Mỗi Ngày Đều Rung Động

Chương 29: Nàng thơ của tôi




Thấy Trì Uyên kén chọn như vậy, Khâu Minh không thể không nhắc nhở một câu: “Anh định dùng danh nghĩa gì tặng cho Lâm Dữu nhiều quần áo đắt tiền như vậy?”

Ngón tay thon dài dừng một chút, Trì Uyên bỗng dưng ngước mắt lên: “Tặng quà còn cần lý do gì nữa.”

“Anh không nghĩ là Lâm Dữu sẽ từ chối sao?” Khâu Minh nhìn anh đầy kỳ quái: “Bây giờ hai người không có bất cứ quan hệ gì.”

Không khí đột nhiên trở nên yên tĩnh.

Vài giây sau, Trì Uyên mới lạnh lùng nói: “Không cần cậu nhắc nhở tôi về mối quan hệ với cô ấy.”

“Em đây là suy nghĩ cho anh đó anh Trì, anh ngẫm lại xem, nếu đến lúc đó bị từ chối thì xấu hổ đến mức nào chứ, vẫn là tính cách khác đi.” Khâu Minh lạnh giọng cười nói.

Trì Uyên nhìn những chiếc váy trên máy tính, lại tưởng tượng Lâm Dữu thay người mẫu mặc, Lâm Dữu mặc những chiếc váy này nhất định sẽ rất đẹp.

“Nhưng mấy ngày trước cô ấy mặc quần áo…” Trì Uyên nhíu mày: “Ông chủ công ty Lâm Dữu là ai?”

Khâu Minh báo tên, sau đó nghi hoặc hỏi: “Anh Trì, anh định làm gì vậy?”

“Loại công ty này mua cũng không tốn bao nhiêu tiền.” Trì Uyên trầm tư.

“...” Khóe miệng Khâu Minh giật giật, “Anh Trì, chuyện này anh đã hỏi Chu tổng chưa.”

“Chuyện gì muốn hỏi tôi?” Vừa nhắc tào tháo tào tháo tới, Chu Tự Bắc đẩy cửa đi vào, trên khuôn mặt tuấn mỹ còn mang theo một ý cười nhợt nhạt.

Trì Uyên khép máy tính lại, nhìn về phía Chu Tự Bắc: “Đã trễ như vậy, sao cậu còn chưa về.”

“Không phải cậu cũng chưa về sao, thấy văn phòng của cậu sáng đèn, tới xem một chút.” Chu Tự Bắc nới lỏng cà vạt, ngồi đối diện Trì Uyên: “Vừa rồi hai người nói chuyện gì muốn hỏi tôi?”

Trì Uyên còn chưa nói gì, Khâu Minh đột nhiên nói ra: “Anh Trì nói muốn mua lại công ty giải trí Mộng Kỳ.”

“Vì Lâm Dữu?” Chu Tự Bắc khẽ nhíu mày.

“Ngay cả Lâm Dữu cậu cũng biết?” Trì Uyên nhìn thoáng qua Khâu Minh, lập tức hiểu ra vấn đề: “Người đại diện của tôi đúng là làm việc rất nghiêm túc.”

“Đừng trách Khâu Minh, mấy ngày nay cậu khác thường như vậy, người khác nhìn không ra, tôi còn có thể không biết sao?” Chu Tự Bắc cười cười: “Tôi cũng không định ngăn cản cậu, cậu lo cái gì.”

Khâu Minh bị ánh mắt cảnh cáo của Trì Uyên nhìn chằm chằm đến da đầu tê dại, lập tức nói: “Anh Trì, Chu tổng, hai người nói chuyện đi, tôi đi ra ngoài trước.” - App T Y T

Trong phòng làm việc lúc này chỉ còn lại hai người, Trì Uyên lười biếng tựa vào sofa: “Nói không chừng tôi thật sự sẽ mua lại Mộng Kỳ.”

“Lần đầu tiên thấy cậu vì một người mà làm ra hành động như vậy.” Chu Tự Bắc khẽ cười: “Sao tôi lại không nhớ hai người có gặp nhau khi nào nhỉ?”

Nhớ tới Lâm Dữu, khóe môi Trì Uyên khẽ nhếch: “Biết Music không?”

Chu Tự Bắc kinh ngạc nhìn Trì Uyên: “Có ý gì.”

“Trong chuyến lưu diễn đầu năm, có lần biên đạo sửa mãi vẫn không khiến tôi hài lòng, cho đến khi tôi thấy điệu nhảy của Lâm Dữu.” Trì Uyên trả lời: “Đây cũng không phải là lần đầu tiên tôi nhìn thấy người khác dùng bài hát của tôi nhảy, nhưng tất cả động tác của Lâm Dữu đều rất mượt mà, là cảm giác hoàn toàn khác với điệu nhảy ban đầu của tôi.”

Chu Tự Bắc đương nhiên nhớ rõ chuyện đó, lúc ấy Trì Uyên cả ngày ở trong phòng luyện tập, gần như ngay cả nhà cũng không về: “Cho nên vũ đạo bài hát kia của cậu là dựa theo Lâm Dữu mà hoàn thành sao?”

Trì Uyên khẽ gật đầu, cười ôn nhu: “Lâm Dữu là nàng thơ của tôi.”

***

Lâm Dữu được nghỉ một ngày, sau khi những người khác đi đến các lớp học năng khiếu, chỉ còn lại một mình cô ở trong ký túc xá.

Sân khấu kết thúc, người cô muốn liên lạc nhất chính là mẹ, nhân dịp được nghỉ ngơi cũng nhanh chóng gọi điện thoại cho bà Lâm.

“Tiểu Dữu, con làm rất tốt!” Bà Lâm vừa nghe điện thoại đã lên tiếng khen ngợi.

Lâm Dữu cười híp mắt: “Mẹ, mẹ đã xem phần trình diễn của con chưa?”

“Tất nhiên là xem rồi, hơn nữa còn xem đi xem lại rất nhiều lần.” Bà Lâm lại nói tiếp: “Lén nói cho con biết, ba con cũng xem rất nhiều lần, chẳng qua là cứng miệng, ông ấy còn tưởng rằng mẹ không biết.”

Đôi mắt Lâm Dữu sáng lên: “Ba cũng xem sao!”

“Ba con chính là cứng miệng.” Bà Lâm cười nói: “Lúc xem video của con cười đến không khép miệng lại được, nhưng khi thấy mẹ vừa đi vào thì lập tức cất điện thoại lại, cầm quyển sách làm bộ làm tịch.”

Trong đầu Lâm Dữu đột nhiên hiện ra khung cảnh lúc đó, không hiểu sao lại cảm thấy ba mình có chút đáng yêu: “Ông ấy không tức giận là được rồi.”

“Ba con chính là cái đồ chỉ quan tâm đến mặt mũi.” Bà Lâm hừ một tiếng.

Lâm Dữu vâng một tiếng, lại vội vàng nói: “Mẹ, con lấy được vị trí thứ nhất, có phần thưởng mười ngàn nhân dân tệ đó. Bây giờ con không thể về đi mua sắm cùng mẹ, con bảo người đại diện chuyển đến thẻ mẹ năm mươi ngàn tệ, mẹ có nhận được chưa?”

“Nhận được rồi.” Bà Lâm thở dài: “Ba mẹ lại không thiếu tiền, con cầm tiền mua chút quần áo mặc, đừng giống lần trước.”

Lâm Dữu cười khổ, ngay cả mẹ cô cũng biết lúc ấy trang phục thảm đỏ của họ không được tốt sao?

“Quần áo kia chỉ mặc một lần, cũng không sao…” Cô nhỏ giọng nói một câu.

Bà Lâm bất đắc dĩ: “Công ty của các con có phải không cho con ăn cơm không, mẹ luôn cảm thấy con lại gầy đi rồi.”

Lâm Dữu mím môi: “Cũng không phải, dù sao lên TV mà, vẫn phải khống chế cân nặng, mẹ yên tâm con sẽ ăn thật nhiều cơm.”

Nghe vậy, bà Lâm cũng yên tâm hơn: “Vậy là tốt rồi.”

***

Sau khi nói chuyện điện thoại với bà Lâm xong, điện thoại của Tần Trạch cũng gọi tới, bảo Lâm Dữu ở ký túc xá livestream, coi như là cố định fans.

Trước kia Lâm Dữu cũng từng livestream, đối với cô mà nói việc này rất quen thuộc.

“Nhớ kỹ, không được spoil nội dung album.” Cuối cùng Tần Trạch lại dặn thêm một câu.

Lâm Dữu gật đầu cam đoan: “Em tuyệt đối sẽ không spoil.”

Phòng ngủ không thích hợp để phát livestream, Lâm Dữu cầm điện thoại đi về phía phòng khách, phía sau bàn là một bức tường trắng, dùng làm background livestream lại vô cùng thích hợp.

Vừa mở livestream lên không nhiều người vào lắm, chỉ có hai ba người, dù sao cũng không có thông báo trước, nhưng sau đó số lượng người lại liên tục tăng.

“Xin chào mọi người, mình là Lâm Dữu.” Cô vẫy tay chào màn hình.

[Cuối cùng cũng chờ đợi được đến khi cậu livestream!!]

[Tiểu Dữu, nhớ cậu rất nhiều đó!]

[Mỹ nữ tùy tiện buộc tóc cũng đẹp, huhu.]

Trong bình luận hiện lên đều là lời khen ngợi, Lâm Dữu có chút ngượng ngùng rũ mắt xuống.

Đêm qua trời mưa to, vì thế mà nhiệt độ giảm xuống, hôm nay cô cũng mặc áo khoác, lúc tán gẫu cũng không quên dặn dò người hâm mộ chú ý giữ ấm.

[Tọa độ Tân Thành, vẫn mặc tay áo ngắn như trước.]

[Tân Thành, đã mặc áo khoác rồi, nếu không sẽ lạnh chết.]

[Tiểu Dữu cũng chú ý giữ ấm nha.]

Lâm Dữu có chút cảm động, khi thấy fans hỏi về việc ra album tháng chín, cô mím môi nói: “Mình sẽ không spoil đâu.”

[Spoil một chút cũng được mà.]

[Phong cách gì vậy, mình rất mong chờ!]

“Cảm hứng từ sân khấu thi đấu thì có thể nói.” Lâm Dữu nhìn bình luận, nói: “Thật ra là giống như mọi người nghĩ, từ khi ra mắt đến nay vẫn chưa từng thử phong cách ác ma mãnh liệt này, vậy nên rất muốn thử một lần.”

“Kết quả có tốt không? Cảm ơn mọi người đã dõi theo nhé!” Lâm Dữu cười nói cảm ơn.

[Muốn xem phiên bản phòng tập.]

[Tiểu Dữu, bây giờ nhảy một đoạn đi.]

[Tui cũng muốn xem!]

Nếu là yêu cầu của người hâm mộ, Lâm Dữu đương nhiên đồng ý. Cô dùng giá đỡ điện thoại di động, sau đó chậm rãi di chuyển về phía sau, ước chừng có thể nhìn thấy hơn phân nửa thân mình, cô lập tức nhảy một đoạn.

Bởi vì là khoảng thời gian trước luyện tập vũ đạo rất lâu, cho dù là không có nhạc đệm, cô cũng có thể nhớ lại động tác ngay lập tức.

Trong miệng đếm nhịp, Lâm Dữu nhảy một hồi, sau đó quay lại ghế ngồi, lúc này mới phát hiện fans đang bình luận rất điên cuồng.

[Áo bị rách một lỗ.]

[Tiểu Dữu, áo của cậu bị rách một lỗ rồi.]

[Áo của Tiểu Dữu sao lại rách rồi??]

Lâm Dữu thấy tất cả đều là bình luận như vậy, cũng giơ tay lên nhìn, phát hiện đúng là bị thủng một lỗ, cô hướng về phía màn hình điện thoại, nói một tiếng: “Mọi người chờ một chút.”

Sau đó nhanh chóng đứng dậy đi vào phòng ngủ lấy hộp kim chỉ, trở lại trước bàn, Lâm Dữu cởi áo khoác ra, lấy ra kim chỉ từ trong hộp kim may bên cạnh.

“Chỉ là bị đứt chỉ, xong nhanh thôi.” Lâm Dữu cười nhìn về phía màn hình, sau đó cúi đầu nghiêm túc khâu quần áo.

[??? Nữ idol livestream khâu áo, lần đầu tiên gặp đó.]

[Tiểu Dữu thậm chí ngay cả quần áo cũng khâu, quỳ.]

[Con gái, mama mua quần áo cho con, mama mua cho con!!!]

[Huhu, Tiểu Dữu của chúng ta biết cả khâu quần áo, cuộc sống khổ quá mà.]

Lâm Dữu ngẩng đầu vừa hay nhìn thấy câu này, khâu quần áo hình như cũng không phải chuyện gì rất khó, từ nhỏ cô đã được dạy phải tiết kiệm, chuyện nhỏ này cũng là học theo bà Lâm.

“Mình không khổ đâu, khâu quần áo cũng không khó mà.” Lâm Dữu nói xong vòng qua mấy đường kim chỉ trên tay, cô thuận tay thắt nút, sau đó dùng răng cắn đứt chỉ.

[Giống như lúc nhìn mẹ tôi khâu quần áo, bà ấy cũng dùng răng cắn.]

[Đột nhiên cảm thấy đáng yêu.]

[Tôi cũng muốn được Tiểu Dữu khâu quần áo cho.]

[Nằm mơ, Tiểu Dữu là của tôi!]

Lâm Dữu đặt kim chỉ trở lại hộp kim chỉ, sau đó mặc áo vào: “Chúng ta tiếp tục trò chuyện nha.”

***

Không ngờ, khi Lâm Dữu đang livestream, đoạn clip khâu áo đã được quay lại, sau đó đăng lên weibo, thậm chí còn lên cả hot search.

— Tiên nữ hạ phàm chịu khổ.

— Tôi sống hai mươi ba năm cũng không biết khâu quần áo, thế mà Lâm Dữu lại biết??

— Hóa ra quần áo của tiên nữ cũng sẽ rách, tôi còn tưởng không có chuyện đó cơ.

— Kiểu livestream chân thật không giả dối này không thấy nhiều, nhưng mà góc quay livestream của Lâm Dữu sao lại giống góc độ của thẳng nam như vậy chứ???

— Chỉ cần cô ấy tự mình quay, cho dù góc độ kỳ quái đến mấy thì nhan sắc vẫn rất đỉnh.

Sau khi kết thúc livestream, Lâm Dữu mới biết có ba trăm ngàn người lên mạng xem cô khâu áo, hơn nữa hashtag tự mình khâu áo cũng lên hot search, nhìn mọi người bàn tán sôi nổi cô có chút dở khóc dở cười, quần áo bị rách thì khâu lại cũng bình thường thôi mà.

Nhìn điện thoại của Trì Uyên gọi đến, Lâm Dữu vội vàng nghe máy: “Alo, tiền bối Trì Uyên?”

“Quà lần trước muốn thật sự không nghĩ ra sao, hay là tôi mua quần áo cho em nhé.”

Lâm Dữu che mặt hỏi: “Có phải anh lại thấy hot search của em không.”

Trì Uyên ừ một tiếng, nhưng không nói thật, kỳ thật anh vẫn luôn theo dõi livestream.

“Em có tiền mua quần áo!” Lâm Dữu vội vàng giải thích: “Em cầm phần thưởng quán quân được một trăm ngàn nhân dân tệ, thật sự không thiếu tiền mua quần áo…”

Trì Uyên lại nói một câu ngắn gọn: “Nhưng tôi muốn tặng.”

Lâm Dữu hơi sững sờ: “Tại sao lại tặng quần áo cho em?”

“Bởi vì là em, cho nên muốn tặng.”

Khoảnh khắc đó, Lâm Dữu dường như nghe thấy trong lòng mình như đang bắn pháo hoa.