Mỗi Ngày Phản Diện Hắn Đều Tưởng Bò Ta Giường QAQ

Chương 28: Ngoại Truyện




Từ lúc còn rất bé, tôi tự ý được bản thân là kết quả của một cuộc hôn nhân không có tình yêu. Mẹ tôi yêu ba tôi còn ba tôi thì yêu một người đàn bà khác. Để có được ba, mẹ không từ thủ đoạn cướp đoạt, thậm chí là dùng tôi khi còn chưa thành hình trong bụng để uy hiếp ba cưới mẹ, và bà đã thành công.

Nhưng bà không biết rằng hôn nhân mà không tình yêu thì chẳng khác gì nhà không có móng.

Dù đã có gia đình, ba tôi vẫn thường lui tới chỗ tình nhân cũ, khi mẹ biết chuyện này, bà tức điên mang tôi chạy đến chất vấn hai người tại sao lại đối xử với bà như thế?

Mẹ chửi bới người phụ nữ đó là đồ không biết xấu hổ, là hạng đĩ điếm thích giật chồng người khác. Còn ba là đồ đàn ông tệ bạc, không đáng mặt đàn ông, là thứ súc vật chỉ nghĩ bằng thân dưới. Bà chửi rất nhiều, hầu như toàn những câu khó nghe.

Tôi đứng nấp sau lưng bà, ló đầu tò mò quan sát người phụ nữ đã cướp ba khỏi tay mẹ. Ban đầu tôi còn không hiểu vì sao ba tôi lại đổ đốn phụ bạc mẹ, nhưng khi nhìn thấy gương mặt phúc hậu dịu dàng của người đó, tức khắc tôi liền hiểu vì sao rồi.

So với người phụ nữ đó, mẹ tôi hoàn toàn lép vế về mọi mặt, trừ gương mặt sắc sảo xinh đẹp hơn.

Mẹ nhìn ba ôm cô tình nhân nhỏ bé, mắt tức nổ đom đóm, xông lên muốn túm đầu cô ta kéo ra khỏi người ba. Nhưng ba tôi nào để bà thực hiện được ý đồ đó, ông không nói một lời nào cho mẹ tôi một bạt tai. Mẹ ôm mặt kinh ngạc không nói nên lời nhìn ông, như thể không tin được người đàn ông luôn nhu nhược trước bà nay vì một con đàn bà khác dám đứng lên phản kháng.

Mẹ tôi suy sụp ngồi bệt trên sàn nhà, nước mắt ứa ra ướt đẫm đôi gò má, khóc nấc lên như một đứa trẻ bị người ta giật mất món đồ chơi ưa thích, lúc này bà đã triệt để sụp đổ.

Ba không chút lưu tình dẫn tình nhân yêu dấu của mình lướt qua mẹ, nhưng lúc thấy tôi ngây ngốc đứng bên cạnh người đàn bà đã hoá điên, khoảng khắc đó tôi rõ ràng đã thấy ông mím môi có chút do dự, song cuối cùng ông vẫn chọn cắn răng rời bỏ chúng tôi đi theo tiếng gọi tình yêu.

Ba đi rồi, mẹ tôi hoàn toàn phát điên, vì bà không thể chấp nhận sự thật rằng ba đã bỏ bà để theo một người phụ nữ khác.

Mỗi ngày bà ấy tự nhốt mình trong mình, thơ thẫn nhìn bức hình duy nhất là ảnh cưới của cả hai, ba trong ảnh không cười, mặt ông không cảm xúc đứng trước máy ảnh, dù bên cạnh ông là một cô dâu xinh đẹp động lòng người.

Ngay từ đầu, ba vốn đâu yêu mẹ, tất cả những kí ức hạnh phúc bà luôn kể với tôi mỗi đêm chỉ là những câu chuyện bà tự ảo tưởng thiêu dệt nên.

"Mẹ, con đi học nhé"

Thu dọn chén cơm bu đầy ruồi nhặng, tôi lặng lẽ đóng cửa phòng, đi đến phòng khách nhấc balo đeo lên vai.

Bởi vì không còn ai quan tâm săn sóc, sinh hoạt thường ngày biến thành một mình tôi tự lo liệu, từ cơm nước đến giặt giũ quần áo, một mình lủi thủi giải quyết hết mọi chuyện.

Tháng trước vì không đóng tiền điện nước đầy đủ, nhà tôi đã bị người ta cắt hết cả điện lẫn nước, vì không có nước nên bộ quần áo đang mặc trên người có hơi bốc mùi. Nó nhào nhĩ, rách nát đủ chỗ, nhìn không khác gì miếng giẻ rách chùi bàn.

Bốp---

"Ê chó nhỏ, lại lục thùng rác kiếm đồ ăn nữa à?"

Tiền tiêu vặt tôi để dành đã hết, tôi không còn tiền để mua thức ăn, bèn nhặt nhạnh những rau củ người ta vứt bỏ ở ngoài chợ đem về rửa sạch, cắt bỏ phần hư thối nặng thì có thể ăn được rồi. Nhưng trời sinh tôi là người có dạ dày lớn, tôi thường nhường đồ ăn cho mẹ nên ăn chẳng được bao nhiêu, bụng đói quá mới làm liều lén moi rác ăn.

Nói là rác nhưng đồ ăn bị vứt ở đây toàn là đồ ngon của mấy cậu ấm cô chiêu, đảm bảo sạch, ăn vào không có đau bụng chút nào.

Dù thế hành vi bới rác tìm đồ này vẫn bị người ta chú ý tới. Gần đây nhất, tôi bị một bạn học bắt gặp tìm đồ ăn trong thùng rác, dù đã rất cẩn thận.

Hắn ngồi xổm bên thùng rác, nhìn tôi ăn ngấu nghiến đùi gà, chờ tôi gặm xong, hắn cười xấu xa hỏi tôi ăn có ngon không? Tôi thành thật gật đầu, lắp bắp bảo rất ngon. Hắn nghe thế, híp mắt cười giảo hoạt như mấy con hồ ly tôi hay thấy trên tivi trong tiệm, hắn nói hay là tôi làm chó của hắn đi, mỗi ngày không cần bới móc rác, vừa có tiền vừa có đồ ăn.

Làm chó nếu sướng như thế, tôi bằng lòng làm nhưng tôi sợ hắn chỉ phút chốc nỗi hứng trêu đùa, vậy nên thận trọng dò hỏi lại hắn cho chắc ăn.

Hắn đứng dậy cười phá lên, hào phóng móc từ trong túi quần một xấp tiền ném thẳng vào mặt tôi, từ trên cao nhìn xuống con chó vừa bẩn thỉu vừa xấu xí là tôi, hắn nhướn mày kiêu ngạo hỏi tôi như thế đã đủ chưa.

Từ trước đến nay tôi chưa từng cầm trên tay số tiền lớn như vậy, mừng rỡ vẫy đuôi với hắn, thậm chí còn học theo tiếng chó sủa lấy lòng chủ nhân.

Chủ nhân của tôi sửng sốt vài giây ngắn ngủi, sau đó bật cười thành tiếng, lanh lảnh vang bên tai tôi. Hắn xoa đầu tôi, khen tôi là con chó ngoan nhất hắn từng sở hữu nên sẽ đặc biệt thưởng thêm cho tôi một món quà.

Tôi ngơ ngác ngẩng đầu nhìn hắn thong thả kéo khoá quần, đáng lí tôi phải chạy nhưng không hiểu sao tứ chi như bị thứ gì đó ghim chặt trên mặt đất, cứ thế mở to mắt nhìn dòng nước màu vàng nhạt nóng hổi tưới thẳng từ trên đầu xuống dưới người.

Hôm đó là ngày hè nóng oi ả, trời nóng, mặt tôi cũng nóng ran.

Tôi từng thấy mấy con chó gần nhà đánh dấu lãnh thổ, nó tuân theo bản năng nhấc một chân tè bậy chỗ nào, chỗ đó chính là của nó. Mà hiện tại, tôi cũng giống thế. Từ đầu đến chân đều là mùi nước tiểu khai nồng sộc thẳng lên mũi, dù cho có tẩy rửa thế nào cũng không thể gột rửa hết được.

Vì giờ đây tôi chính thức là chó của hắn.

Lúc đầu tôi còn tưởng làm chó khó lắm, bất quá làm được một thời gian, tôi lại cảm thấy nó chẳng khó như tôi đã tưởng. Tại làm chó của chủ nhân khá nhàn, mỗi ngày chỉ cần lẽo đẽo đi sau mông, ăn những thức ăn hắn không thích, thi thoảng thì nằm ngửa bụng hướng tứ chi lên trời lăn qua lăn lại làm trò cho hắn xem, có đôi khi thì giả làm bao cát cho hắn đấm, toàn thân không một chỗ lành lặn nhưng còn tốt hơn là chẳng có gì để ăn.

Thế nhưng khi tôi bắt đầu cảm thấy dần quen với công việc này, thì hắn không đến trường nữa, điều này đồng nghĩa tôi mất việc, vậy là tôi buộc phải quay về con đường cũ là bới rác kiếm ăn. Dù đã trở về như khi xưa, nhưng có một số thói quen tôi vẫn còn lưu giữ.

Ví dụ như việc hắn có bệnh ưa sạch sẽ, không thích tôi mang bộ dáng bẩn thỉu nên tôi phải luôn xuất hiện với quần áo sạch sẽ hơn chút, cố gắng làm hài lòng sở thích của chủ nhân. Vì vậy mà theo thói quen, sau khi ăn uống xong, tôi cẩn thận lau sạch miệng, phủi thẳng thớm quần áo ngồi ngốc ở cạnh thùng rác đợi hắn đến, hồi hộp chờ đợi, với hi vọng rằng hắn sẽ tìm thấy tôi giống như ngày hôm ấy.

Tôi ở đó chờ mãi chờ mãi, cây phượng ở cổng trường thay hoa thêm mấy lần, con chó già nằm dưới chân bác bảo vệ hoá kiếp từ thuở nào, tôi ngây ngốc ngồi ở chỗ cũ xoè bàn tay trầy xước đủ đường, hôm nay là năm thứ ba hắn không đến tìm tôi.

Bó gối, tôi gục đầu cầm nhánh cây chọc chọc trên đất vẽ thành đủ thứ hình thù quái dị.

Hình như chủ nhân quên tôi mất rồi.

Phải làm sao đây?

Thật khó chịu.

Năm thứ tư hắn rời đi, mẹ tôi mất, tôi được ông bà ngoại đón về nhà chăm sóc, cuộc sống đỡ vất vả hơn trước rất nhiều, mỗi ngày tôi không cần phải đau đầu vì miếng ăn manh áo nữa, chính thức trở về làm một con người bình thường.

"Ah, Nhiên, nhẹ một chút"

Trong buồng vệ sinh phát ra âm thanh da thịt va chạm mỗi lúc một nhanh hơn kèm tiếng thở dốc nặng nề xen lẫn tiếng con gái nức nở, gần về cuối thì biến thành tiếng khóc nghẹn ngào nhỏ dần rồi tắt hẳn.

Tôi ở ngoài mặt đỏ bừng bừng, mau lẹ rửa cho xong bông lau bảng để lên lớp nhưng mà càng rửa thì tay chân tôi càng luống cuống, bông bảng vụt khỏi tay tôi rơi khỏi bồn rửa tay, tôi phát hoảng vội khom người muốn nhặt nó trước mũi giày ai đó.

Chờ đã, mũi giày?

Tôi chậm chạp ngẩng đầu, vô tình chạm mắt với khoá quần còn chưa kéo của người nọ, ướt át còn có mùi thoang thoảng của tình dục.

Thấy tôi thất thần, người ở trên đỉnh đầu tôi hừ lạnh.

Hắn vẩy tàn thuốc lên đầu tôi, không vui nhướn mày hỏi: "Mày nhìn cái gì đấy?"

"Không, không có"

Liên tưởng đến những hình ảnh không được trong sáng, hai má tôi nóng bừng, bối rối cúi thấp đầu, nhờ vậy mà tránh được tai ương một kiếp.

Nghe tiếng đế giày nện một xa dần, tôi mỉm cười nắm chặt bông bảng trong tay, giày vò nó thành từng vụn bông nhỏ trải đầy trên sàn.

Nhiều năm không gặp, hắn trưởng thành rất nhiều, tựa như bông hoa hướng dương đứng thẳng trong gió, kiêu ngạo nhưng xinh đẹp.

Đáng tiếc hắn không nhớ tôi - con chó hắn từng nuôi năm nào.

Nhưng không sao cả, tôi vẫn nhớ ai là chủ nhân của mình. Vì vậy ngoài việc thích lên lớp học tập, tôi có thêm một sở thích nữa chính là đóng giả làm bóng ma đi theo sau lưng hắn, quan sát hắn sẽ nói chuyện với những ai, thích làm gì sau giờ học, vân vân,...

Tất nhiên sẽ có vài lần bị hắn bắt gặp tẩn thừa chết thiếu sống, bị đánh thì đau thật đấy nhưng tôi không sợ, vẫn cứ thích cố chấp bám đuôi.

Trong cơn hẻm nhỏ, tôi thảm hại nằm bò trên nền đất ẩm mốc, toàn thân chỗ nào cũng đau ê ẩm nhưng vẫn cố chấp bắt lấy chân hắn không buông.

"Nhiên, đừng đi mà"

Đồng bọn đứng sau lưng hắn bẻ tay "răng rắc" muốn tiến lên xử lí tôi, hắn nhíu mày, khoát tay đuổi hết, sau đó cười cười ngồi xổm bắt lấy tóc tôi.

"Chậc, Duy Nhất Hạ đúng không?"

Tôi không chớp mắt xem hắn, thở hổn hển, tham lam quét mắt qua từng bộ phận trên gương mặt anh tuấn của hắn, ánh mắt nóng rực, lười che giấu khát vọng bản thân.

Tôi muốn em.

Tôi muốn ôm em.

Tôi muốn hôn em.

Tôi muốn đè em và khiến em bật khóc.

Hạ Nhiên, Hạ Nhiên của anh.

"Ha, ánh mắt này của mày làm tao muốn buồn nôn, cơ mà mày làm tao nhớ đến một thứ tao từng vứt bỏ", Hắn bật cười bẻ cằm tôi xoay trái xoay phải, xác nhận đúng là tôi thì cười càng thêm rạng rỡ, "A, tao nhớ ra rồi, mày là con chó năm đó, chó nhỏ đúng không nhỉ?"

"Nào, sủa mừng chủ đi chứ"

"Gâu gâu gâu"

Tôi--- yêu --- em.

"Haha, giỏi lắm, chó ngoan của tao"

Yêu đến chết.

"Trời đất ơi, có người nhảy lầu kìa"

"Hình như còn sống, mau gọi cứu thương đi, mau lên"

Tôi nằm trước mũi chân hắn, xương cốt nát vụn, nội tạng vỡ nát, hèn mọn trông đợi một ánh mắt. Tôi muốn hắn nhớ kĩ gương mặt này, và cả tình yêu tôi dành trọn cho hắn bấy lâu nay, vĩnh viễn không thể quên tôi được nữa...

[Duy Nhất Hạ, cậu có muốn trả thù hắn không? Trả lại hắn gấp đôi những gì cậu trải qua, để hắn sống không bằng chết]

Thời gian bỗng đóng băng, tiếng người ồn ào tắt ngóm.

Gấu trúc bay lơ lửng bên cạnh hắn, cười dữ tợn vuốt ve một bên má, ánh mắt nó hung ác nhìn chằm chằm vào tôi.

Trả thù ư?

Không.

Tôi chỉ muốn được ở bên cạnh người đó, mãi mãi ở cùng một chỗ, bên nhau không xa rời.

Gấu trúc sững người trong giây lát, nó nhìn tôi như thể đang nhìn một tên thần kinh.

Thật lâu, nó mới cắn răng nói.

[Được thôi]