Lộ Hào bạt vía kinh hồn: "Tình Không..."
Hoa Triệt mỉa mai nhìn Tả Tề: "Lão tổ khai sơn lập phái của Thượng Thanh Tiên Môn từng dạy diệt quỷ trừ tà, trấn giữ thiên hạ ngàn năm an khang. Còn bây giờ, các ngươi tự mình nhìn xem, thế hệ sau kém hơn thế hệ trước. Đối với tân môn sinh còn lạnh nhạt vô tình. Lấy gì mà trông đợi các ngươi vào đời hàng yêu trừ ma, thương xót muôn dân?"
Còn kém xa Phần Tình Điện bên ma vực, ít ra ma tu lộ rõ luôn bản chất xấu xa. Không như bọn họ, giả vờ đạo đức.
Lộ Hào nóng mặt nhìn Tả Tề bị dạy dỗ nhất thời chưa biết làm thế nào.
Văn Nguyên thán phục sát đất, ánh mắt nhìn Hoa Triệt đầy sùng bái.
Trăn khổng lồ bị lơ một lúc lâu cuối cùng trở nên điên loạn. Nó thè cái lưỡi dài ngoằng bắt lấy hai người nuốt chửng vào bụng.
Đừng nhìn Lâm Ngôn thiếu kinh nghiệm mà lầm. Phản ứng đầu tiên của Đậu Đậu trong trường hợp này là cứu người chứ không phải chạy trốn. Không biết Lâm Ngôn lấy đâu ra một túi đồ vừa la vừa rắc lên lưỡi con trăn.
Hoa Triệt gần như bất lực than thở, tuy rằng rất khâm phục dũng khí của cọng giá nhưng... "Nó là yêu thú, ngươi coi như rắn nhỏ bình thường?"
"Hả?" Lâm Ngôn khó chịu vò đầu bứt tóc cảm thấy không thể tin được. "Nhà mình lúc nào cũng có rắn bò từ ngoài đồng vào. Mỗi lần như vậy dùng bột này đều có hiệu quả."
Hắn thật sự bị cái vẻ ngây thơ của Đậu Đậu hạ gục.
Cùng lúc đó, trong mắt yêu thú tràn ngập vẻ đau đớn, lưỡi con trăn đứt ra làm hai, nước màu xanh đậm bắn ra, hoa cỏ xung quanh đều khô héo.
Tất cả mọi người đều sửng sốt, trong vô thức nhìn về nguồn cơn của sự việc - Đó là thanh niên mặc áo trắng có tính cách lạnh lùng, không thích nói chuyện.
Văn Nguyên cuối cùng đã giải được Tiêu Âm Chú hét lên: "Toàn thân nó toàn là độc đừng để nó làm bị thương."
Đại Hổ chợt nhớ ra mình cũng bị vảy cắt vào người: "Chết tiệt!!!"
Con trăn khổng lồ bị đứt lưỡi đau đớn lăn lộn khắp mặt đất, xới tung cát bụi bay mù mịt. Văn Nguyên nhân cơ hội này chạy tới cứu người. Hai thiếu niên bị tưới đầy người nước miếng trông thê thảm vô cùng. Đại sư huynh kịp thời phong bế huyệt đạo, đồng thời đút đan được giải độc cho nạn nhân.
Sở Băng Hoàn quay đầu lại, sau khi xác định Hoa Triệt không có chuyện gì tay phải liền bấm pháp quyết, trong tay xuất hiện một thanh bảo kiếm lấp lánh ánh bạc.
Trường kiếm ra khỏi vỏ. Sở Băng Hoàn gấp rút xuất trận dự định đánh nhanh thắng nhanh. Y vận khí bay lên không trung. Trong tay cầm Thính Tuyền, ánh sáng lấp lánh rơi quanh thân, động tác trôi chảy mượt mà. Một kiếm chém xuống êm ru như gió nhẹ nhàng như mây. Trong chớp mắt, sống lưng con quái vật rách toạc, vết thương dài trận ba trượng, máu phun xối xả.
Tất cả mọi người đều sững sờ, Văn Nguyên không thể tin vào mắt mình.
Đường đường là lĩnh chủ vậy mà bị người ta nhẹ nhàng cắt ra như miếng đậu hũ.
Con trăn đau đớn co giật. Sở Băng Hoàn cẩn thận tránh nọc độc bắn ra, gần như đồng thời chém ra một kiếm khác. Nhằm chính xác vào nhược điểm "bảy tấc" của yêu thú. Lần này nó không kịp co giật lăn ra chết thẳng cẳng. Thân thể to lớn ngã xuống, mặt đất rung lên ba trận.
Mọi người: "..."
Gió mạnh rít gào, áo choàng bay phần phật, nọc độc của con trăn khổng lồ vương vãi trên tay áo. Sở công tử vốn thích sạch sẽ liền giơ tay cắt ống tay áo.
Sở-Đoạn tụ-Băng Hoàn từ không trung thuần thục đáp xuống đất, lững thững đi tới trước mặt Văn Nguyên, ngữ điệu bình thản chẳng chút gợn sóng: "Không sao."
Văn Nguyên: "..."
Ta là ai, ta đang ở đâu, ta đang làm gì?
Hoa Triệt thở hắt ra. So với những người cùng trang lứa, Sở Băng Hoàn rất xứng đáng làm thủ lĩnh. Ai nói y tu là yếu nhất trong giới tu sĩ? Nhìn xem, mỗi lần y chiến đấu là chỉ có thể dùng bốn chữ "quỷ khóc sói gào" mà hình dung.
Ở kiếp trước, hắn và Sở Băng Hoàn một chính một tà. Một ác danh khiến đông đảo quần hùng của tiên đạo nghe tiếng là sợ vỡ mật. Một mỹ danh hù bọn ma tu, đạo chích vãi đái ra quần.
"Đó là..." Tả Tề quỳ trên mặt đất hết sức kinh ngạc, con ngươi co rút lại, "Thính Tuyền, có phải là Thính Tuyền bảo kiếm hay không?"
"Cái gì?" Lộ Hào sửng sốt. "Đó không phải là bảo vật của chấn phái của Thủy Kính hả?
Tả Tề nghiến răng nghiến lợi nói: "Danh kiếm thời thượng cổ. Thủy kính truyền từ đời này qua đời khác, nhưng không ai có thể rút ra được! Hắn vì sao lại nắm giữ Thính Tuyền, còn có thể dùng nó!" Gã giãy dụa muốn đứng lên nhưng lại lảo đảo quỳ xuống: "Này! Ngươi là ai!"
Y lạnh nhạt liếc nhìn Tả Tề sau đó liền rời đi chỗ khác.
Không đợi Tề Tề hỏi lại. Đại Hổ ở đằng kia tái mặt ôm đùi Văn Nguyên gào khóc: "Sư huynh, cứu với! Ta sắp chết, ta trúng độc, sắp phát độc chết đến nơi rồi."
Văn Nguyên sửng sốt nhìn sắc mặt của Đại Hổ thật sự không đúng, lại nhìn miệng vết thương đầy máu bị cào bằng vảy của con trăn khổng lồ. Văn Nguyên hết hồn: "Trời! Nọc độc của lĩnh chủ không phải thuốc thường có thể giải được. Ta có thể đưa ngươi trở về Linh Tiêu Bảo Điện tìm sư phụ, nhưng đường xa sợ ngươi không chờ được... "
Đại Hổ chỉ cảm thấy trời đất u ám: "Không, không, ta không muốn chết, ta không muốn chết! Cứu... đại ca cứu ta..."
Mộ Dung Táp nhích lại cà khịa: "Ta nghe đồn Linh Tiêu Bảo Điện tuyển chọn đệ tử cũng rất gắt gao lắm nha. Coi chừng bái sư không thành lại cúng luôn mạng nhỏ thì toi.
Đây không phải là mấy lời Đại Hổ đã nói khi lên núi đó sao?
"Ngươi!" Đại Hổ tức giận đến mức suýt chút nữa tắt thở tại chỗ.
Mộ Dung Táp khoanh tay tỏ vẻ ta đây vô tội: "Ngươi lườm ta cũng vô dụng. Nơi núi đồi hoang vu này tìm đâu ra y tu cho ngươi?
Đại Hổ không biết có phải gặp quả báo không, khóc rống lên.
Hoa Triệt liếc Sở Băng Hoàn một cái. Y hiểu ra vô cảm đi tới phía sau Đại Hổ chọc một ngón tay vào trái tim. Gã phun ra máu tại chỗ.
Văn Nguyên hết hồn: "Vị công tử này..."
Sở Băng Hoàn lấy ra một cây châm bạc đâm vào lưng Đại Hổ mà không thèm nhìn. Gã tê dại ngã xuống đất cứng đờ như bị đông cứng, cứ vậy mà duy trì một bộ dạng kỳ quái cùng ánh mắt trợn ngược trông rất buồn cười. Thật lâu sau mới lắp bắp phun ra mấy chữ: "Ta, ta, không thể động đậy, hahahaha ah ah ah, không, cứu..."
Biểu cảm của Hoa Triệt rất phức tạp: "Có phải ngươi..."
"Đâm sai chỗ." Sở Băng Hoàn thẳng thắn thừa nhận, rút kim bạc ra đâm vào chỗ khác.
Đại Hổ đột nhiên rú lên một tràng dài như heo bị cắt tiết.
Sở Băng Hoàn thản nhiên giải thích: "Thực xin lỗi, tay nghề của ta còn yếu, học nghệ không tốt."
Hoa Triệt: "..." Ta thà tin quỷ còn hơn tin ngươi.
Năm ba tuổi học y, năm tuổi nếm trăm loại dược thảo, bảy tuổi tu y đạo, mười hai tuổi độc chiếm ngôi đầu tại Vân Thiên Thuỷ Kính, trông ra bên ngoài cũng khó tìm thấy đối thủ. Bày đặt giả vờ cái rắm!
Biết là y cố ý, nhưng hắn vẫn có chút động lòng, một chút thôi.
Chỉ có Đại Hổ là ăn mệt, lúc khóc lúc cười náo loạn cả lên.
"Ta dùng ngón tay đả thông kỳ kinh bát mạch* của ngươi, sau đó vô tình đâm nhầm chỗ, chính vì vậy toàn thân ngươi sẽ rất ngứa. Cũng may có Hoa Triệt nhắc nhở kịp thời. Ta đổi chỗ thi châm, từ ngứa biến thành đau đớn. Sau khi giải độc tố của lãnh chủ ngươi sẽ tiếp tục cảm thấy vừa đau vừa ngứa." Sở Băng Hoàn ân cần an ủi, "Chịu khó một chút, qua bảy ngày nữa sẽ không sao."
Vừa đau vừa ngứa bảy ngày!?!?! Đại Hổ suy sụp, thà nhẫn tâm để hắn trúng độc chết quắt cho rồi.
Hoa Triệt rùng mình. Thật đáng sợ! Mẹ kiếp, y tu thật sự quá đáng sợ.
Lộ Hào sửng sốt, cầm Thính Tuyền trong tay, y thuật tinh thông, dung mạo như thiếu niên mười sáu, mười bảy tuổi... Cộng lại tất cả đặc điểm thì chỉ có một đáp án!
"Sở Thiên Ngu." Tim Lộ Hào đập loạn xạ.
Mộ Dung Táp từ Phượng Minh Cốc chạy đến Linh Tiêu Bảo Điện thì cũng thôi đi. Tại sao đại công tử của Vân Thiên Thủy Kính cũng chạy đến nơi khỉ ho cò gáy này?
Quá điên khùng, khó mà tưởng tượng nổi!
Lâm Ngôn tìm thấy hai quả trứng trong khe nứt trên mặt đất, dùng tay áo lau sạch đất dính trên vỏ. Mộ Dung Táp cũng tò tò đi theo nhìn ngó, "Chẳng lẽ là con của lĩnh chủ?"
Đậu Đậu cũng phân Vân "Phải làm sao bây giờ?"
Táp Táp tư vấn: "Nhổ cỏ phải nhổ tận gốc, muốn chờ chúng nó trưởng thành quay lại báo thù hả?"
"Không ổn, chỉ là hai quả trứng thôi." Lâm Ngôn có chút không đành lòng, "Nếu không phải là trứng rắn mà là trứng chim do lĩnh chủ giật lấy thì sao? Hoặc có thể là do trận động đất vừa rồi gây ra. Là từ nơi khác lăn tới. Chúng ta chém giết bừa bãi mà không cần hỏi có phải hay không rất..."
Mộ công tử chống cằm ngẫm nghĩ một hồi mới nói: "Vậy ấp cho nó nở rồi tính."
Kết thúc ba ngày khảo hạch, Lộ Hào và Tả Tề rời đi, Văn Nguyên dẫn mọi người trở lại Lăng Tiêu Phong gặp nhị sư đệ đã đợi từ lâu. Bọn họ cho tập trung thương binh lại một chỗ đợi khỏe lại sẽ đưa về nhà. Số người vượt qua khảo hạch chỉ có Hoa Triệt, Sở Băng Hoàn, Mộ Dung Táp và Lâm Ngôn.
Sắp xếp xong cho mấy thanh niên may mắn thoát chết, Văn Nguyên cùng nhị sư đệ là Trang Tiểu Nhị đi gặp Trang Điền.
Nghe Văn Nguyên miêu tả sinh động về quá trình khảo hạch, trưởng môn chuyển từ nhàn nhã sang vô cùng kích động, cuối cùng ngã từ trên xích đu xuống đất.
"Chắc không? Ngươi nói thiếu gia Phượng Minh Cốc tới Linh Tiêu Bảo Điện của chúng ta sao??? "
"Còn có đại công tử của Vân Thiên Thủy Kính." Văn Nguyên đổ mồ hôi lạnh, lông mày cụp xuống thành thật xác nhận "Hắn cầm Thính Tuyền, y thuật siêu việt, chắc chắn là Sở Thiên Ngu."
Trang Điền vừa đứng dậy đã ngã ngửa ra đất.
"Tại sao hắn lại tới?" Trang Điền không biết nên khóc hay cười, "Hắn ở nhà của mình không tốt hả? Đi Thượng Thanh Tiên Môn cũng không tốt luôn sao? Chạy đến nơi khỉ ho cò gáy để cạp đất mà ăn hay gì?
Văn Nguyên rầu muốn thúi ruột. Nhìn thấy khuôn mặt vàng như thoa nghệ của Trang Điền, đệ tử cũng không đành lòng báo tin dữ: "Sư phụ, bám, bám vào bàn cho vững."
Trang Điền hít thở khó khăn vuốt vuốt chòm râu: "Sao vậy?"
"Có môn sinh tên là Hoa Triệt trong lúc tức giận đánh cho tiên sư bên Thượng Thanh một trận."
Trước mắt Trang Điền bỗng dưng tối sầm: "..."
Văn Nguyên: "Sư phụ, ba đồ đệ này, ngài, ngài dám nhận không?"
Trưởng môn: "..." Ta muốn được yên tĩnh!!!
*****(*): Theo Đông y, 4 khí dương từ trên đi xuống (Thiên khí) và 4 khí âm (Địa khí) từ dưới đi lên, 8 dòng khí hóa trên giao lưu qua cơ thể con người, tạo thành 8 kinh, gọi là Kỳ kinh bát mạch.
Giải thích sơ sơ thôi chứ khái niệm này seach thấy phức tạp lắm, bạn nào thích đông y thì tự tìm hiểu tiếp nhé.