Mỗi Ngày Phản Diện Hắn Đều Tưởng Bò Ta Giường QAQ

Chương 26: TG4: Chỉ Thích Mỗi Em (5)




Tối đến, Hạ Nhiên chỉ mặc mỗi áo choàng tắm nằm trên giường. Anh vén vạt áo sang một bên, thầm chửi Khuynh Vũ là đồ chó biến thái, mở chân, đỏ mặt đưa camera quay sát rạt cái miệng dưới đang đói khát ngậm chặt phích cắm không nhả.

Cách một màn hình, Khuynh Vũ quần áo chỉnh tề ngồi trên ghế trầm mặc không lên tiếng, thoạt nhìn qua rất bình tĩnh, nhưng ánh mắt nóng rực như muốn ăn tươi nuốt sống người đối diện đã bán đứng hắn.

Khuynh Vũ hít một hơi thật sâu kiềm nén xúc động muốn xuyên qua màn hình tóm lấy Hạ Nhiên đè xuống giường làm này làm nọ.

Gõ đầu ngón tay xuống mặt bàn, hắn mở miệng bắt đầu chỉ đạo: "Lấy nó ra đi"

Hạ Nhiên thực nghe lời cạy phần đế phích nắm kéo ra, "phốc xuy" một tiếng, mất đi vật cản, nòi giống nhà họ Khuynh ào ào chảy ra, thấm đẫm ga giường bên dưới một mảng lớn.

Duỗi tay xoa miệng dưới vô pháp khép lại, Hạ Nhiên chợt nảy ra ý định muốn chơi xỏ hắn.

Anh đặt điện thoại xuống giường, để ống kính camera quay đúng góc đẹp bên dưới bộ ấm trà, sau đó liếm ướt đầu ngón tay nhét vào lỗ hậu đang há miệng đợi sẵn, cắn môi nhét thật sâu.

"Ha ---- Vũ, anh có thấy rõ không? Chỗ này đang thèm khát nuốt tay của em" Hạ Nhiên hít hà một hơi khi chạm phải tuyến tiền liệt bên trong, miễn cưỡng nở nụ cười lẳng lơ với thanh niên tuấn mỹ trong màn hình.

Khuynh Vũ chăm chỉ vuốt trụ thịt, lạnh lùng "ừ" với anh.

Giọng nói hắn lúc này khàn đục vì nhuốm mùi tình dục, cách màn hình, lọt vào tai Hạ Nhiên nghe rất gợi cảm.

"Tiếp tục"

Hạ Nhiên nheo mắt như hồ ly, mở lớn chân hơn để hắn có thể nhìn thật kĩ cách miệng dưới anh ăn ngon lành ngón tay như thế nào. Tiếng nước "ọp ẹp" ngày một lớn dần, hiện tại anh đã nhét được hai ngón tay.

"Uh... Không đủ, muốn ăn xúc xích lớn của chồng ---ah"

Hạ Nhiên lắc mông dâm đãng, bất mãn rút tay thay thế bằng phích cắm hậu môn. Đuôi mắt anh vừa đỏ vừa ướt át gợi tình, đầu lưỡi đo đỏ thi thoảng hé ra mang theo tiếng rên rỉ động tình. Anh ưỡn đầu v* cọ qua lại trước màn hình điện thoại, cong eo đem phích cắm nhét vào mông, tàn nhẫn đâm rút.

Khuynh Vũ ở bên kia mắt đỏ bừng vuốt trụ ngày một nhanh, hắn thống khổ gọi tên Hạ Nhiên, cong người như con tôm ghé đến màn hình muốn hôn hôn anh.

Mắt thấy con mồi đã sập bẫy, Hạ Nhiên nhếch môi cười, đợi đến khi hắn sắp chạm đến đỉnh cực khoái, anh liền nhấn tắt video call.

Đối mặt với màn hình đột nhiên tối đen lúc quan trọng nhất, Khuynh Vũ nửa tức nửa không biết làm sao với anh bạn dưới khố. Hắn tức giận ném mạnh laptop vào tường vỡ tan tành, nhóm người hầu đứng dưới lầu nghe tiếng động đó, ai cũng sợ hãi không dám thở mạnh, chỉ sợ bản thân sẽ chọc cậu chủ nỗi đoá thêm.

Khuynh Vũ đứng dậy tìm điện thoại giữa mớ hỗn độn trên sàn nhà, đào bới một lúc mới tìm được nó dưới một quyển album ảnh. Mím môi mở khoá, tìm tên anh trong danh bạ chỉ có ba người liên lạc, gia đình, bác sĩ và anh. Hắn tỉ mỉ viết tin nhắn rồi xoá, lặp đi lặp rất nhiều lần mới nhấn gửi qua anh, bất an cắn móng tay, khi đồng hồ nhảy qua phút thứ ba, bệnh tình hắn lại tái phát.

Hắn đập tan tành mọi thứ xung quanh, phá tan toàn bộ bài trí đẹp đẽ sang trọng trong căn phòng, đợi cơn giận nguôi ngoai, hắn lại gửi cho anh vài tin nhắn hỏi han liên tục, không có hồi âm thì hắn sẽ gọi thẳng vào số của anh.

Khi đầu dây bên kia được kết nối, Khuynh Vũ vui vẻ ghé tai đến gần.

"Thuê bao quý khách... "

Bốp____

Trả thù xong, Hạ Nhiên ghét bỏ ném phích cắm dinh dính dịch d*m, bò xuống giường, vui sướng huýt sáo đi tắm rửa.

Chờ anh tắm xong, nhấc điện thoại lên, thanh thông báo đầy ắp tin nhắn khủng bố và cuộc gọi nhỡ từ hắn một giờ trước.

Hạ Nhiên xoa xoa môi, định làm lơ nó nhưng nhớ đến lời nhắc nhở của hắn lúc trước, bèn soạn một tin nhắn ngắn gọn gửi sang cho hắn.

Hạ Hạ: Ngượng ngùng, wi-fi hư rồi.

Màn hình vỡ nát như mạng nhện thình lình sáng lên, Khuynh Vũ bật dậy từ mớ đổ nát, chộp lấy nó coi như bảo bối ôm vào ngực nâng niu như trứng hứng như vàng.

Biết ngay mà, em ấy không bao giờ bỏ rơi hắn đâu.

Khuynh Vũ đọc nghiền ngẫm tin nhắn anh gửi đến, khoé môi cong cong, hào phóng chuyển tiền điện thoại hơn một củ cho anh kèm theo tin nhắn chất chứa tình cảm dạt dào.

Đinh!

Chó Vũ: Ngày mai tan học đợi ở cổng trường.

Hạ Nhiên: (⁠─⁠.⁠─⁠|⁠|⁠)

Sợ quá, sợ quá, phải làm một ván game đỡ sợ thôi!

---- You died

Thanh âm lạnh băng vang lên.

Yêu tinh tóc trắng trang bị võ trang đầy đủ sau khi ăn một đạp từ rồng đen phun ra một đài máu giãy đùng đùng lăn ra chết, trang bị mới toang còn chưa kịp xài đã bị đám orc xanh lè từ đâu chui ra lụm sạch hết, đến cái quần tam giác cũng không chừa.

Nhìn nhân vật do mình điều khiển bị che mờ phần nhạy cảm nằm yên nghỉ giữa biển hoa cúc trắng dài vô tận, chim chóc bay đến quay quanh chia buồn trong bản nhạc ----Vinahouse như trêu ngươi, Hạ Nhiên tức hộc máu đem cái game chó này ném vào thùng rác, đương nhiên còn không quên đánh giá nóng một sao.

Game chó.

Nhân vật phản diện là thằng chó.

Cả cái thế giới game này cũng là đồ chó.

(⁠ノ⁠ ̄⁠皿⁠ ̄⁠)⁠ノ⁠ ⁠⌒⁠=⁠=⁠ ⁠┫

Đánh giá xong, Hạ Nhiên ném phăng điện thoại lên gối, suy nghĩ ngày mai nên dùng lí do gì để xin nghỉ với thầy chủ nhiệm đây nhỉ? Ba em phải đưa bà nội đi đẻ? Hay em phải giải cứu thế giới vào ngày mai?

Miên man suy nghĩ, chuông báo thông báo vang lên, Hạ Nhiên vớ điện thoại xem, là tin nhắn của "em gái" thần bí hôm nọ.

Sư phụ: Ngày hôm nay thế nào?

Đúng lúc đang chán, Hạ Nhiên gõ lốc cốc soạn nhanh tin nhắn hơn ngày thường đáp lại.

Đại Đại Hạ: Ngày như chó.

Gửi xong mới thấy OCC nặng với hình tượng thiết lập ban đầu, Hạ Nhiên nhanh tay sửa lại.

Đại Đại Hạ: Ý của ta là ngày hôm nay ta chơi với một con chó rất vui.

Avatar người nọ trượt xuống hai tin nhắn một lúc, xem xong thì trầm mặc ít lâu, vài phút sau ba dấu chấm kéo nhau nhảy nhót.

Sư phụ: Ngươi có thích chó không?

Hỏi hơi lạc chủ đề rồi đấy!

Cơ mà câu hỏi này làm Hạ Nhiên hơi đắn đo suy nghĩ.

Khuynh Vũ là đồ chó, vừa biến thái vừa tâm thần nhưng làm tình với hắn rất sướng, như vậy có tính là thích không nhở?

Hạ Nhiên đặt tay lên tim mình, lắng nghe đáp án.

Đại Đại Hạ: Ta chỉ thích ngươi.

Sư phụ:...

...

Lý Nhạn cúp học vào ngày thứ hai nhận lớp, chủ nhiệm lớp lo lắng thử điện vài lần vào số máy cậu đã đăng ký khi làm thủ tục tại trường, nhạc chờ nhạt nhẽo cất lên khoảng một phút, không có dấu hiệu phản hồi.

Chủ nhiệm lớp đút điện thoại vào túi quần, dặn dò lớp trưởng thay ông giữ lớp, đồng thời công khai luôn kế hoạch đi dã ngoại vào ngày mai.

Lớp trưởng nhận nhiệm vụ, đứng dậy viết rõ giờ khởi hành, lịch trình, địa điểm nơi ngày mai bọn họ sẽ gặp nhau. Cuối cùng là để lớp tự chọn ra để biểu quyết sẽ ăn những gì trong buổi ngoại khóa này.

Cả lớp bàn luận sôi nổi, ai cũng háo hức giơ tay đưa ra ý kiến, trừ Hạ Nhiên và Khuynh Vũ.

"Tan học em có muốn mua gì không?"

Khuynh Vũ học theo mấy trò yêu đương vụng trộm trên phim, nắm tay anh dưới hộc bàn, cười tủm tỉm hỏi.

"..."

"Nhưng trước đó chúng ta sẽ cùng nhau đi ăn, dạo một vòng trên phố rồi mới đi mua đồ"

Hạ Nhiên: →⁠_⁠→

Lên lịch rõ thế kia còn hỏi anh mày làm gì hả?

Tan học, không đợi Hạ Nhiên dọn xong sách vở, Khuynh Vũ cầm tay anh kéo đến chiếc mô tô đen cực chiến đậu sẵn ngoài cổng, chu đáo đội nón bảo hiểm lên đầu anh, sau đấy trước ánh mắt kinh ngạc của mọi người, đạp ga phóng nhanh như gió.

Với thân phận là thiếu gia nhà tài phiệt, Hạ Nhiên tưởng Khuynh Vũ sẽ dắt anh đi đến nhà hàng năm sao nào đó, chứ không phải là quán cơm bình dân 15k như hiện tại.

Khuynh Vũ chọn chỗ gần quạt máy, gọi hai phần cơm sườn chả cùng một phần cơm thêm. Thấy trên bàn chẳng có ống đựng dụng cụ ăn uống, hắn thản nhiên lấy đũa muỗng từ bàn bên, và tất nhiên không quên cầm theo hộp giấy ăn trở về.

Lau sạch muỗng đũa nhét vào tay Hạ Nhiên, hắn cười cười: "Sao vậy? Trên mặt tôi có gì sao hả?"

Hạ Nhiên lắc đầu, xúc một muỗng cơm bỏ vào miệng chậm rãi nhai kĩ, ừm, mùi vị không tệ, cũng ngon đấy.

Khuynh Vũ cắt thịt bỏ qua phần cơm anh, hầu như là đồ ngon đều nhường cho anh hết. Biết anh không thích dưa chua, hắn lặng lẽ đem hết về đĩa bản thân, sau đấy chống cằm nhìn anh ăn xong dắt đến địa điểm tiếp theo là phố đi bộ.

Khuynh Vũ lần đầu trải nghiệm hẹn hò, hớn hở mua một ly kem, tay trong tay cùng anh đi dạo, người đi đường thi thoảng ngoái đầu nhìn, đủ loại ánh mắt đổ về bọn họ, có người chê cười, có người ngưỡng mộ tình cảm hai người họ.

Hắn kéo Hạ Nhiên đi qua rất sạp hàng, nói rất nhiều thứ, kể về cuốn sách hắn đọc gần đây, bộ phim nổi nhất hiện tại, con mèo anh lông ngắn nằm lười biếng trên ghế trông thật đáng yêu, sau đấy hỏi anh có muốn ăn thêm gì không?

Hạ Nhiên lại lắc đầu, trò hẹn hò này anh chơi qua nhiều rồi, ngấy tận cổ, từ đầu đến cuối anh không nói quá nhiều, hoàn toàn coi buổi hẹn hò này như đang thực hiện một nhiệm vụ của trò chơi không hơn không kém.

Ly kem chảy gần hết, Khuynh Vũ đưa anh đi đến một tiệm quần áo, tự tay chọn và phối giúp anh. Hạ Nhiên như một con búp bê bị người ta xoay tới xoay lui, khoác lên mình đủ loại trang phục từ đi chơi đến đi làm, cuối cùng chả hiểu sao lại đứng trước gương nhìn bản thân mặc đồ đôi với hắn.

Nhân viên đứng bên cạnh khen không dứt, luôn miệng khen hai người bọn họ thật đẹp đôi. Đúng lúc đang có chương trình đặc biệt dành cho những cặp tình nhân đến đây, cô nhân viên xoay người đi đến quầy thu ngân chọn ra một hộp quà mang đến.

Bên trong là hai chiếc vòng tay được bệt từ dây paracord.

Nữ nhân viên mỉm cười: "Hai bạn có muốn gắn thêm tên hay trang trí gì khác không ạ?"

Lúc đi ra khỏi cửa tiệm, Khuynh Vũ vành tai đỏ bừng xách hai túi đồ, trên cổ tay trái đeo một chiếc vòng bằng dây có xỏ chữ cái đầu tiên của hắn và anh.

V --- ♥️ --- H

"Ngày mai gặp lại nhé"

Khuynh Vũ đứng trước nhà anh, xoắn quýt một hồi lâu mới ngượng ngùng nói.

Tuy nói lời tạm biệt là thế nhưng hai chân hắn lại cố chấp chôn ở một chỗ, bướng bỉnh trông đợi một điều gì đó, một nụ hôn chia tay chẳng hạn.

Hạ Nhiên thở dài, ngoắc tay.

"Lại đây"

Khuynh Vũ đơ người, chậm chạp đi qua.

Chụt.

"Ngày mai gặp. Lát ngủ ngon"

Cửa đóng, Khuynh Vũ ngơ ngác chạm tay lên má, nơi đó nóng hổi, vẫn còn vấn vương xúc cảm mềm mại từ đôi môi anh để lại. Bùm! Một quả bom kẹo ngọt bất ngờ nổ tung ở trái tim hắn, dưới nhiệt độ cơ thể nóng bất thường, từ từ tan chảy thấm vào tim.