Mỗi Ngày Mỹ Nhân Xinh Đẹp Đều Bị Cưỡng Ép

Chương 36




4: Bị "Tướng công" chịch bắn.

Lâm Hủ đó giờ chỉ có tu hành và trảm yêu trừ ma, chưa từng sinh ra tư dục khác, cũng chưa bao giờ vì nhân gian mà dao động.

Nhưng là trước đó.

Khi thanh niên xinh đẹp này ghé vào lòng ngực hắn, mềm mại gọi hắn tướng công, thân thể hắn run lên, lần đầu tiên trong đời nắm không nổi kiếm của mình.

Em ấy không nhìn được.

Em ấy nhận sai người.

Nếu giờ hắn thừa nhận, há phải là đang cướp lấy thê tử của người khác?

Hành vi đại nghịch bất đạo này, đã đủ để lên án.

Hắn có vô số lý do khuyên bảo mình đẩy y ra, giải thích rõ ràng với y.

Nhưng hắn không làm như vậy.

Thân thể trước ngực quá mềm, còn kèm theo một hương thơm nhàn nhạt.

Hắn bế ngang y lên rồi đặt lên giường.

Y thấy vậy liền vội, hoảng loạn nói: "Tướng công, em không muốn làm, em rất ngoan, không có chạy, có thể không làm được không.... Ư...."

Hắn trực tiếp cắn lấy đầu ngực y.

Bình thường đầu ngực y luôn bị dùng sức liếm láp, bây giờ là lần đầu tiên y có cảm giác như sắp bị ăn mất, ngậm rồi cắn mút, hắn như bị mê hoặc, dừng lại một chốc rồi lần nữa nhẹ nhàng mút.

"Ư hức a...... Không được......"

Nam nhân lần theo cần cổ trắng nõn trước mắt rồi hôn lên gương mặt y, như thể là tướng công chân chân chính chính mà quang minh chính đại hôn lấy môi thanh niên, khiến cho y suýt ngạt thở mới buông tha.

Hắn vói ngón tay vào hậu huyệt y, lần mò bên trong, lại đột nhiên đụng phải thứ gì.

Đây là....

Thanh niên nức nở mở miệng: "Ư a... Tướng, tướng công... Em... Em đã rất ngoan, không có lén lấy nó ra...."

Nơi này vậy mà... Chứa một dâm vật.

Tên "Tướng công" kia hẳn là mong khi hắn không có nhà thanh niên cũng có thể nhớ tới hắn, ép y nuốt lấy dâm vật này.

Hai mắt nam nhân đỏ bừng, ngón tay hắn kẹp lấy vật kia, chuẩn bị kéo nó ra.

Đầu của thứ kia lớn hơn thân, kẹt ở lỗ sau, hắn thử kéo nhẹ lại chẳng thể kéo ra được.

Nhưng vì không thể kéo ra, nam nhân đành nắm chặt lấy thứ đồ vật kia mà dùng sức ——

"A a —— đừng kéo...... Không được......"

Đôi mắt vô thần của y đẫm nước mắt, khẽ nâng đầu, trong đó đều là bất lực chẳng thể chống cự.

Mẫn cảm lại yếu ớt.

Hạ thân vì đồ vật kia đột nhiên bị kéo ra mà còn hơi hé mở, trực tiếp phun ra lượng lớn nước dâm.

"A a —— hức a......"

Y vô lực ghé bên vai hắn, không chịu được thở dốc.

Tư thái như vậy càng khiến nam nhân thêm si cuồng.

Hắn ta nắn vuốt thứ vật kỳ lạ kia.

Là một khối ngọc.

Là khối ngọc bị niệm chú, vẫn luôn rung không ngừng.

Nó dính đầy chất lỏng do thanh niên động tình chảy ra, lấp lánh cả khối ngọc, dâm mỹ không chịu được.

Nam nhân tùy tay ném khối ngọc đó sang một bên, rồi đổi lại là dương v*t của mình.

"A......"

Nam nhân nện sâu vào trong rồi kịch liệt đâm vào rút ra, ôm lấy đùi thanh niên, khiến cơ thể y đong đưa theo từng nhịp đẩy, nơi hai người giao hợp không ngừng vang lên thanh âm dâm mỹ.

Nam nhân si mê mà hôn lên từng nơi trên cơ thể y.

"Hắn" của ngày thường vẫn luôn thích làm vậy, thích lưu lại toàn thân y dấu vết của mình, hơn nữa còn vẫn luôn thích nói bên tai y những lời thô tục không chịu nổi, nhưng không biết tại sao, hôm nay lại một câu cũng không thấy.

Chuyện này cũng dẫn tới hang động an tĩnh này chỉ còn thanh âm hai người giao hợp, rõ ràng cực kỳ.

Việc này làm cho Lạc Vân Đường càng thêm thẹn.

Hơn nữa, vì sao y lại cảm thấy, đồ vật dưới thân so với ngày thường còn dài hơn?!

Mỗi lần đỉnh sâu đều như muốn đâm hỏng bụng y, đâm đến nơi cực kỳ sâu.

Từng chút rồi lại từng chút, hệt như là lần đầu tiên làm loại chuyện này, chỉ biết đâm đầu dùng sức, thô bạo như vậy, càng khiến y thêm run rẩy.

Nam nhân nhìn đến thanh niên động tình, trong mắt ngập tràn si mê.

Tốt quá.

Vợ yêu.

Bên trong vợ thật dâm.

Nam nhân nắm chặt mông y, hung hăng mà đẩy, lặp đi lặp lại không ngừng, rồi đâm đến nơi sâu nhất, lượng lớn tinh dịch đều bắn vào trong.

"A a —— a, nóng quá ư hức......"

Nam nhân lần nữa hôn lên môi y, giữ lấy mông y, chống lên huyệt khẩu đang ướt đến dâm mỹ kia, lần nữa chịch sâu bên trong.

Tinh lực cùng dục vọng của hắn như không đáy, chịch đến cuối đã khiến Lạc Vân Đường không còn gì để bắn chỉ có thể tè ra.

Lạc Vân Đường một bên khóc, một bên không khống chế nổi nước tiểu, nam nhân liền hôn lấy nước mắt y, yên lặng mà an ủi y, nhưng động tác dưới thân vẫn không chịu dừng lại.

Kết thúc, Lâm Hủ nhìn thanh niên đang nặng nề ngủ trong ngực, nội tâm bị cảm giác thỏa mãn khác thường lấp đầy.

Lần đầu tiên hắn có cảm giác khao khát một người đến thế, ý niệm nhiệt liệt như vậy, thiêu hủy giới luật thanh quy hắn vẫn luôn giữ trong lòng, lễ nghĩa liêm sỉ.

Thế nhưng, chỉ cần nghĩ đến việc y đã là thê tử của kẻ khác, hắn từ xưa đến nay vẫn luôn vô dục vô cầu lại bắt đầu ghen ghét.

—— y là bởi vì nhận sai hắn là tướng công của mình mới có thể phát sinh ra chuyện như vậy.

Thanh niên chung quy vẫn không thuộc về mình.

Âm u trong hắn không ngừng bùng trướng, nội tâm sinh ra dục vọng chiếm hữu chưa từng có.

Cũng chính vào lúc này, đột nhiên hắn nhận ra ——

Thanh niên nhìn không thấy.

Nếu nhìn không thấy, vậy sao hắn không để hiểu lầm này tiếp tục tiếp diễn chứ? Khiến cho thanh niên cho rằng hắn là tướng công của y, hắn sẽ đối xử với thanh niên thật tốt, nhất định còn tốt hơn tướng công "tiền nhiệm" kia.

Hắn biết thực lực của hắn rất cường đại, hầu như không có ai có thể trở thành đối thủ của hắn.

Chỉ cần hắn nghe được thanh âm của tên tướng công kia, lập tức giết gã, sau đó hắn có thể bắt chước thanh âm của kẻ đó rồi cứ vậy thay thế gã.

Trở thành tướng công duy nhất của thanh niên.

Liễu Mục Trần ở cách đó không xa mua được một đống đồ ăn ngon trở về.

Mấy ngày này hắn thực sự là quá mức hạnh phúc.

Hắn đã có thể tưởng tượng được thanh niên là như thế nào ngoan ngoãn ngồi ở mép giường, chờ hắn trở về.

Tốt đẹp như vậy, khiến hắn cơ hồ đã sắp quên mất hết thảy chẳng qua chỉ là một bên tình nguyện.

Hắn gấp không chờ nổi vội về để thấy Lạc Vân Đường.

Thấy thê tử ôn hoà nhu nhược chỉ thuộc về mình hắn kia.