Mỗi Ngày ma Tôn Đều Muốn Đào Hôn

Chương 41: Bắt cóc




Ma Tôn Ân Vô Hối là kẻ điên.

Người ta thường nói: 'Chẳng ai hiểu cha bằng con.' Câu này xem ra cũng có lý. Hắn là người hiểu rõ mức độ điên loạn của lão hơn ai hết.

Lão ta tàn nhẫn, hung ác, và khát máu.

Hắn từng trách cha mình bỏ rơi vợ con, nhưng sau này biết được sự thật. Hoa Triệt chợt cảm thấy bị bỏ rơi là một điều vô cùng hạnh phúc, nếu không, chẳng biết hắn sẽ trở thành hạng người như thế nào?

Có thể sẽ giống như những đệ tử ở Phần Tình Điện, trở thành con rối trong tay Ân Vô Hối. Bị ép đeo lên người phần tình cổ, biến thành tên sát nhân máu lạnh.

Mang trong người dòng máu của lão thực sự khiến hắn buồn nôn. Ngay cả khi đã sống lại một đời, cảm giác này vẫn kinh tởm như thuở ban đầu.

Hoa Triệt lạnh lùng nhìn lão: "Ma Tôn tới đây là vì chuyện gì?"

Ân Vô Hối bước vào nhà, vô cùng thích thú nhìn quanh tiền sảnh, trước tiên đưa ra nhận xét về cách bài trí, sơn phết. Sau đó mới nhìn về phía con trai: "Ngươi biết ta là ai không?"

Hoa Triệt bình thản trả lời: "Đại địch của cửu châu, sao ta lại không biết."

"Thật tuyệt, đỡ cho bản tôn phải nhiều lời." Lão kéo ghế xuống ngồi xuống và tự đắc ra lệnh: "Mau quỳ xuống! Gọi ta là cha."

Á à!

Hoa Triệt phải nhẫn nhịn dữ lắm mới không tỏ ra vô lễ.

Ân Vô Hối là kẻ luôn biết cách làm người ta khó chịu. Kiếp trước cũng là như thế này, lão ngông nghênh xuất hiện giữa Hội Võ Vạn Môn. Vênh cái bản mặt thiếu đánh lên yêu cầu hắn quỳ xuống gọi 'cha'.

Lúc ấy hắn là ngựa non háu đá, đột nhiên bị một tên điên trời rơi xuống nhận cha gọi con nào dễ dàng nhịn nhục, vì thế bèn trả lời: "Ta là ông tổ của ngươi!"

Hoa Triệt không nhớ được cảnh tượng lúc đó, chỉ ấn tượng vẻ mặt của Ân Vô Hối, rất đặc sắc.

Quả thực là cảnh đẹp ý vui.

Hắn rất muốn xem lại lần nữa vì thế rất dứt khoát: "Cha ta đã chết."

Sắc mặt lão sa sầm: "Ngươi dám trù ẻo cha mình?"

"Cha ta đã chết!" Hoa Triệt khoanh tay ôm ngực, trịch thượng nhìn lão, "Nếu ông không tin thì đi hỏi toàn bộ thành Hàng Châu đi. Ta chỉ có mẹ không có cha."

Lão bật cười: "Hì hì, mẹ ngươi nói vậy sao? Mẹ ngươi hận bản tôn cho nên mới nói láo là bản tôn đã chết."

Vẻ mặt Hoa Triệt trở nên lạnh lùng, giọng điệu băng giá: "Ông đánh giá bản thân mình quá cao. Mấy năm nay mẹ ta sống rất vui vẻ. Có khi nào để ý tới ông đâu mà 'hận'. Trong mắt bà, ông còn thua một con mèo hoang."

Câu này thành công khiến Ân Vô Hối tức giận. Ma Tôn muốn tàn sát tất cả.

Cả căn nhà run lên, sương mù ảo diệu lượn lờ trong tiền sảnh. Lão bóp cổ Hoa Triệt, hai mắt ứa máu, tròng mắt muốn nứt ra.

Hắn không phản kháng, để mặc lão ra tay: "Nếu có năng lực thì ông cứ thử giết đi. Nếu ta thực sự là con ông, thì ông đang tự tay bóp chết nòi giống của mình."

Lão run lên sau đó sợ hãi thả ra.

Hoa Triệt ôm góc bàn ho khan một hồi.

Ân Vô Hối tái mét, hồi lâu mới bình tĩnh trở lại: "Bản tôn hiểu được, ngươi muốn đòi lại công bằng cho Hoa Tự Cẩn nên mới cố ý chọc giận bản tôn."

Hắn chế nhạo: "Ma Tôn quá tự tin vào trí thông minh của mình rồi."

Kiếp trước hắn bị lão chú ý vì ba lần liên tiếp đoạt lấy ngôi đầu. Kiếp này có thể là do Hoa Triệt vừa là quán quân, vừa đứng ra vạch trần tội ác của Lộ Minh Phong.

Hai lão già này một là chưởng giáo tiên đạo, một là thống lĩnh ma đạo. Lộ Minh Phong đột nhiên ngã xuống, Ân Vô Hối không có lý do gì để bỏ qua.

Vì vậy, chỉ cần điều tra thân thế của chàng quán quân trẻ tuổi thì sẽ biết Hoa Triệt là ai.

"Cha con không giận nhau qua đêm." Lão ta tỏ ra rất rộng lượng, "Vào đêm giao thừa thì không có lý do gì để cha con ta phải xa cách. Chi bằng coi như đây là năm đầu tiên gia đình ta đoàn viên."

Hoa Triệt cảm thấy rất ghê tởm hình ảnh 'người cha thân thương' đang đong đưa trước mặt. Vì hậu viện còn tiểu béo với Khương bà bà nên hắn cố ý dẫn dụ:

"Ông muốn bắt ta về Phần Tình Điện."

Ân Vô Hối cười sang sảng: "Ai lại nói là 'bắt' bao giờ. Phải gọi là về nhà mới đúng."

"Bản tôn còn nhớ môn sinh của tả hộ pháp đã bị ngươi giết chết."

"Thì sao?"

Lão lại cười khằng khặc: "Con trai của bản tôn quả thật không tầm thường! Con kiến mà dám phạm thượng, đáng tội chết. ​​Còn Tả Hộ Pháp quản lý không nghiêm, tội nặng hơn."

"Ông định làm gì Thương Si Mị?" Hắn hỏi lại.

"Giam vào thuỷ lao cho hắn tự ăn năn hối lỗi." Lão vừa cười vừa nói: "Cha đứng ra trút giận thay cho ngươi. Hả dạ chưa?"

Thật ra, Thương Si Mị bị oan, nếu lúc đó biết được thân phận của Hoa Triệt, nhất định không dám để thuộc hạ của mình hành động ngu xuẩn như thế.

Hoa Triệt thản nhiên như không, chỉ nhìn chằm chằm vào lão.

"Trước sau gì cũng về nhà." Ân Vô Hối bớt đi ma khí, tỏ ra hiền hoà hơn bao giờ hết: "Đi thôi, theo cha trở về Phần Tình Điện, đương nhiên, ngươi cũng có thể phản kháng... Ta chỉ mất thêm chút sức mà thôi."

Trong mắt lão tràn đầy âm khí: "Ngươi cũng không muốn quấy rầy hai con kiến ở sân sau, phải không?"

Lúc tiến vào Ma Giới, Hoa Triệt nhớ lại quá nhiều chuyện không hay trong quá khứ.

Hắn hận nơi này.

Phần Tình Điện lưu giữa quá nhiều kỷ niệm buồn.

Chỗ kia gọi là Ma Quật, cũng chính là nơi ở của lão ma đầu điên loạn, và vô số con quỷ nhỏ khát máu khác.

Khác với những gì miêu tả trong thoại bản. Ma Giới không phải là một vùng đất cằn cỗi điêu tàn. Nơi đây cũng có thị trấn, thôn xóm, sông núi, trời xanh mây trắng. Chẳng qua, người sống ở đây chính là ma tu. Cứ hai ba bước là sẽ đụng một đám ma tu đang chém giết lẫn nhau để tranh giành sự sống.

Xa xa, Phần Tình Điện thấp thoáng giữa rừng phong lá đỏ.

Tại sao những chiếc lá phong ở đây lại thắm màu như vậy?

Thiên hạ đồn rằng đó là do chúng nó được tưới bằng máu người nên mới thẫm sắc hơn lá phong bình thường. Cũng giống như địa ngục Ma Quật, bao nhiêu người đã chết? Chỉ sợ ngay cả Ân Vô Hối cũng chẳng biết.

Kiếp trước, hắn trốn khỏi minh giới quay về tàn sát hai mươi sáu gia tộc để báo thù. Sau đó tiến vào ma giới thì nơi này đã chia năm xẻ bảy, Phần Tình Điện lung lay sắp đổ. Mấy phe phái bị ép hàng phục Ân Vô Hối rục rịch ngóc đầu trở lại. Lão đại ma đầu thì sinh tâm ma cả ngày điên loạn. Tả hộ pháp Thương Si Mị coi như chiếm thế thượng phong.

Khi đó, bước đầu tiên của Hoa Triệt giết Ân Vô Hối. Bước bước thứ hai là thống nhất các phe phái của ma giới và ngồi vào ghế Ma Tôn trong Phần Tình Điện.

Giết thầy, giết cha... Thế nhân nói không sai, chính tay hắn đã giết chết lão ma đầu.

Bởi vì lão bị tâm ma chi phối, không phân biệt được ngày - đêm, không phân biệt được thực - ảo. Lão cứ thế nói ra sự thật trước mặt Hoa Triệt.

"Tại sao lại không yêu bản tôn! Bản tôn có chỗ nào không tốt? Bản tôn kém hắn chỗ nào? Một phàm nhân mà dám làm trái ý bản tôn. Bản tôn chính là hoàng đế chí cao vô thượng của ma giới. Hoa Tự Cẩn ngươi không biết tốt xấu. Đừng trách Ma Tôn ra tay tàn nhẫn như vậy!"

Ngay lúc đó, hắn đã hiểu ra tất cả.

Mẹ của Hoa Tự Cẩn là tán tu, còn cha là vương gia đương triều. Gia thế hiển hách, quyền cao chức trọng.

Cho dù phụ thân bị Hoàng đế xử tội, nhưng mẹ nàng chỉ cần dùng một lá phù là đủ để đưa toàn bộ gia đình chạy trốn.

Cho nên, kẻ sát nhân phải là tu sĩ.

Hoa Triệt nghĩ đến rất nhiều người, nhưng chưa từng nghĩ kẻ này là lão ma đầu.

Tại sao lại giết cả nhà Hoa Tự Cẩn?

Lý do rất đơn giản, Ân Vô Hối phải lòng mỹ nhân sắc nước hương trời. Nhưng nàng đã có hôn ước từ lâu, mấy năm nữa sẽ kết duyên, hơn nữa Hoa Tự Cẩn không thích lão chút nào, làm sao có thể qua lại với lão ma đầu.

Thế là lão nổi giận.

Tất cả mọi người đều bị tàn sát trong một đêm, Hoa Tự Cẩn mất hết chỗ dựa bị bán vào nhà chứa làm kỹ nữ.

Hoa Tự Cẩn mang thai con của kẻ sát nhân tắm máu cả nhà nàng.

Tại sao lại giữa lại? Tại sao không phá đi?

Bởi vì, đó cũng là giọt máu của nàng.

Tuy rằng hận cha nhưng dù sao đứa bé vẫn là con của mình, cho nên Hoa Tự Cẩn mới ngậm đắng nuốt cay để cho nghiệp chướng lớn dần lên trong bụng.

Hoa Triệt cảm thấy ghê tởm và tuyệt vọng.

Tuyệt vọng cho Hoa Tự Cẩn, và ghê tởm Ân Vô Hối.

Hắn đã tự tay giết lão.

Đất trời âm u, ánh dương phai nhạt, hy vọng cũng chẳng còn. Nào đâu có trời quang mây tạnh, trong sáng thuần khiết. Hắn đã 'bẩn' rồi, không còn trong trắng ngây thơ, mà là nhơ nhuốc khắp người.

Trái tim, thân thể, máu, thịt... Tất cả đều bị Ân Vô Hối vấy bẩn.

Vì thế hắn đổi qua tu ma đạo.

Hắn cần một người không nhiễm bụi trần giải thoát cho chính mình.

Chợt nghĩ đến Sở Băng Hoàn, Hoa Triệt lại cảm thấy đau nhói trong lòng, từ trong vòng xoáy của ký ức bừng tỉnh. Khi phản ứng lại thì đã thấy sơn hào hải vị ê hề trên bàn.

Lão ma đầu nâng ly chúc mừng: "Vừa qua giờ tý, con của bản tôn thêm một tuổi mới."

Hoa Triệt áp dụng phương pháp mắt không thấy tâm không phiền. "Buồn nôn quá! Nuốt không vô."

Nụ cười của lão càng sâu thêm vài phần: "Giống hệt mẹ của ngươi, tùy hứng, thích làm nũng."

"Ông có tư cách gì nhắc tới mẹ ta?" Hoa Triệt đột nhiên đứng lên, ngồi chưa ấm chỗ đã rời đi.

"Dừng lại!"

Hắn khựng lại.

"Càng ngày càng không có quy củ, ngươi coi Phần Tình Điện của bản tôn là nơi muốn tới thì tới, muốn đi thì đi hả!"

Hoa Triệt nhếch mép chế nhạo một tiếng: "Ta muốn đi, ông có thể làm gì? Bỏ tù ta, hay là giết ta?" Sau Đó nghênh ngang bỏ đi, biểu cảm không hống hách, cũng chẳng sợ hãi, ngược lại còn cực kỳ bình tĩnh: "Ma tôn khát máu vô sỉ, vô nhân tính, giết chính con của ông thì đã sao, làm đi!"

Kết Giới dựng đứng trước mặt nên hắn đành phải dừng lại và nghe lão ma đầu nói từ phía sau: "Ngươi thật sự cho rằng bản tôn không thể làm gì ngươi? Ngươi là bất khả xâm phạm, không có điểm yếu sao?"

Hoa Triệt giật mình.

Lão đe dọa: "Vân Thiên Thủy Kính, Tuý Mãn Lâu, Linh Tiêu Bảo Điện... ngươi có nghĩ rằng nhuộm ba nơi này thành màu đỏ sẽ rất lộng lẫy và cực kỳ ấn tượng hay không?"

Hoa Triệt nắm chặt tay, khớp xương trắng bệch... răng rắc.

Đời này hắn không muốn đánh nhau, hắn chỉ muốn cưng mèo nựng chó, ăn no chờ chết.

Nhưng không may, một số người luôn muốn khuấy đảo cuộc đời của hắn.

Kiếp trước và kiếp này, Hoa Triệt đều muốn giết Ân Vô Hối!