Mỗi Ngày Phản Diện Hắn Đều Tưởng Bò Ta Giường QAQ

Chương 7: Thanh xuân tôi mang tên em (6)




Hạ Nhiên oai vệ ngồi trên bậc thứ ba cầu thang, xung quanh như cũ là đám đàn em nhí nhố hộ giá bên cạnh, ngoài ra chả có bóng ma nào dám bén mảng tới gần chỗ này nữa.

Anh vẻ mặt chán đời thấy rõ, cắm ống hút vào hộp sữa dâu hút cho đã cơn thèm thuốc.

"Đại ca, mình chờ đại... à không bốn mắt tới bao lâu nữa ạ!" - Cẩu Tử ngồi sát bên Hạ Nhiên, chán đời không kém, rụt rè lên tiếng hỏi.

Hạ Nhiên tâm tình hiện tại cực kém, hút cạn giọt sữa cuối cùng, quay sang cậu quăng cặp mắt sắc như dao: "Im"

Cẩu Tử lập tức câm như hến, nước mắt "lạch cạch" chảy ra, huhu đại ca cậu càng ngày càng dữ thêm a, khổ cho đại tẩu cậu sau này rồi.

Bất chợt có tiếng bước chân lộp cộp từ xa, ngày một càng gần hơn tiến đến chỗ bọn họ.

Hạ Nhiên nhếch môi, bóp nát hộp sữa trong tay tùy ý ném xuống đất.

Hắn đến rồi.

Nại Lạc lúc này còn đang rất thong thả đi về lớp bằng đường cũ mà không hề biết rằng chờ đợi hắn ở phía trước là một con hổ lớn, kiên nhẫn chờ đợi hắn đến rồi vồ lấy ăn ngay cho nóng.

Mãi đến khi hắn đi tới cua quẹo chỗ cầu thang, từ trong góc khuất thình lình thò ra một bàn tay nhanh lẹ bụm miệng hắn kéo vào gầm cầu thang chặt hẹp.

Khi Nại Lạc vùng vẫy kháng cự thì từ đằng sau một giọng nói biếng nhác quen thuộc vang lên.

"Chó hư, chống cự là bụng bự đấy"

Chó Nại Lạc hư: "..."

Hạ Nhiên cúi đầu, xem người trong lòng đã thành thật hơn ban nãy rất nhiều lần, buông tay che miệng Nại Lạc, anh khoé môi cong lên, xấu tính đem cả sức nặng cơ thể giao phó cho Nại Lạc.

"Sao ở văn phòng lâu thế hử?" - Hạ Nhiên luồng tay qua eo hắn, hiếm khi dùng ngữ khí dịu dàng như thế này với ai.

Cả người Nại Lạc sửng sốt, dừng động tác gỡ tay Hạ Nhiên trên eo.

Hai người bọn hắn, bắt đầu quan hệ thù địch từ một sự hiểu lầm, cho nên từ trước đến nay vẫn luôn trong tình trạng đối chọi, gặp mặt nhau nếu như không nhục mạ lẫn nhau thậm tệ thì cũng lao vào nhau đánh đấm đến đổ máu mới thôi.

Có lẽ trong một lúc nào đó, giữa bọn họ cùng tồn tại một loại ham muốn tự tay kéo người kia xuống tận cùng của địa ngục.

Tuy vặn vẹo nhưng nhờ thế mối quan hệ giữa họ mới bền vững hơn mọi mối quan hệ bình thường khác, không phải là sinh ra dành cho nhau như người ta hay nói mà là sinh ra là để đến giết chết nhau.

Nhưng mà hôm nay, đây là lần đầu tiên hắn nghe được những lời hiếm khi không đượm mùi thuốc súng như thế này từ chính miệng một kẻ thô lỗ như Hoắc Tu.

Hai ngày ngắn ngủi có thể thay đổi cả tính cách một con người sao?

Nại Lạc khẽ lắc đầu, bắt đầu cảm thấy có chút không nắm rõ được người con trai phía sau này, cũng chả hiểu nổi bản thân bị gì nữa rồi, chỉ có hai ngày, chính hắn cũng không ngăn được trái tim mình dao động.

Hắn thở dài, thành công tháo gỡ bàn tay Hạ Nhiên ra khỏi eo, vội vã như muốn tháo chạy khỏi anh.

Nhưng Hạ Nhiên đời nào mà dễ dàng để hắn thoải mái rời đi như vậy được, đợi đến khi hắn ra khỏi gầm cầu thang, anh liền huýt sáo với hai tên đàn em bên ngoài ra hiệu chúng giữ chặt hắn lại.

Sau đó mới thong thả đi ra, như một chú mèo lớn lười biếng chậm rãi tiếp cận con mồi.

"Mày còn chưa trả lời tao kia mà, sao lại chạy chứ!" - anh cười lạnh, vươn tay bóp má hắn, lực không nặng cũng không nhẹ, chỉ đủ để hắn biết đau một chút: "Chạy vội thế làm gì? Gấp đi đầu thai lắm à?"

Nại Lạc khó chịu nghiêng mặt, mấp máy môi định mở miệng thì bất thình lình một giọng nói sánh ngang với loa phát thanh hét lên cắt ngang.

"Mau thả cậu ấy ra ngay"

Hạ Nhiên nhíu mày, đưa hai tay lên bịt chặt tai.

Cmn, cái tuyệt chiêu sư tử hống này còn chưa chịu bị thất truyền à!

Rất nhanh chủ nhân giọng nói đã xuất hiện, là một cô gái có gương mặt vô cùng bình thường với bím tóc nhỏ hai bên cùng với một chiều cao cực kỳ khiêm tốn, từ đâu bay ra như một vị thần đứng chắn trước mặt Nại Lạc.



Cô gái tóc bím hít một hơi thật sâu, lấy hết can đảm dang tay che chắn cho Nại Lạc ở phía sau, mắt nhỏ trừng mắt to với Hạ Nhiên.

"Lấy đông hiếp yếu, đồ không biết xấu hổ"

Hạ Nhiên buông tay, tự dưng bị ăn chửi mà ngớ cả người.

Lời thoại này sao anh lại cảm thấy có chút quen tai nhỉ?

Anh nheo mắt nhìn cây nấm hình người di động mới xuất hiện, cẩn thận quét từ trên xuống dưới, cuối cùng dừng lại ở trước ngực cô.

Cup a?

Á à, lại là người quen.

Hạ Nhiên mặt không cảm xúc búng tay: "Bắt nốt con nhỏ này luôn cho tao"

1 phút sau___

Nữ chính của chúng ta - Bạch Dư vinh dự được hai đàn em Hạ Nhiên trấn giữ hai bên, như ý nguyện được xếp đứng bên cạnh Nại Lạc.

"Mau thả tôi ra, các người biết tôi là ai không hả? Có biết tôi là ai không?

Biết, biết mà, cô là nữ chính chứ giề!

"Hoắc Tu, nếu cậu dám làm gì tôi thì tôi sẽ không tha cậu đâu"

Xin lỗi em gái nhé, anh đây tuy có hơi háo sắc thật nhưng từ trước giờ luôn là một người có quy củ, sống và làm việc có nguyên tắc riêng của mình, tuyệt đối sẽ không hứng thú với trẻ vị thành niên chưa phát dục hoàn toàn như cô em đâu nên cứ yên tâm đi nhá!

╮(. ❛ ᴗ ❛.)╭

Sau một hồi tra tấn lỗ tai người khác từ Bạch Dư, Hạ Nhiên cũng chơi chán trò độc thoại nội tâm.

Anh ngoáy tai, xoè tay ra trước mặt Cẩu Tử: "Lột vớ mày ra đây"

Cẩu Tử vẻ mặt vô tội vạ đứng bên cạnh anh run rẩy: "Dạ?"

Hạ Nhiên lười nói nhiều với cậu, trực tiếp dùng vũ lực trấn lột một chiếc vớ của cậu vo thành một cục thuần thục nhét vào miệng Bạch Dư.

Tuy cách thức anh làm có hơi bạo lực thật nhưng nhờ thế cả thế giới tức khắc yên tĩnh ngay.

Bạch Dư vành mắt đỏ hoe trừng Hạ Nhiên, tức giận vung chân đá loạn xạ: "Ưm...ưm..."

Cô phải đá chết tên lưu manh này!

Đáng tiếc chiều dài của đôi chân cô có hạn, cố gắng đá lung tung mấy lần vẫn không đá trúng Hạ Nhiên được một lần nào cả.

Ngực phập phồng lên xuống nhìn dáng vẻ cà lơ phất lơ của tên nào đấy, cô mới sâu sắc ngộ ra, té ra từ đầu đến cuối người ăn mệt nhiều nhất chỉ có mỗi cô mà thôi.

Hạ Nhiên thấy cô đã ăn mệt khá nhiều rồi, chẳng còn hơi sức đâu mà đi phá hoại chuyện tốt của anh nữa, bèn thoải mái đi sang chỗ Nại Lạc, tiếp tục chuyện còn dang dở lúc nãy.

"Chó hư, ban nãy chủ nhân hỏi gì còn nhớ không?"

Nại Lạc ngẩng đầu nhìn anh, bất lực có, cam chịu cũng có, nhấp môi: "Thầy... "

"Hoắc Tu, cậu đang làm cái trò gì đấy?"

Một giọng nói âm trầm có nội lực không chịu thua kém nữ chính cất lên, một lần nữa lại cắt ngang lời Nại Lạc sắp thốt ra.

Hạ Nhiên bực bội tự vò đầu bứt tóc bản thân.

Mẹ nó, sao tụi nam nữ chính phiền thế nhỉ? Cứ chia nhau quậy phá anh mãi vậy, không thể để anh yên một giây bên phản diện à!

"Hoắc Tu, tôi cảnh cáo cậu, Bạch Dư nếu mất một sợi tóc tôi sẽ không tha cho cậu đâu"



Nam chính - Tô Thích, học bá lạnh lùng bá đạo kiêm trúc mã nữ chính vừa lên sân khấu liền nhanh chóng hổ báo thể hiện uy phong lẫm liệt của mình.

Có điều, cậu ta đã thể hiện sai đối tượng rồi.

Rắc___

Hạ Nhiên bẻ tay răng rắc khởi động xương cốt, nhoẻn miệng cười: "À thế à"

Ôi ôi, anh sợ qué, sợ qué đê, nam chính uy hiếp làm anh sợ run tay quá đây này, phải đấm đấm cậu ta dăm ba chục cái áp sợ hãi mới được.

[Kí chủ à, ngài nể mặt ở đây có trẻ nhỏ có thể hạn chế loại hành vi mang tính vũ lực này không?]

Hoa Cúc bất lực rồi, lời nó nói, Hạ Nhiên coi như gió thổi qua tai, chả bao giờ chịu nghe nó khuyên cả.

Huhu, bây giờ nó mới biết vì sao khi ấy cấp trên của nó đưa cho nó rất nhiều bảo hiểm rồi, rõ ràng là chuẩn bị sẵn cho nó chút tiền lộ phí để đi xuống địa ngục thuận lợi hơn mà.

Hạ Nhiên xoăn nốt một bên tay áo còn lại xong, sờ đầu Hoa Cúc như sờ đầu cún con, phá lệ một lần đáp ứng nó: "Được thôi"

Tô Thích nhìn Hạ Nhiên đến càng lúc càng tới gần, theo bản năng thoái lui lùi về sau, mắt trái giật điên cuồng giống như biết trước chuyện gì đó sắp sửa xảy đến.

"Cậu muốn làm cái gì?"

Hạ Nhiên chân dài bước đến, duỗi tay liền dễ dàng bắt lấy được cánh tay cậu ta, nở một nụ cười chói loá như ánh mặt trời: "Mày thông minh như vậy, thử đoán đi"

20 phút sau, tại văn phòng giáo viên.

Tô Thích thương tích đầy mình được Bạch Dư cẩn thận dìu đến bên ghế ngồi dưỡng thương, trên đầu cậu ta quấn một vòng băng gạc trắng xoá, mũi nhét hai cục khăn giấy cầm máu, hai mắt sưng húp híp lại như cọng chỉ, giá trị nhan sắc tụt dốc không phanh.

Hận ý không buồn che lấp, Tô Thích nén đau đớn ở khoé miệng, nỗ lực cười lạnh: "Oắc U... Ậu ược ắm! Ôi uyệt ối ẽ hông ha ho ậu âu, ậu ứ ờ i"

Hạ Nhiên thoải mái rung ngồi ở đối diện cậu ta, gãi bụng mềm mại như nhung của con gấu trúc nhỏ đang nằm phơi bụng trên đùi, nhịn không được tò mò hỏi: "Uy, nó nói cái quần què gì thế?"

Hoa Cúc được Hạ Nhiên gãi đúng chỗ ngứa, thoải mái đến híp cả mắt lắc lư đuôi không ngừng, ngoan ngoãn dịch lại nguyên văn hoàn chỉnh giúp anh.

[Nam chính nói: "Hoắc Tu... Cậu được lắm! Tôi tuyệt đối sẽ không tha cho cậu đâu, cậu cứ chờ đi"]

Hạ Nhiên "ồ" một tiếng, bĩu môi, bốn chữ "thất vọng tràn trề" viết rõ lên mặt.

Mấy nhân vật chính này không thể linh hoạt chút xíu hơn à, cứ máy móc lặp đi lặp lại mấy câu cũ rích, chán chết đi được.

Rốt cuộc, anh vẫn ưng bụng thằng nhóc bốn mắt kia hơn, vừa có tính giải trí cao lại vừa chịu đòn tốt.

Thế là trong lúc chờ đợi phụ huynh hai bên đến, Hạ Nhiên liền chuyển sang mục tiêu giải trí khác.

Anh cười tinh quái, nhích mông từng chút một đến Nại Lạc đang ngồi chăm chú đọc sách bên cạnh, quá lơ đãng, một chút đề phòng cũng chả có.

"Bốn mắt, đang xem gì thế?"

Hạ Nhiên ghé sát lại gần mặt hắn, đúng 1cm liền má chạm má nhau.

Mười ngón tay cầm bìa sách của Nại Lạc run lên bần bật, vành tai hắn không khống chế được hơi ửng đỏ, hơi thở ấm nóng của người bên cạnh từng ngụm từng ngụm phun lên cổ hắn mang theo chút tê dại, chậm rãi đi theo mạch máu lan ra khắp người.

Nại Lạc gấp sách lại, đứng dậy, đưa tay đẩy kính, mất tự nhiên nhìn sang hướng khác: " Chỉ là giáo trình kinh tế chính trị Mác - Lênin thôi"

Hạ Nhiên theo phản xạ liếc nhìn tên sách in to đùng ở ngoài bìa, quả đúng là vậy thật.

Khi anh ngước lên nhìn Nại Lạc, trùng hợp hắn cũng đang nhìn anh, hai người mắt chạm mắt nhau, sau vài giây Nại Lạc lúng túng vội quay đầu sang chỗ khác né tránh, mắt kính hắn phủ thêm một tầng sương mỏng.

Hạ Nhiên: "..."

Sao tự dưng anh lại cảm thấy thằng nhóc này đang thẹn thùng nhỉ?