Mỗi Ngày Một Thổ Lộ

Chương 8




Edit: Cẩm.

Vốn kế hoạch ban đầu là đưa Giang Tự cùng Ôn Tư Ngộ trở về khách sạn trước, sau đó Chu Diệc cùng trợ lý Trần Song Lâm đi siêu thị mua nguyên liệu nấu ăn, kết quả khi xe về đến khách sạn, vị Giang tiên sinh bỗng nhiên đề nghị nói: "Không thì chúng ta cùng đi siêu thị đi."

Chu Diện bị doạ đến run bắn người: "Tổ tổng của tôi ơi, cầu xin cậu đấy, cậu mà đi đến đấy vạn nhất có người nhận ra cậu thì làm sao bây giờ?"

Giang Tự lấy ra chiếc mũ lưỡi trai đội lên đỉnh đầu, lại lấy ra một chồng khẩu trang, cầm tạm một cái đeo lên, toàn bộ gương mặt chỉ lộ ra đôi mắt. Anh lại đem chiếc mũ hạ thấp xuống, giờ thì đôi mắt cũng chẳng thấy đâu.

Chu Diệc: "... Cậu cho rằng như thế sẽ không ai nhận ra cậu?"

"Yên tâm đi." Giang Tự an ủi anh ta: "Chỗ này là thành điện ảnh, minh tinh xuất hiện ở đây cũng chẳng có gì là lạ."

Chu Diệc chẳng còn cách nào khác, đành dẫn đến tình trạng bốn người cùng đi siêu thị.

Xe dừng lại, Giang Tự rất tự nhiên xuống xe đi vào, ngược lại đám người Chu Diệc phía sau lén la lén lút, bộ dáng khả nghi chẳng khác nào trộm cướp.

Trợ lý Tiểu Trần ở trên xe chờ, Ôn Tư Ngộ nhìn người đội bạn phe mình không thể nào nghiêm túc hơn bên cạnh Chu Diệc, vẻ mặt chính nghĩa đành phải chân trước chân sau chạy theo hai ba bước đến chỗ Giang Tự, cẩn thận nhìn xung quanh như gà mẹ bảo vệ gà con, có điều cô chẳng che giấu nổi người đàn ông đi phía này.

Mái tóc phồng lên của cô khó khăn lắm mới cao đến cằm anh, góc độ này Giang Tự chỉ cần cúi xuống là có thể nhìn thấy đỉnh đầu cô rồi.

"Ôn tiểu thư này."

"Dạ?" Ôn Tư Ngộ cảnh giác nhìn xung quanh rồi mới quay đầu.

Vành mũ của anh hơi giơ lên, lộ ra đôi mắt xinh đẹp cùng gò mũi thẳng hơn cả giới tính của cô nữa. Ôn Tư Ngộ thấy vậy kiền nhón chân, giơ tay kéo vành mũ của anh xuống.

Vẻ mặt Giang Tự dưới lớp khẩu trang bỗng nhiên cứng đờ.

Cô lùi ra phía sau hai ba bước, thấy không nhìn rõ mặt anh thì mới an tâm gật đầu: "Thầy Giang à, anh cứ giữ nguyên như vậy nhé, em thấy vừa có mấy người liếc ngang liếc dọc qua chỗ này rồi đó."

Giang Tự: "..."

"Ừm." Giang Tự ngoan ngoãn gật đầu, sau đó anh ngẩng cổ để lộ ra đôi mắt, ngữ điệu nhàn nhạt: "Nhưng thế này tôi không nhìn thấy đường."

Ôn Tư Ngộ: "..."

Chu Diệc một bên đẩy xe một bên xem kịch, vui đến nỗi khoé miệng sắp liệt đến lỗ tai: "Cậu đeo kính râm vào, nếu không tôi cho cậu cây gậy để cậu giả bộ mình không thấy được đường."

Giang Tự ném ánh mắt hình viên đạn xuyên qua vành mũ khiến Chu Diệc nhanh chóng làm vẻ mặt tươi cười.

Ôn Tư Ngộ không biết nấu ăn, những lúc cô chiên trứng chỉ hận không thể hất trứng lên tận trần nhà, còn tài nghệ nấu ăn của Giang Tự theo như lời Chu Diệc nói thì chính cấp độ địa ngục, vì thế loại chuyện như chọn thức ăn này phải nhường cho Chu đầu bếp rồi.

Giang Tự đeo khẩu trang đội mũ che kín, hết chọn cái này lại sờ mó đến cái kia, dáng vẻ háo hức như mới lần đầu được đi siêu thị vậy. Sau lưng anh, các cô gái đã sớm lén lút chạy tới xem.

Chu Diệc: "..."

Anh ta thật sự rất muốn không quen biết người này.

Chu Diệc trợn trắng mắt, lại thấy Giang Tự xuất hiện trước mặt anh ta cầm theo quả bí đao, nói: "Chu Diệc, tôi muốn ăn canh bí đỏ."

Ôn Tư Ngộ nhô đầu ra góp vui: "Cái này nấu với xương sườn là tuyệt nhất đấy thầy Giang ạ."

Giang Tự gật đầu: "Ừm, tôi muốn ăn canh sườn bí đỏ."

Chu Diệc: "... Nhưng trong tay cậu đang cầm là quả bí đao."

Người đàn ông che chắn kín mịt tỏ vẻ mình hiểu rõ: "Tôi biết bí đỏ trông như thế nào mà, chính là quả này."

Anh tỏ ý đừng hòng lừa gạt tôi.

"Nhưng mẹ nó đây là bí đao." Chu Diệc nghiến răng nghiến lợi: "Cách xa tôi ra chút đi, bộ cậu muốn hôn tôi đấy à?"

Giang Tự lùi về phía sau hai bước, vẫn cố chấp nói: "Tôi muốn ăn canh sườn bí đao."

Chu Diệc: "...."

Ba người họ lại đi tới gian để hàng phía trước, người đàn ông cầm bó rau xanh lên, hỏi: "Chu Diệc, đây là rau gì?"

Chu Diệc liếc mắt một cái nói đáp án: "Cải làn, giúp bổ sung Canxi, tăng chiều cao."

Ôn Tư Ngộ nghe vậy thì dùng tay đo chiều cao mình một chút, sau đó đo chiều cao của Giang Tự, rất không đành lòng với Chu Diệc. Cô do dự một lát rồi nói: "Thầy Giang, anh cao như vậy là đủ rồi."

Chu Diệc: "???"

Giang Tự nhìn cô một cái, vứt mớ rau vào trong xe: "Xào."

Chu Diệc: "...."

Ba người lại đi đến khu đồ lạnh.

Ôn Tư Ngộ vui vẻ chạy đi lấy túi màu xanh nước biển tới, vẻ mặt thần bí nói với anh: "Thầy Giang, cái này ăn siêu ngon."

Anh nhận lấy, lúc cúi đầu đọc được dòng chữ: "Phô mai Cát Trăm Phúc Bổng, ăn ngon lại thích thú."

Giang Tự: "..."

Ném gói phô mai vào trong xe, Giang Tự ngẩng đầu hỏi: "Còn vị nào khác không?"

Ôn Tư Ngộ thấy kế hoạch thành công liền rất chi là vui vẻ, kéo anh đến gian hành đồ ướp lạnh: "Còn có vị dâu tây, ăn cũng ngon lắm á!"

"Ừm." Giang Tự gật đầu, lấy thêm hai túi bỏ vào xe: "Ngon thì mua nhiều một tí."

Chu Diệc: "..."

Hai người đi theo tôi tới siêu thị là để phân phát cẩu lương hay bắt tôi làm cu li vậy?!

Ba người họ lúc trở lại xe thì cũng là lúc trợ lý Tiểu Trần vừa đánh xong một ván trò chơi, lúc ngẩng lên thì thấy Chu Diệc mặt tái nhợt xách hai túi thức ăn đi tới, đằng sau là Giang Tự đang cùng Ôn Tư Ngộ trò chuyện.

Tiểu Trần lại nhìn phía sau Giang Tự, xác định không có ai chú ý đến mới yên lòng.

Chu Diệc mở cửa xe ra, ném túi ra hàng ghế sau rồi lại đi lên hàng trước ngồi, tức giận vẫy vẫy tay: "Lái xe đi, cứ để cho hai con người thiểu năng trí tuệ này tự về nhà."

Ôn Tư Ngộ đang khom lưng vào trong xe, nghe thấy thế liền hạ giọng hỏi người đàn ông phía sau: "Hình như Chu Diệc có vẻ không vui, thầy Giang làm anh ấy tức giận à?"

Hai người còn chưa ngồi xuống mà lúc quay đầu cô dùng lực lại không nhỏ, Giang Tự liền giơ tay lên trần xe để tránh cô bị cụng đầu: "Đầu thấp xuống, ngồi đã rồi nói chuyện, cô muốn đứng trong xe mãi à?"

Ôn Tư Ngộ ngoãn ngoãn dạ một tiếng, xoay người sang chỗ khác ngồi xuống, Giang Tự ngồi cạnh cô tháo mũ vào khẩu trang ra, thuận tay vứt nó ra đằng sau.

Sau chuyến đi siêu thị vừa rồi cô đã không còn ngại ngùng nữa, thái độ trở nên tự nhiên không ít, lúc này cô phồng má nhìn anh lúc đồ trong túi.

"Thầy Giang ơi."

"Hửm?" Giang Tự không ngẩng đầu mà đáp lại bằng giọng mũi.

"Sao anh lại đồng ý đóng <Đừng quay đầu lại> vậy?" Ôn Tự Ngộ tò mò hỏi.

Dùng lí trí mà xem xét, bộ phim điện ảnh <Đừng quay đầu lại> này cũng chẳng phải tuyệt tác gì. Đạo diễn Lý Hằng Nhất là đạo diễn trẻ, tuy trước đó có hai bộ phim không tồi nhưng cũng chỉ có thể coi là có chút danh tiếng.

Khác với phim truyền hình, tất cả bộ phim điển ảnh mà Giang Tự tham gia trước đây đều được chọn lọc kỹ càng cẩn thận, ban đầu là phim của đạo diễn Từ Thu Bạch, sau đó là đến <Châm Diễm> cùng <Tháng Sáu Kinh Trập>, tuy rằng một cái là phim hành động một cái là phim văn nghệ nhưng đều à tuyệt phẩm, được chế tác tỉ mỉ.

Nếu đem những bộ phim đó so sánh với <Đừng quay đầu lại> thì bộ phim này vẫn là kém hơn một tí.

"Bởi vì tôi chưa từng diễn loại hình nhân vật này nên tôi muốn thử sức một lần." Giang Tự đáp lại bâng quơ, lấy trong túi ra hai túi phô mai, một túi màu hồng nhạt còn một túi màu xanh nước biển, đưa lên trước mặt cô: "Muốn ăn vị nào?"

"Dâu tây ạ."

Anh đem túi phô mai vị dâu tây kia ném cho cô, còn mình mở túi màu xanh ra nếm thử.

Trên cây gậy nhựa là miếng phô mai trắng nõn, tạo hình rất giống kẹo que, Giang Tự do dự một chút rồi cũng cẩn thận đưa nó lên cắn một miếng.

Mềm mềm ngọt ngọt, vị tinh tế kèm theo vị phô mai béo ngậy ngọt thanh, ăn miếng là nghiền, ngon ngoài ý muốn của anh.

Anh ngẩng đầu, thấy Ôn Tư Ngộ đang tràn ngập chờ mong nhìn mình.

Giang Tự: "... Ăn cũng được."

Cô thấy mình giới thiệu thành công đồ ngon cho anh thì nội tâm vui vẻ, đưa túi trong tay qua cho anh: "Vị dâu tây ăn cũng ngon lắm!"

Vì thế lúc xe đi đến khách sạn, Chu Diệc vừa vặn quay đầu lại liền thấy đống túi phô mai đã thấy đáy bên cạnh hai người ngồi sau.

"..."

Chu Diệc nảy sinh cảm giác như mình đang lao tâm khổ tứ chăm sóc cho hai đứa con: "Tôi nghĩ hai người không cần ăn cơm nữa nhỉ!"

"Không được." Giang Tự nhảy xuống xe, khuôn mặt không biểu cảm cự tuyệt: "Tôi muốn ăn canh sườn bí đao."

Ôn Tư Ngộ cũng mở cửa xe nhô đầu ra: "Thầy Giang, canh này mà thêm chút rong biển vào thì càng ngon hơn đấy."

"Ừ, vậy ăn canh rong biển bí đao xương sườn."

Chu Diệc: "..."

......

Phòng của Giang Tự ở tầng 23, là phòng tổng thống nên đầy đủ tiện nghi hơn phòng của Ôn Tư Ngộ rất nhiều, rộng rãi từ phòng khách phòng ngủ đến phòng bếp rồi ban công các thứ.

Ánh mắt soi mói của cô cũng không dám di chuyển trắng trợn, chỉ đơn giản ngồi trên ghế sô pha quét một vòng, lúc thu tầm mắt lại thì thấy Giang Tự đang bưng chén nước tới, đặt trén bàn trà: "Căn phòng này được chứ?"

Ôn Tư Ngộ có loại cảm giác như mình bị người khác vạch trân tâm tư, cô chột dạ làm vẻ mặt nghiêm chỉnh: "Còn thiếu bể bơi nữa là đẹp rồi."

"Có lý." Vẻ mặt Giang Tự thoạt nhìn cũng thật nghiêm túc: "Ngày mai tôi bảo Chu Diệc đi xây một cái bể bơi ở ban công mới được."

Ôn Tư Ngộ vui vẻ, tiếp tục đề nghị: "Nên xây theo kiểu suối nước nóng ở Nhật ấy ạ."

Anh gật gật đầu: "Vậy cô giúp tôi vẽ bản thiết kế đi, tôi đi thay đồ đã."

Cô ngoãn ngoãn ngồi trên ghế sô pha, làm bộ làm tịch cầm chén nước uống hai ngụm, nghĩ nghĩ rồi lại đặt nó xuống bàn, lấy điện thoại ra nhắn Wechat với Cố Dao.

[Siling: Tớ đang ở trong phòng của Giang Tự nè, 2304.]

[Người lạnh lùng:...]

[Siling: Đã thế tí nữa còn phải nhìn anh ấy mặc đồ ngủ nữa chứ.]

[Người lạnh lùng:???]