Mỗi Ngày Đi Ngủ Đều Xuất Hồn

Mỗi Ngày Đi Ngủ Đều Xuất Hồn - Chương 47: Cường hào chủ nợ – Mễ Lạp




Mễ Lạp tới nhà mới của Đoàn Tiểu Vũ từ sớm để giúp cô chuẩn bị thức ăn.

“Cậu viết giấy ghi nợ xong chưa?” Mễ Lạp hỏi.

“Xong rồi.” Đoàn Tiểu Vũ đưa giấy ghi nợ cho cô.

Mễ Lạp đọc kĩ một lượt, sau đó cô tìm mực đóng dấu rồi in dấu vân tay lên đó. Dấu vân tay này đáng lí phải để người mượn đóng, nhưng Mễ Lạp làm giúp cô, còn giả chữ kí của nhân chứng, dù sao cũng chỉ là giả, lừa được gia đình Đoàn Tiểu Vũ là đủ rồi.

Dù sao số tiền mượn quá lớn, giấy ghi nợ phải làm cho giống một chút.

“Khi nào bố mẹ cậu tới?” Mễ Lạp cất giấy ghi nợ cẩn thận, quay người đi vào phòng bếp.

Đoàn Tiểu Vũ đi theo sau cô như một cái đuôi nhỏ: “Nếu thuận lợi thì khoảng 10 giờ là tới nơi.”

“Ừ, tới lúc đó cậu đi tiếp bọn họ, tớ giúp cậu chiêu đãi khách.” Mễ Lạp xắn tay áo, bày nguyên liệu nấu ăn, chuẩn bị bước vào cuộc chiến lớn.

Đoàn Tiểu Vũ bị cô chọc cười.

Hơn chín rưỡi sáng, Đoàn Tiểu Vũ nhận được điện thoại của gia đình liền đi ra ngoài đón người. Mễ Lạp ở nhà tiếp đón bằng hữu được mời tới chơi.

Đĩa trái cây đẹp mắt, món điểm tâm nhỏ xinh, cùng bình trà lài thơm ngát được bày biện lên chiếc bàn trà, vừa đẹp mắt, vừa thơm lại ngon.

Bạn bè mà Đoàn Tiểu Vũ mời cũng không nhiều, chỉ khoảng năm sáu người, cộng thêm bố mẹ và em trai cô, vừa vặn sắp đủ một bàn lớn.

Đoàn Tiểu Vũ ra ngoài lúc chín giờ rưỡi, nhưng mãi tới mười một giờ mới về tới nhà. Phía sau cô là một cặp vợ chồng trung niên khoảng năm mươi tuổi và một cậu thanh niên nhuộm tóc khoảng hai mươi tuổi.

Nhìn thấy trong phòng có nhiều người ngồi như vậy, ba người cũng không có vẻ kinh ngạc mấy, hiển nhiên Đoàn Tiểu Vũ đã đánh tiếng thông báo từ trước.

Bọn họ nở nụ cười ôn hòa với tất cả mọi người, sau đó bắt đầu đánh giá xung quanh, mắt dần lóe lên ánh lửa lập lòe. Đặc biệt là em trai của Đoàn Tiểu Vũ, biểu cảm vừa kinh ngạc vừa vui mừng, giống như đang toan tính gì đó.

Mễ Lạp nhíu máy, có dự cảm gia đình này về sau sẽ gặp không ít rắc rối.

Đoàn Tiểu Vũ giới thiếu bố mẹ và em trai với bạn bè, sau đó giúp họ xếp hành lí vào trong phòng dành cho khách. Bọn họ cũng không khách khí, đi lòng vòng quanh nhà, nhìn từ trong ra ngoài, thỉnh thoảng bình luận đánh giá một phen.

Đoàn Tiểu Vũ như một cô bé con, rủ mắt đi bên cạnh bọn họ.

“Ăn cơm thôi, mời mọi người lại đây dùng cơm.” Mễ Lạp dọn xong bát đũa, hô gọi mọi người.

“Cảm ơn đầu bếp.” Mọi người đều tíu tít cảm ơn.

“Không cần khách sáo, ngồi đi.” Mễ Lạp lần lượt đặt thức ăn lên bàn, mùi thơm nồng của thức ăn tràn ngập trong ngôi nhà, hấp dẫn đến độ làm ngón trỏ của ai cũng run run.

Bố mẹ và em trai Đoàn cũng ngồi xuống với Đoàn Tiểu Vũ, nhìn một bàn đầy thức ăn ngon, trong lòng vừa tham vừa xót của, thầm mắng Đoàn Tiểu Vũ tiêu tiền như nước, bữa ăn này ít nhất cũng phải 500 tệ.

Không khí trên bàn ăn khá tốt, mặc dù có bố mẹ Đoàn Tiểu Vũ ở đây, biểu cảm của những người khác có chút câu nệ, nhưng hương vị tuyệt hảo của món ăn lại khiến họ thỏa mãn không thôi.

Ăn uống no say xong, mọi người không ở lại quá lâu, ai nấy lần lượt tạm biệt rồi rời đi, chỉ còn Mễ Lạp ở lại phụ dọn dẹp.

“Tiểu Vũ à, con mua căn nhà này khi nào thế, sao con không nói bố mẹt biết một tiếng?” Cuối cùng mẹ Đoàn cũng được hỏi câu mà bà kìm nén nãy giờ.

“Con mua từ hai tháng trước.” Đoàn Tiểu Vũ liếc mắt nhìn Mễ Lạp, thận trọng nói, “Gần đây giá nhà tăng vọt, nên con mới mượn tiền một người bạn để mua căn hộ này.”

“Vay tiền mua? Vay bao nhiêu?” Mẹ Đoàn hỏi.

Đoàn Tiểu Vũ thấp giọng trả lời: “3 triệu…”

“Cái gì? 3 triệu?” Ba người Đoàn gia đồng thời hét lên. Đối với những nông dân bây giờ vẫn chưa có nổi 100 000 tệ trong tài khoản ngân hàng như họ, thì 3 triệu quả thật là một con số lớn khủng khiếp.

“Tiểu Vũ, còn điên rồi sao?” Mẹ Đoàn hét lên, “Vay nhiều như vậy, sau này sao mà trả nổi?”

Đoàn Tiểu Vũ ngượng ngùng nói, “Mỗi năm con trả khoảng 70, 80 ngàn tệ, tới lúc nào đó là có thể trả hết thôi ạ. Bạn bè không tính lãi với con, so với đi vay thì tiết kiệm hơn.”

“Mỗi năm bảy tám mươi ngàn, phải trả tới khi nào hả con?” Mẹ Đoàn nắm tay cô, sốt sắng nói: “Sớm muộn gì cũng phải lập gia đình, mua nhà làm gì? Nghe mẹ nói, đợi một thời gian giá nhà lên, con đem bán căn nhà này đi. Còn không thì cho em trai con căn nhà này, để em phụ con trả tiền nợ người ta.”

Mễ Lạp – người đang bận rộn trong phòng bếp, nghe đến đó thì âm thầm buồn cười. Cho em trai căn nhà, còn phải trả nợ tiền với em trai, logic cướp giật gì thế này? Còn nói như thể Đoàn Tiểu Vũ được lời gì từ chuyện này vậy.

Cô bưng nước trà ra ngoài phòng khách, ba người nhà họ Đoàn chỉ xem cô như hạt cát, chẳng thèm liếc mắt nhìn một cái.

“Chuyện này không tốt lắm…” Đoàn Tiểu Vũ phản đối một cách yếu ớt.

“Sao lại không tốt?” Mẹ Đoàn dùng giọng điệu không cho người khác phản bác, nói ngay, “Quyết định như vậy đi, nếu con không muốn bán nhà thì giao nhà cho em trai con. Thân con là con gái, sau này định dùng căn nhà này làm của hồi môn à? Vậy chẳng phải gia đình chúng ta chịu thiệt ư?”

“Cô ơi.” Mễ Lạp đột nhiên cắt ngang, “Nhà mua trước khi kết hôn thuộc về Tiểu Vũ, không phải của hồi môn, sau này có thể để lại cho con bạn ấy.”

“Con? Đó là chuyện hơn mười năm hai mươi năm nữa.” Mẹ Đoàn dùng ánh mắt không hài lòng, lườm cô một cái, “Ai biết giữa chừng có xảy ra chuyện gì không? Nhà vẫn nên để cho con trai trong nhà thì tốt hơn.”

Mễ Lạp nhìn em trai Đoàn Tranh Vanh* của Đoàn Tiểu Vũ: “Em Đoàn, em thấy thế nào?”

(Tranh Vanh: cao ngất, người bé mà đã có tài hơn người

Tiểu Vũ: hạt mưa nhỏ)

Chỉ cần nhìn vào tên hai người, cũng thấy sự khác biệt trong cách đối xử đã quá rõ ràng.

Đoàn Tranh Vanh vênh mặt bắt chéo chân, tỏ vẻ ngoan ngoãn nói: “Chuyện gì con cũng nghe theo bố mẹ.”

Mễ Lạp: Câu trả lời nghe thật lọt tai, đúng là một đứa con hiếu thảo.

“Tranh Vanh lúc nào cũng ngoan.” Mẹ Đoàn nhìn gã hài lòng, sau đó quay mặt quở trách Mễ Lạp, “Đây là việc nhà chúng tôi, người ngoài đừng nên lắm miệng.” Sau đó bà ta xịu mặt nói với Đoàn Tiểu Vũ, “Tiểu Vũ, chuyện để bố mẹ làm chủ thay con, nhà để cho em trai con, mấy ngày nữa mẹ cho nó chuyển tới đây.”

“Thật ngại quá.” Mễ Lạp cắt ngang, “Chuyện này, cháu sợ là bác làm chủ không được.”

“Cô nói vậy là ý gì?” Ba người Đoàn gia nhất loạt nhìn về phía cô.

“Tiền của Tiểu Vũ là do cháu cho mượn.” Mễ Lạp lấy giấy ghi nợ từ trong túi ra, huơ huơ trước mắt ba người bọn họ.

Ba người kinh ngạc, không ngờ con bé loắt choắt này mà lại là cường hào chủ nợ.

“Nhà cậu ấy mua chỉ có thể thuộc về cậu ấy, nếu cậu ấy sang tên nhà mà không có sự đồng ý của cháu thì cháu có quyền lấy lại căn nhà và tịch thu khoản vây, những điều này đều được ghi rõ trên giấy nợ rồi.”

Mặt ba người Đoàn gia cứng đờ, trừng mắt nhìn chằm chằm tờ giấy nợ kia.

Ba Đoàn định giơ tay chộp lấy, nhưng Mễ Lạp đã nhanh chóng thu lại, nói tiếp: “Cháu cho Tiểu Vũ vay tiền không tính lãi vì cháu tin cậu ấy và hi vọng cậu ấy có cuộc sống tốt hơn. Nếu có người chiếm nhà, còn khiến cậu ấy gánh thêm một món nợ khổng lồ, vậy thì việc cháu cho cậu ấy vay tiền cũng có chẳng ích gì.”

Mẹ Đoàn giận dữ nói: “Tiểu Vũ là chị của Tranh Vanh, cô có quyền gì mà không cho nó mua nhà cho em trai?”

“Dĩ nhiên cậu ấy có thể mua nhà cho em trai.” Mễ Lạp cười nói, “Nhưng không thể dùng tiền mà cháu cho cậu ấy mượn để mua. Số tiền này chỉ có một tác dụng duy nhất, chính là để cậu ấy mua nhà cho bản thân, không được phép sang tên hay tặng.”

“Tại sao cô lại nói chuyện vô lý như vậy?” Mẹ Đoàn tức giận.

“Tiền của cháu, đương nhiên là cháu có quyền nói rồi. Đừng nói cô chú nghĩ là tiền của cháu và căn nhà này là cho không nhé? 3 triệu, Tiểu Vũ phải đi làm ít nhất mười năm mới có thể trả hết nợ cho cháu. Các người thân là bố mẹ và em trai cậu ấy, có phải cũng nên trả giúp cậu ấy một chút không?”

“Trả giúp? Tiền là do nó mượn, liên quan gì đến chúng tôi?” Mẹ Đoàn phủi tay, “Nhà đã không có phần của Tranh Vanh, còn bắt chúng tôi trả tiền giúp nó à?”

“Phải đó, nếu Tiểu Vũ đã giao căn nhà này cho em trai, vậy cô lấy lí do gì bắt cậu ấy trả tiền giúp em trai?” Mễ Lạp đáp lại.

“Nó là chị, dĩ nhiên phải chăm sóc em mình.” Mẹ Đoàn nói một cách thản nhiên.

“Cậu ấy chăm sóc nhiều năm như vậy còn chưa đủ sao?” Mễ Lạp không khách khí trả lời, “Em Đoàn cũng 21 tuổi rồi đúng không? Ở độ tuổi này đàn ông có tay chân với trí thông minh bình thường hẳn là học cách tự lập lâu rồi. Chẳng lẽ cậu ta muốn chị chăm sóc mình cả đời? Con gái có nghĩa vụ phụng dưỡng cha mẹ, nhưng không có nghĩa vụ phụng dưỡng em trai.”

Ba người nhà họ Đoàn bị cô nói tới đỏ mặt, nhưng không phải vì xấu hổ mà là vì tức giận.

Đoàn Tiểu Vũ co rúm trong góc như con chim chút, không dám hé răng.

“Không có nghĩa vụ nuôi nấng em trai là có ý gì? Cô đừng ở đây mà nói nhảm để chia rẽ tình cảm gia đình chúng tôi nữa.” Ba Đoàn tức giận mắng chửi.

“Chú nói đúng, cháu không nên cho Tiểu Vũ vay tiền.” Mễ Lạp nhìn về phía Đoàn Tiểu Vũ, “Chuyện đều là do căn nhà này gây ra, do tớ suy nghĩ không thấu đáo, với hoàn cảnh gia đình cậu, đúng là không thể gánh nổi khoản nợ 3 triệu, để lại căn nhà này chỉ khiến gia đình cậu càng thêm mâu thuẫn và chịu gánh nặng thôi. Tiểu Vũ, bằng không cậu sang tên căn nhà này lại cho tớ đi? Khoản nợ đó tớ coi như xóa cho cậu.”

Đoàn Tiểu Vũ còn chưa đáp, Đoàn Tranh Vanh đã đi trước một bước, kịch liệt phản đổi: “Không được! Sau này nhà có thể tăng giá, bây giờ mà chuyển tên sẽ không có lời.”

“Dù có tăng hay không thì bây giờ nó cũng không phải là thứ mà cậu có thể mua được.” Mễ Lạp chế giễu cậu ta với thái độ kệch cỡm của dân nhà giàu mới phất, “Huống chi đây là nhà của Tiểu Vũ, làm gì là chuyện của cô ấy.”

“Chị, chị không được sang tên nhà cho người khác.” Đoàn Tranh Vanh vội vàng chuyển hướng sang Đoàn Tiểu Vũ.

“Đúng đó.” Mẹ Đoàn tiếp lời, “Chờ vài năm nữa nhà tăng giá, bán đi còn có thể kiếm được chút đỉnh.”

“Phải, nhất định phải giữ nhà lại.” Ba Đoàn liếc Mễ Lạp một cách phòng bị, “Chúng tôi không trả nổi 3 triệu, nhưng chúng tôi có thể “mượn gà đẻ trứng”.”

(Mượn gà đẻ trứng: người mượn lấy trứng, còn gà đẻ xong thì trả lại người cho mượn – ý của ba Tiểu Vũ: mượn nhà của Mễ Lạp rồi chờ tăng giá bán kiếm lời, sau đó lấy tiền lời trả từ từ tiền vốn cho Mễ Lạp)

Mễ Lạp: “………” Chú nhìn xa trông rộng quá.

Đoàn Tiểu Vũ nói một cách khó xử: “Con có thể giữ lại nhà, nhưng mà…”

“Không nhưng nhị gì hết!” Mẹ Đoàn nói một cách dứt khoát, “Nhà là của con, ai cũng đừng hòng lấy đi!”

Mễ Lạp: “…”, Ồ, cuối cùng cũng giác ngộ.

“Vậy được ạ.” Đoàn Tiểu Vũ cảm kích đưa mắt nhìn Mễ Lạp, thấp giọng nói, “Con nghe lời mọi người.”

Thấy mẹ Đoàn còn muốn nói gì đó, Mễ Lạp liền cắt ngang: “Tiểu Vũ, tớ tìm giúp cậu vài người bạn cùng phòng nhé, mỗi tháng thu 500 đồng tiền thuê nhà, tốt xấu gì cũng có thể giúp cậu giảm bớt một chút áp lực. Cậu cảm thấy thế nào?” Mễ Lạp cố ý hạ thấp tiền thuê phòng, để nhà ba người họ Đoàn kia không chiếm được quá nhiều.

Tiểu Vũ sửng sốt một chút, sau đó lập tức gật đầu như gà con mổ thóc.

Lời mẹ Đoàn định thốt ra nghẹn trong cổ họng, nửa ngày không nói nổi câu nào.

Vốn dĩ bà ta muốn cho Đoàn Tranh Vanh dọn tới đây ở, không ngờ đã bị Mễ Lạp cướp lời. Một tháng 500 đồng tiền thuê nhà, cũng là một khoản thu nhập, tội gì để thằng con lại đây chiếm diện tích, cứ để Tiểu Vũ đưa hết tiền thuê nhà cho bọn họ không phải hay hơn sao.

Nghĩ tới mỗi tháng có hơn một nghìn, bụng mẹ Đoàn mừng húm, ngay cả ánh mắt tới tấp Đoàn Tranh Vanh phóng cho bà ta cũng chẳng buồn nhìn tới.

Đoàn Tranh Vanh đỏ mắt ghen tị nhìn điều kiện ngôi nhà mới, nhưng bố mẹ hắn ta không hợp tác, cuối cùng chỉ có thể căm giận bỏ cuộc.