, Tịnh Kỳ gật đầu, quyết tâm tiến thêm một bước nữa với anh.

“Em đồng ý.”

Hạnh phúc đến quá nhanh với Giang Khải khiến anh không còn giữ nổi sự bình tĩnh lý trí của ngày thường, ôm chầm lấy Tịnh Kỳ.



Những ngày đầu yêu đương đều là những ngày ngọt ngào và vui vẻ, tuy vậy, Tịnh Kỳ cũng không để nó làm xao nhãng công việc hiện tại của cô.

Tịnh Kỳ giờ đã là một nhà văn khá có tiếng trên mạng, những tác phẩm của cô mấy năm gần đây đều được xuất bản và đạt doanh số vô cùng tốt. Thậm chí có những bộ còn được mua bản quyền để làm thành phim.

“Cô Tịnh, tác phẩm sẽ trở nên hoàn hảo hơn nếu chính cô tự tay chấp bút phần kịch bản.”

Lời của bên mua bản quyền vẫn còn văng vẳng bên tai Tịnh Kỳ sau khi cô cúp điện thoại. Bọn họ không chỉ mua bản quyền bộ truyện của cô làm thành phim mà còn mời cô tham gia vào nhóm biên kịch. Tịnh Kỳ biết đây là một cơ hội rất tốt với cô, nhưng nếu đồng ý, thì cô phải về nước, phải sống cách xa Giang Khải.

Cảm thấy đây là một chuyện khá quan trọng, Tịnh Kỳ nghĩ cô nên bàn với Giang Khải trước, dù sao thì quan hệ của hai người đã thân thiết đến vậy rồi.

“Em nói gì?” Trong một nhà hàng Michelin của Pháp, thanh âm của tiếng dao nĩa va vào khay phá vỡ đi không khí yên tĩnh.

“Em muốn... về nước.” Tịnh Kỳ nói rõ một lần nữa, lần này thì cô bắt đầu có một chút do dự, bởi không nghĩ là Giang Khải sẽ phản ứng mạnh thế này.

Giang Khải biết mình đã hơi mất bình tĩnh, liền thấp giọng xuống. “Cuộc sống ở đây không tốt? Tại sao em cứ phải đòi về nước.”

Bây giờ nếu về lại đó, cô có thể đảm bảo mình không rơi vào tay của Thẩm Thiều Đình sao. Mặc dù bây giờ Giang Khải đã tạo ra một thân phận cùng một quá khứ khá hoàn mỹ cho cô, nhưng không ai dám đảm bảo chắc chắn điều gì cả.

Đến lúc đó, giả sử nhà họ Thẩm muốn nhận cháu thì Tịnh Kỳ biết phải làm thế nào?

Song những chuyện này Giang Khải chỉ nghĩ mà không dám nói ra, bởi từ đầu anh đã nói dối với Tịnh Kỳ rằng chồng cô đã chết.

“Ở nơi mình sinh ra vẫn tốt hơn mà…” Lòng Tịnh Kỳ chùng xuống, cô không muốn chuyện này lại khiến cả hai bất đồng quan điểm, cơ mà vẫn phải nói. “Giang Khải, thực ra trong thâm tâm em vẫn luôn muốn trở về quê hương, muốn tìm lại ký ức, em không thể sống mà chỉ biết đến hiện tại.”

Nói đến câu cuối cùng, khóe mắt Tịnh Kỳ lấp lánh ánh nước, thực ra ở trong hoàn cảnh của cô mới biết, sống mà không có ký ức là một điều khó chịu tới mức nào.

Tịnh Kỳ đã năn nỉ anh đến nước này, Giang Khải cũng không thể không đồng ý với cô. Rốt cuộc thì quan hệ yêu đương của cả hai mới chỉ bắt đầu, anh không thể để nó quá căng thẳng.

“Được rồi, chỉ cần là chuyện em thích thì anh sẽ luôn ủng hộ em.”



Ngày Tịnh Kỳ về nước là một ngày đầu tháng mười hai, cách ngày khởi quay của bộ phim mới hơn một tuần.

Tịnh Kỳ một tay đẩy hành lý, một tay dắt Alice.

Có tiếng điện thoại gọi tới, bên kia đầu dây là người của đoàn phim, Tịnh Kỳ nghĩ có lẽ lại là vấn đề về kịch bản.

Cô nắm chặt tay Alice, nhắc nhở con bé trước khi cắm tai nghe vào.

“Con nhớ đi sát bên cạnh mẹ nhé.”

Alice thấy mẹ đang bận rộn bàn công việc, liền không làm phiền mẹ, cô bé tự tìm niềm vui.

Đây là lần đầu tiên Alice được đi máy bay, cô bé đối với mọi thứ đều rất lạ lẫm, đôi mắt to tròn không ngừng ngó nghiêng xung quanh, trước một điều gì lạ cũng chăm chú nhìn nó thích thú.

“Tôi không có ý kiến gì về việc chỉnh sửa hay thêm nhân vật. Chỉ cần đừng phá hỏng mạch truyện chính là được.”

Thanh âm của Thư Tình bị át đi bởi sự ồn ào ở đây. Sân bay vào giờ cao điểm nên người vô cùng đông, ai ai cũng muốn nhanh nhanh ra khỏi sân bay để về với gia đình, người sau xô đẩy người trước, khiến bàn tay đang nắm lấy tay mẹ một cách lỏng lẻo của Alice bị đẩy ra.

“Tôi đang bận, khi nào gặp chúng ta sẽ bàn bạc cụ thể nhé.”

Tịnh Kỳ ngắt điện thoại, cúi xuống.

“Alice đi thôi.”

Thế nhưng, bên cạnh cô đã không còn thân ảnh nhỏ nhắn của Alice đâu nữa.Tịnh Kỳ hốt hoảng nhìn quanh, giữa sân bay chỉ toàn người là người, chưa bao giờ cô thấy lo sợ như thế.

“Alice, Alice, con ở đâu?”

“Mẹ...mẹ ơi…” Alice ở cách đó không xa, song vì sân bay quá ồn ào, cô bé không nghe được tiếng mẹ gọi. Hoảng loạn, sợ hãi, cô bé chỉ còn biết ôm gấu bông mà khóc lớn.

“Mẹ...mẹ đang ở đâu?”

Alice ngồi gục xuống, cô bé sợ mình càng đi thì mẹ càng khó tìm được cô.

Bỗng lúc này, một giọng nói trầm thấp vang lên bên tai Alice.

“Sao cháu lại khóc? Bố mẹ cháu đâu rồi?”

Alice ngẩng đầu, trước mắt cô bé là một người đàn ông vô cùng cao lớn, giống như chú Khải của cô bé vậy, thế nhưng, là một người đàn ông xa lạ, Alice vẫn không dám lên tiếng. Mẹ cô bé vẫn luôn dặn là không được nói chuyện với người lạ.

“Thẩm tổng, đã sắp đến giờ bay rồi.” Thư ký ở bên nhắc nhở Thẩm Thiều Đình, không muốn hắn đứng lo chuyện bao đồng.

Thẩm Thiều Đình cũng định đi, nhưng không hiểu sao nhìn khuôn mặt còn chưa khô nước mắt của cô bé, hắn lại ngồi xuống, giọng nhẹ nhàng. “Chú không phải là người xấu đâu…”

...

Thẩm Thiều Đình dẫn cô bé tới khu vực an ninh, vốn cũng định đợi người nhà cô bé tìm tới rồi mới đi nhưng thời gian lên máy bay đã gần kề.

“Bố mẹ cháu nghe thấy thông báo thì sẽ tới thôi. Chú có việc phải đi trước.”

“Vâng. Cháu cảm ơn chú.” Alice vẫy tay với Thẩm Thiều Đình, cong đôi mắt cười thân thiện.

Ở bên này, Tịnh Kỳ nghe được thông báo tìm người, vội vàng đẩy hành lý chạy tới, giữa sân bay tấp nập, cô và Thẩm Thiều Đình lướt qua nhau...