Mỗi Ngày Đi Ngủ Đều Xuất Hồn

Mỗi Ngày Đi Ngủ Đều Xuất Hồn - Chương 38: Hành trình của Tiểu Bạch




Cuộc thi rút thăm trúng thưởng mà Mễ Lạp tổ chức trên weibo đã kết thúc, mười người hâm mộ may mắn đã nhận được ba quả táo tàu của Mễ Lạp.

Ở thế giới kia táo tàu chỉ là thứ trái cây bình thường, nhưng ở thế giới này lại là quả vô cùng mới. Mễ Lạp giới thiệu vắn tắt trên weibo, táo tàu là loại trái cây được trồng mới nhất, giàu chất dinh dưỡng, có tác dụng bổ tỳ và dạ dày, nhuận sắc, bổ máu, tăng sức đề kháng, làm chậm quá trình lão hóa, vừa giòn vừa ngon, phù hợp với mọi lứa tuổi.

Gần đây Mễ Lạp còn tính dùng vài phương pháp khác nhau để làm rượu táo tàu, người hâm mộ đều nói là muốn có một bình.

Hai ngày sau, nhóm người hâm mộ nhận được táo tàu đầu tiên lần lượt đăng ảnh và bình luận hiện vật lên.

*MM đã ngoẻo: Nhận được táo tàu Tiểu Mễ gửi rồi (ảnh) (ảnh) (ảnh), tròn vo dễ thương quá đi, trong suốt, như thủy tinh vậy đó. Tôi nhịn không được gặm một cái, ngon quá! Ngon quá trời quá đất! A a a, Tiểu Mễ đại đại, cho mua đi!!!*

*Thiên kê bất khả tiết lộ: Cảm ơn Tiểu Mễ vì món quà táo tàu ngọt ngào, không chỉ đẹp mà vị cũng vô cùng tuyệt vời. Tôi xơi một cái, em gái nhà tôi xơi hết hai cái, quên để lại cho con bạn một cái, phải quỳ cả đêm trên tấm chà quần áo của nó ┗( T﹏T)┛. Tiểu Mễ, tôi chỉ muốn hỏi một câu, chỗ ấy có bán không?!*

*Chanh tươi lắm: Không phải khoác lác chứ đây đúng là trái ngon nhất mà tôi từng được ăn đó!*

*Hiệp khách thần bí: Haizz, ăn mất hai trái rồi, còn một trái cuối thôi, rốt cuộc tôi nên ăn hay không ăn đây, ăn xong không còn nữa…*

*Tiếu diện hồ li: Cũng bình thường thôi mà, mới ba trái thôi, còn chưa kịp nếm ra hương vị của nó. Tiểu Mễ, gửi cho tôi hai mươi trái nữa nhé, tôi cam đoan sẽ viết ra một bài cảm nhận mười ngàn chữ dạt dào cảm xúc.*



Người hâm mộ nhận được táo tàu lần lượt ngỏ ý muốn mua hàng từ chỗ Tiểu Mễ.

Mễ Lạp trả lời: *Hiện nay loại trái cây này vẫn chưa thể sản xuất với số lượng nhiều, sang năm có thể thu hoạch một đợt.*

Nếu ba Mễ quyết định trồng táo tàu, đồng thời sinh trưởng thuận lợi, quý xuân hạ năm sau là có thể có kết quả, chính thức đưa ra thị trường.

Trong lúc Mễ Lạp ở bên này lướt weibo, Tích Bạch Thần ở bên kia lại vô cùng mất bình tĩnh.

Nguyên nhân là do cách đây không lâu, Mễ Lạp dùng tài khoản “Thích nuôi quái thú – Tiểu Mễ” đăng một tấm hình, lỡ tay chuyển tiếp cho “Không bao giờ ló mặt – Tích Đại”, người nào đó cũng lỡ tay đăng nhầm lên.

Trong ảnh là hình mèo tai cụp nằm cuộn trên đùi Tích Bạch Thần.

Lúc trước ở nhà hàng mèo, lần đầu tiên mèo tai cụp được mọi người biết đến, chụp hình đăng lên mạng, ngay lập tức thu hút rất nhiều con sen tới vây xem. Thời gian trôi đi, làn sóng này không những không lắng xuống mà còn ngày càng bùng nổ hơn. Mèo tai cụp với ngoại hình khác biệt cùng thần thái mềm mại đáng yêu, bỗng vọt lên thành giống mèo được sủng ái nhất trên mạng. Nhiều người muốn nhận nuôi một con mèo tai cụp, đáng tiếc là không có cửa mua được.

Có rất ít hình mèo tai cụp trên internet, mỗi một bức đều bị đăng lại vô số lần. Đúng lúc mọi người đang thèm khát, thì một bức ảnh mèo tai cụp mới lại đột nhiên xuất hiện, mà còn là do Tích Đại đăng, sao có thể không làm người ta kích động chứ?

Không chỉ vậy, bức ảnh này còn được hỏa nhãn kim tinh của chúng dân dùng mạng phân tích ra đủ lại nội hàm. Đầu tiên, mèo tai cụp được một người đàn ông ôm trên đùi, ngón tay người đàn ông thon dài, da trắng bóc, chứng tỏ anh ta còn rất trẻ. Thứ hai, bên góc ảnh còn lộ ra một nửa cái bàn mang phong cách cổ xưa, trên bàn có một cuốn notebook, tuy chỉ hiện lên hình một chút, nhưng cũng đủ để thấy rõ một phần văn bản hiện lên góc trên màn hình, ghi “Chương XX”.

Cách đặt tên và sắp chữ này, bất kì tác giả nào từng viết tiểu thuyết cũng đều biết nó mang ý nghĩa gì.

Chúng dân trên mạng nhanh chóng đưa ra kết luận, chủ nhân của mèo tai cụp, rất có thể là một nhà văn. Mà weibo của người đăng tấm ảnh này, không phải là một nhà văn ư?

*A a a, chủ của mèo tai cụp là Tích Đại sao???*

*Trời ơi, thật là một tổ hợp thần tiên!!!*

*Tích Đại, chúng tôi sẽ không bao giờ yêu cầu anh lộ mặt nữa đâu, anh cho tiểu khả ái nhà anh lộ mặt nhiều một chút nhé!*

*Tích Đại, Tích Đại, tiểu khả ái nhà anh mua ở đâu thế? Khẩn khoản cầu xin!*

*Ghen tị quá đi! Tích Đại, một trăm ngàn, anh có thể nhượng tiểu khả ái lại cho tôi không*

*Một trăm ngàn? Bạn đang đùa mình à? Chưa kể tới độ quý hiếm của mèo tai cụp, chỉ riêng tiếng tăm của Tích Đại thôi, ít nhất giá khởi đầu cũng phải là 500 ngàn.*

Weibo vốn hiu quạnh của Tích Bạch Thần, chỉ vì tấm ảnh mèo tai cụp đã trở nên vô cùng náo nhiệt. Còn có không ít đại V và người nổi tiếng trong giới phim ảnh cũng vào chia sẻ weibo góp vui, khiến tình hình càng không trở nên khó kiểm soát.

Người hâm mộ của Tích Đại vì tấm hình này mà manh nha tìm mèo tai cụp, mà người hâm mộ mèo tai cụp cũng vì tấm hình này mà biết đến Tích Đại, sau đó cam tâm tình nguyện trở thành độc giả của anh. Sau đó lại lần mò theo phúc lợi của Tích Đại mà tìm tới weibo của Thải Hồng Thí, làm những độc giả này tiếp tục rơi vào một cái hố không đáy khác.

Trong chu kì như vậy, nhiệt độ cứ tiếp tục lên men, cuối cùng lên cả top tìm kiếm.

Ngay sau đó, một vị đạo diễn đã liên lạc với Tích Bạch Thần, muốn thực hiện một bộ phim với nhân vật chính là mèo tai cụp.

Tích Bạch Thần chỉ đáp là để xem xét, có đồng ý hay không còn phải xem ý của Mễ Lạp.

“Có thể cho tôi xem trước kịch bản một chút không?” Mễ Lạp nghe được chuyện này, đầu tiên là phải hỏi ý kiến của Tiểu Bạch trước đã. Anh chàng này vốn chẳng biết quay phim là gì, chỉ hỏi có được chơi không, có đồ ăn ngon không. Mễ Lạp nói là sẽ được chơi vui, được ăn ngon, lúc dó mới chịu đồng ý.

Tích Bạch Thần liên hệ lại với vị đạo diễn kia, lấy kịch bản tới.

Mễ Lạp ngồi xếp bằng trên ghế, tập trung xem kịch bản. Đây là một câu chuyện trước thì ấm áp, sau thì đau buồn. Chuyện kể rằng có một chú mèo nhỏ bị mẹ bỏ rơi vì trông không giống các anh chị em mèo khác. Lúc bị bỏ ngoài đường, sắp lạnh cóng tới chết, chú được một cậu bé nhặt về nhà. Cậu bé sống cùng với bà, làm ăn buôn bán nhỏ, phải nhận trợ cấp xã hội. Bởi vì gia đình khó khăn, nên ban đầu bà không chịu nhận nuôi chú mèo nhỏ, đã ném nó đi vài lần, nhưng lần nào cậu bé cũng đi tìm về, cuối cùng bà chỉ có thể thỏa thiệp. Để giảm bớt gánh nặng cho bà và nuôi được mèo con, mỗi ngày tan học cậu bé đều đi nhặt đồ thừa cho nó. Bà cháu hai người và chú mèo nhỏ cứ như vậy, vất vả mà bình yên sống bên nhau suốt năm năm, mãi đến khi cậu bé thi đậu đại học, khoảng thời gian đó là những ngày nuôi mèo với đủ chuyện hài hước.

Bước ngoặt xảy ra sau khi cậu bé lên đại học. Bà của cậu bé đã già, trí nhớ và thị lực giảm dần, bà hay quên, đi lung tung, thức ăn hằng ngày bình thường của chú mèo cũng biến thành những thứ kì quái, đôi lúc là một con cá bị cháy, đôi lúc là một miếng thịt nửa sống nửa chín, có một lần còn là một chiếc dép mới luộc qua. Chú mèo nhỏ được cho ăn nhưng vẫn đói khát, chỉ có thể ra ngoài tìm thức ăn, mỗi lần tìm được đồ ăn, nó đều mang một nửa về cho bà, nhưng nó không biết, con người không thể ăn thức ăn nhặt được từ bãi rác, nó vẫn cố gắng tìm thức ăn như cũ, giống như lúc cậu bé nuôi nấng nó ngày trước.

Không lâu sau, bà ngã bệnh vì nhiễm kí sinh trùng, đến lúc cậu bé vội vã quay lại thì đã muộn. Khắp nơi toàn là rác và mẩu vụn, cậu ta còn tận mắt nhìn thấy chú mèo nhỏ đang kéo một cái chân gà ăn thừa từ bên ngoài về, lúc đó, sao cậu ta không hiểu cái chết đột ngột của bà mình nữa chứ? Cậu ta tức giận, liền đuổi con mèo nhỏ ra khỏi nhà. Sau khi lo hậu sự cho bà xong, cậu ta bèn trở về trường học.

Lúc đó là mùa đông, chú mèo nhỏ đứng một mình trước cửa nhà không một bóng người, run rẩy vì băng giá, nhưng vẫn nhất quyết không rời đi. Một tháng sau, khi cậu bé trở về nhà, chỉ thấy một cái xác của một chú mèo con bị đông cứng. Cho tới khi chú mèo bị đông cứng đến chết, chú vẫn không rời khỏi cửa một bước.

“Oa oa oa…” Mễ Lạp khóc bù lu bù loa, “Chú mèo nhỏ thật đáng thương, oa oa oa…”

Thực ra, lấy tình trạng của bà lúc đó, cho dù không ăn bậy thức ăn mà chú mèo nhỏ mang về, cũng không thể sống một mình được. Chú mèo nhỏ tự dùng cách của mình để chăm sóc cụ già, giúp bà vượt qua nhiều lần nguy hiêm, đáng tiếc, cuối cùng vẫn không thể ngăn được thảm kịch.

Tích Bạch Thần đưa khăn giấy cho cô, dùng giọng trêu chọc để an ủi: “Đừng khóc, nước mắt nước mũi tùm lum, xấu muốn chết.”

“Anh đúng là thứ đàn ông không tim không phổi.” Mễ Lạp trừng lên bằng đôi mắt đỏ hồng, ôm lấy cổ Tiểu Bạch, nghẹn ngào hứa, “Tiểu Bạch, sau này mẹ nhất định sẽ thương em gấp bội!”

“Tích Bạch Thần: “… Cô quyết định nhận kịch bản này rồi à?”

Mễ Lạp gật đầu, khí khái nói: “Tôi muốn Tiểu Bạch trở thành thú cưng của mọi người trên toàn thế giới!”

Chính vì thế, Tích Bạch Thần trả lời đạo diễn, hẹn ba ngày sau sẽ tới gặp mặt.

Thật ra bộ phim này đã được chuẩn bị từ lâu, chỉ là chưa tìm được một chú mèo thích hợp. Mèo không ngoan ngoãn như chó, nên rất khó để quay được những thước phim phù hợp với cốt truyện. Tuy đạo diễn rất thích chú mèo tai cụp độc đáo này, nhưng nếu nó không đáp ứng yêu cầu quay phim, ông cũng chỉ đành từ bỏ một cách tiếc nuối.

Ba ngày sau, Tích Bạch Thần dẫn Tiểu Bạch, Mễ Lạp – người đã biến khuy cài tay áo, cùng với Lam Phỉ – biên tập kiêm người đại diện của anh tới phim trường.

Đạo diễn chào đón anh nhiệt tình, sau đó đi vào chủ đề chính.

“Chụp quay vài cảnh xem.” Đạo diễn ra hiệu bảo Tích Bạch Thần đặt Tiểu Bạch vào vị trí được chỉ định, chỉ ngón tay, nói: “Bạch Thần, cậu có thể cho mèo con ngậm đầu xương cá chạy tới căn phòng kia không?”

Tích Bạch Thần chạm vào khuya cài tay áo bên trái, ngồi xuống phía sau Tiểu Bạch.

“Tiểu Bạch, tùy mày*.” Vế phía sau dĩ nhiên là nói với Mễ Lạp.

(Trong tiếng Trung, nhân xưng mày, bạn, cô, em, chị… đều gọi chung là “nǐ”)

*Tiểu Bạch, ngậm cái xương cá này lên rồi chạy vào căn phòng kia đi.* Mễ Lạp ra lệnh.

Tiểu Bạch vờn đạo cụ xương cá một cách chê bai, không có hành động khác.

Mễ Lạp quên mất, khi cô biến thành đồ vật thì không thể giao tiếp với động vật, chỉ Tích Bạch Thần mới có thể nghe được tiếng nói của cô, còn với động vật, nhiều nhất là cảm nhận được luồng sóng linh hồn của cô mà thôi.

Nhưng không lâu sau, Tiểu Bạch bỗng bỏ xương cá xuống, chạy nhanh tới cạnh Tích Bạch Thần, chụp lên khuy cài tay áo của anh.

Tích Bạch Thần và Mễ Lạp thử vài lần, nhưng vẫn không thể dẫn dắt Tiểu Bạch làm ra động tác chính xác một cách suông sẻ.

Đạo diễn lắc đầu tiếc nuối, xem xét liệu nhân vật chính của bộ phim này có nên đổi thành một chú chó không?

Những người xung quanh rất thích dáng vẻ ngây thơ khả ái của Tiểu Bạch, thỉnh thoảng trêu chọc mấy cái, làm phim trường nghiêm túc bị biến thành hiện trường hút mèo nhộn nhịp.

Mễ Lạp thấy ánh mắt của đạo diễn bắt đầu thay đổi, dường như một giây sau là sẽ cắt buổi thử hình, tuyên bố tin tử thần ngay, trong lúc bụng dạ cuống lên, linh hồn bỗng xuất ra ngoài, lúc mở mắt ra, mình đã nhập vào người Tiểu Bạch từ bao giờ, ngồi trong một đống đồ chơi, hưởng thụ ánh mắt yêu mến từ mọi người xung quanh.

“Bạch Thần, như vầy đi, tôi thấy hay là …” Đạo diễn vẫy vẫy tay gọi Tích Bạch Thần, đang chuẩn bị kết thúc thử hình, đột nhiên một tiếng mèo cao vút bỗng cắt ngang.

“Meo meo meo meo meo meo…” Mễ Lạp đứng trên hai chân sau, giơ móng vuốt, dùng một tư thế có độ khó cao, thành công thu hút sự chú ý của mọi người

Thấy đạo diễn nhìn sang, Mễ Lạp tìm đầu xương cá từ trong đống đồ chơi, ngậm vào miệng, sau đó chạy lon ton vào trong căn phòng đã chỉ định.

Chốc lát sau, cô thò đầu ra khỏi cánh cửa: “Meo meo ~~” Thế nào? Thế nào? Cô làm không tệ chứ?

Đạo diễn há to mồm, cánh tay vẫn còn treo giữa không trung, nửa ngày không có phản ứng, mặt những người khác cũng nghệch ra.

Tích Bạch Thần: “…” Bớt bớt lại chút, yêu quái.

Mễ Lạp không nhận được tiếng vỗ tay tán thưởng, bèn cất bước chạy ra khỏi phòng, tiếp tục dựa theo yêu cầu mới nãy của đạo diễn, lần lượt hoàn thành những nội dung đã được chỉ định. Để tránh việc quá mức kinh thế hãi tục, cô cố tình phạm một vài lỗi nhỏ, nhưng nhiêu đó cũng đủ làm mọi người ở đây sốc tới rớt quai hàm.

Trời ơi, con mèo con này sao lại dễ thương thế chứ? Có phải nó thành tinh rồi không, a a a!!!