Mỗi Ngày Ma Tôn Bệnh Kiều Đều Tìm Đường Chết Kiếm Đường Sống

Chương 41: Trơ mắt nhìn hắn chết




Lận Khinh Chu nhìn bàn tay Mục Trọng Sơn chảy máu, mùi tanh nồng làm hầu kết y nhấp nhô lên xuống, sau một lúc do dự y vẫn không hạ được miệng, ánh mắt đảo qua đảo lại giữa mặt Mục Trọng Sơn và bàn tay bị thương của hắn.

Mục Trọng Sơn cười nói: "Nếu không mau uống thì ta phải rạch thêm một nhát nữa đấy."

Nghe vậy Lận Khinh Chu rụt rè đỡ cánh tay Mục Trọng Sơn rồi cúi người áp môi vào vết thương của hắn.

Mục Trọng Sơn nhìn Lận Khinh Chu kề sát môi vào tay mình, đôi mắt hơi nheo lại.

Vì Lận Khinh Chu mới ngủ dậy nên môi hơi khô, cọ xát vào tay Mục Trọng Sơn làm hắn vừa tê vừa ngứa, nhưng nhờ vậy lại xoa dịu cơn đau của hắn một cách thần kỳ.

Sau đó môi Lận Khinh Chu thấm máu tươi ướt át trở nên cực kỳ mềm mại, có lẽ vì động tác của y quá nhẹ nên lòng bàn tay Mục Trọng Sơn càng thêm ngứa ngáy, nhịn không được muốn nắm lại.

Mục Trọng Sơn cảm thấy Lận Khinh Chu mút nhẹ vết cắt của mình mấy lần, hút sạch máu trên lòng bàn tay hắn rồi nuốt xuống bụng.

Vết thương tuy dài nhưng máu chảy ra cũng không nhiều, lúc nãy còn rơi xuống đất nên Lận Khinh Chu chỉ nuốt hai lần đã hết sạch máu.

Ngay khi Mục Trọng Sơn nghĩ Lận Khinh Chu sẽ ngẩng đầu lên thì y lại lè lưỡi cẩn thận liếm vết máu dính trên lòng bàn tay hắn.

Mục Trọng Sơn: "......"

Mục Trọng Sơn rút tay về khẽ nắm chặt, ánh mắt trầm xuống nhìn Lận Khinh Chu.

"Hả?" Lận Khinh Chu sững sờ ngẩng đầu lên liếm máu trên khóe môi, "Sao thế?"

Mục Trọng Sơn hỏi: "Cố ý đúng không?"

"Cố ý gì cơ?" Lận Khinh Chu chẳng hiểu ra sao, "Ta làm ngươi đau à? Không phải ta cố ý đâu."

Mục Trọng Sơn nhìn y bằng ánh mắt đầy hứng thú, một lát sau mới ung dung nói: "Không có gì."

"Máu ta cũng uống rồi, giờ ngươi nói ta biết sao phải làm vậy đi?" Lận Khinh Chu liếm môi, cố gắng nuốt xuống vị ngai ngái buồn nôn trong miệng.

"Ngươi có cảm giác gì không?" Mục Trọng Sơn hỏi.

"Cảm giác gì à......" Lận Khinh Chu vừa lẩm bẩm vừa nghiêm túc cảm nhận, hồi lâu sau mới hoang mang nói, "Hình như chẳng có cảm giác gì cả......"

"Ừ......" Mục Trọng Sơn trầm ngâm một lát rồi đứng phắt dậy từ trên cao nhìn xuống Lận Khinh Chu.

Lận Khinh Chu đang tự hỏi Mục Trọng Sơn lại nghĩ ra trò gì thì hắn đột nhiên đưa bàn tay trái không bị thương bóp má Lận Khinh Chu buộc y ngửa đầu nhếch miệng lên.

"Há miệng ra." Mục Trọng Sơn ra lệnh.

Mặc dù trong lòng Lận Khinh Chu tràn đầy hoài nghi nhưng trong tình huống này quả thực không nên phản kháng Mục Trọng Sơn, thế là y nghe lời há miệng ra.

"Ừ, ngoan lắm." Mục Trọng Sơn khen Lận Khinh Chu như dỗ trẻ con rồi giơ tay phải lên, vết thương trong lòng bàn tay bị một lưỡi đao vô hình rạch sâu hơn, Mục Trọng Sơn nắm tay lại đặt ngoài miệng Lận Khinh Chu rót máu tươi vào miệng y.

Lận Khinh Chu bất thình lình bị ép uống máu, sau khi nuốt ực mấy cái thì bị sặc, y vùng ra khỏi tay Mục Trọng Sơn rồi ôm cổ vừa ọe vừa ho ra máu như mắc bệnh nan y.

"Mục Trọng...... Khụ khụ...... Sơn...... Ngươi...... Khụ khụ......" Lận Khinh Chu đang định hỏi hắn thì chợt cảm thấy là lạ.

Một luồng khí lạnh dâng lên trong cơ thể y rồi chạy dọc theo kinh mạch từ từ lan ra khắp toàn thân.

Trước đó khi Mục Trọng Sơn thăm dò xem trong cơ thể y có linh căn hay không, y từng cảm nhận khí lạnh ngang ngược tung hoành khắp người mình nhưng cảm giác lúc đó hoàn toàn khác xa bây giờ, khi ấy cảm giác mát lạnh chỉ nằm trên bề mặt, lúc di chuyển không hề để lại bất kỳ sự ớn lạnh nào.

Còn bây giờ Lận Khinh Chu có thể cảm nhận được khí lạnh đang ăn mòn lục phủ ngũ tạng rồi hòa làm một thể với mình.

Lận Khinh Chu khó chịu cúi người chống tay lên bàn gỗ, vì tay chân yếu ớt nên hoảng hốt ngã chúi tới phía trước.

Mục Trọng Sơn lạnh nhạt đưa tay đỡ y đề phòng y ngã lăn xuống đất.

Khi toàn thân như bị ba thước băng làm đông cứng, Lận Khinh Chu cảm thấy năm giác quan của mình trở nên cực kỳ nhạy bén, có thể nhìn rõ bụi bặm lơ lửng trong nắng, ngửi được mùi thảo dược ở kho củi sát vách, nghe được tiếng chim tước hót vang trong núi rừng phía xa.

Dường như mọi thứ trên thế gian trở nên cực kỳ chậm chạp, dừng lại rồi đứng yên hẳn.

Sau đó y cảm thấy cơn rét lạnh trong cơ thể rút đi như thủy triều.

Lận Khinh Chu sực tỉnh.

Y thở hổn hển, lồng ngực phập phồng, bàng hoàng ngẩng đầu nhìn Mục Trọng Sơn trước mặt.

Sau khi Lận Khinh Chu hoàn hồn lại thì Mục Trọng Sơn cũng đã chữa khỏi vết thương trên lòng bàn tay, hắn vung tay phải khiến đầu ngón tay bốc lửa hừng hực rồi ném sang Lận Khinh Chu: "Chụp lấy."

Mặc dù rất khó tin nhưng bản năng Lận Khinh Chu cảm thấy mình có thể làm được.

Y dang tay ra, ngưng thần nín thở rồi đưa tay đón lấy.

Đúng là y đã làm được, ngọn lửa thiêu đốt nhảy nhót trên lòng bàn tay mà y không hề thấy nóng hay đau đớn gì cả.

Lận Khinh Chu trợn mắt há hốc mồm nhìn Mục Trọng Sơn.

Mục Trọng Sơn biết y muốn hỏi gì nên cười nói: "Trong máu có linh lực, ngươi uống máu của ta sẽ đạt được tu vi nhưng chỉ tạm thời giúp ngươi có năng lực khống chế Ngũ Hành chứ không thể tu luyện lên cao được."

"Nhưng tu sĩ bậc Đại Thừa mới được vào Loạn Tinh Thiên Vực mà?" Lận Khinh Chu hỏi, "Nếu ta không thể tu luyện thì uống máu ngươi đâu có ý nghĩa gì."

"Đúng vậy, thông minh lắm." Mục Trọng Sơn cười khích lệ, "Cho ngươi uống máu ta để đạt được tu vi chỉ giúp ngươi có thể......"

Hắn dừng một lát rồi mỉm cười thốt ra ba chữ: "Sống sót thôi."

Lận Khinh Chu: "Hả?"

Mục Trọng Sơn nói: "Chúng ta phải nhập thế một chuyến nên sẽ gặp rất nhiều nguy hiểm, ta muốn ngươi có năng lực tự vệ nhất định."

"Nhập thế?" Lận Khinh Chu hỏi.

Mục Trọng Sơn đứng dậy đi đến trước tủ gỗ rút ra quyển "Ngũ Hành" kia rồi lật một tờ đặt trước mặt Lận Khinh Chu.

Trên đó vẽ một bản đồ có năm ngọn núi lần lượt nằm ở các hướng Đông Tây Nam Bắc và chính giữa.

Bên cạnh có một hàng chữ li ti.

Đông là Mộc, Tây là Kim, Nam là Hỏa, Bắc là Thủy, giữa là Thổ.

Mục Trọng Sơn giải thích: "Trong nhân thế có năm đảo tiên và núi tiên dồi dào linh lực, ngoài năm chỗ này ra đều là nơi cư trú của dân chúng bình thường không có tiên duyên, vì năm chỗ này ở những hướng khác nhau nên linh lực cũng khác, đối với tu sĩ của các linh duyên sẽ có hiệu quả khác nhau."

Lận Khinh Chu nghe vậy thì sửng sốt.

Mục Trọng Sơn chỉ vào dãy núi phía Nam nói: "Đây là lửa, một trong ngũ đại danh môn Tương Ngự Tông ở trên núi này, đệ tử Tương Ngự Tông đều tu Hỏa linh duyên theo tông chủ Nhiếp Diễm, ngươi còn nhớ Nhiếp Diễm là ai không?"

Lận Khinh Chu đáp, "Đương nhiên là nhớ rất rõ, kẻ đuổi giết chúng ta chứ ai, à, ta hiểu rồi."

Y nhớ lại danh hiệu của Nhiếp Diễm là Sí Diễm Tôn, lại nhớ đến Nhiếp Diễm hay cầm roi sắt có lửa nên lập tức bừng tỉnh đại ngộ.

"Ngươi muốn tu Thủy linh duyên thì chúng ta sẽ đến chỗ này." Mục Trọng Sơn chỉ vào phía Bắc, chỗ kia vẽ biển cả mênh mông, trên biển có mấy hòn đảo tiên.

Mục Trọng Sơn nói tiếp: "Ở đây có rất nhiều hung thú có Thủy linh căn, chém giết hung thú sẽ lấy được nội đan, người tu đạo nuốt nội đan giúp tăng tu vi, còn người thường nuốt có thể thu được linh căn."

"Ừ." Lận Khinh Chu nghe xong chợt thấy nhiệt huyết sôi trào, biết chắc hành trình sắp tới của họ sẽ là biển lớn, "Khi nào chúng ta xuất phát?"

"Không vội." Mục Trọng Sơn gấp sách lại rồi nhìn y, "Trước khi lên đường ta còn phải làm một việc nữa."

Lận Khinh Chu hỏi: "Việc gì?"

Mục Trọng Sơn cười: "Dạy ngươi giữ mạng."

Lận Khinh Chu: "......"

Mục đích tu luyện của người khác: Thành tài.

Mục đích tu luyện của Lận Khinh Chu: Giữ mạng.

Sao nghe nản quá vậy!!!

Nhưng ngẫm lại người ta hay nói trong ba mươi sáu kế chạy là thượng sách, thật ra giữ mạng mới là môn học sâu sắc nhất.

Lận Khinh Chu tự an ủi mình xong thì phấn chấn hỏi: "Ta phải học thế nào đây?"

"Đi theo ta." Mục Trọng Sơn đứng dậy nói.

Lận Khinh Chu theo hắn ra ngoài phòng rồi đứng nghiêm cạnh hàng rào trong sân.

Gió mát dễ chịu, Mục Trọng Sơn ngắm núi non trùng điệp phía xa rồi nói: "Ngày xuân ấm áp cảnh sắc đẹp tươi."

"Ừ, thời tiết tốt thật." Lận Khinh Chu gật đầu đồng tình, "Rất thích hợp để phơi chăn mền, ủa? Oa a a a!?"

Y còn chưa dứt lời thì đã bị Mục Trọng Sơn bế bổng lên.

Vì quá bất ngờ nên Lận Khinh Chu vô thức túm lấy cánh tay Mục Trọng Sơn, y kinh dị nhìn hắn, đang định mở miệng hỏi thì Mục Trọng Sơn đã theo gió bay lên mây xanh, mang theo Lận Khinh Chu đến dãy núi xa.

Gió mạnh quất vào mặt, há miệng ra sẽ bị lọt gió nên Lận Khinh Chu không nói được lời nào, chỉ giây lát sau hai người đã đến nơi, Mục Trọng Sơn chậm rãi đáp xuống đất rồi buông y ra.

"Phù, kích thích thật đấy." Lận Khinh Chu vỗ ngực trấn tĩnh lại rồi nhìn quanh.

Hai người đang đứng trên một đỉnh núi, mây bay giữa trời, gió núi gào thét, cách Lận Khinh Chu mấy bước chính là vách núi, y rón rén đi tới nhìn xuống chỉ thấy vách đá ngàn trượng thẳng đứng, sương trắng lượn lờ nên không rõ núi này cao bao nhiêu.

"Chúng ta tới đây làm gì thế?" Lận Khinh Chu hỏi Mục Trọng Sơn.

Mục Trọng Sơn chắp tay sau lưng, tóc đen và tay áo bay phất phơ hệt như thần tiên giáng trần, hắn nói: "Ta đưa ngươi tới đây bằng cách ngự khí, ta sẽ cho ngươi biết khẩu quyết để ngươi tự làm một lần, nhớ phải ngưng thần tụ khí đấy."

Lận Khinh Chu gật đầu, nghe xong khẩu quyết thì cố nhớ kỹ, được Mục Trọng Sơn hướng dẫn ngồi xếp bằng mặc niệm trong lòng, cảm nhận được gió từ bốn phương tám hướng kéo tới tụ lại quanh mình.

Tục ngữ có câu vạn sự khởi đầu nan, Lận Khinh Chu phơi gió phơi nắng trên đỉnh núi cả ngày cũng không thể nào bay lên cao, cùng lắm chỉ lơ lửng trên mặt đất một lát rồi lại rơi xuống.

Nhưng y nhận ra một điều là từ khi trong người có linh lực của Mục Trọng Sơn, hình như mình không còn đói và buồn ngủ nữa.

Lận Khinh Chu quyết không bỏ cuộc, luyện hơn trăm lần cuối cùng cũng nắm được kỹ năng, có thể lơ lửng trên cao ba thước mà không rơi xuống đất.

Thấy mình thành công y phấn khích cực kỳ, mừng rỡ reo lên với Mục Trọng Sơn: "Ngươi nhìn ta này! Ngươi nhìn ta này! Ta thành công rồi!!!"

"Ừ, xuống đi." Mục Trọng Sơn mỉm cười.

Lận Khinh Chu đáp xuống đất rồi lảo đảo đứng vững, tươi cười nhìn Mục Trọng Sơn hỏi: "Đây có tính là thầy giỏi trò hay không?"

Mục Trọng Sơn: "Không tính, đây gọi là chậm như rùa bò thì có."

Lận Khinh Chu: "......"

Lận Khinh Chu hậm hực: "Ta sẽ luyện thật chăm chỉ, luyện quên ăn quên ngủ luôn."

Mục Trọng Sơn chỉ cười không nói gì, trầm tư một lát rồi nhìn Lận Khinh Chu hỏi: "Ngươi có nghe câu trong lúc tuyệt vọng sẽ dốc hết sức lực chưa?"

"Hả? Câu này làm sao?" Lận Khinh Chu ngờ vực.

Mục Trọng Sơn chậm rãi đi tới vách đá.

"Ngươi cẩn thận một chút, đừng tới gần vách núi vậy chứ." Biết rõ Mục Trọng Sơn không sợ vách núi nhưng Lận Khinh Chu vẫn nhắc nhở theo bản năng.

"Tới đây." Mục Trọng Sơn gọi y.

Lận Khinh Chu bước trong ánh hoàng hôn đỏ như máu đến trước mặt Mục Trọng Sơn.

Mục Trọng Sơn siết chặt tay Lận Khinh Chu rồi bảo y: "Nếu ngươi không cứu được ta thì cứ trơ mắt nhìn ta chết đi."

"Hả???" Lận Khinh Chu chưa kịp hiểu hắn nói gì thì đã thấy Mục Trọng Sơn chẳng chút do dự ngã người ra sau.

Lận Khinh Chu trợn tròn mắt, lập tức nắm chặt tay Mục Trọng Sơn nhưng vì quá đột ngột nên chẳng những không thể níu hắn lại mà còn bị kéo theo, cứ thế lao xuống từ đỉnh núi cao ngàn trượng.