Mỗi Ngày Đều Rung Động

Chương 27: Trì uyên bỏ phiếu




Khi Khâu Minh mở to hai mắt, vẻ mặt không thể tin nổi nhìn Trì Uyên, tổ tiết mục đã phái người tới đưa phiếu bầu.

“Thầy Trì, đây là phiếu bầu, thầy cứ viết thẳng tên thí sinh lên đó là được.” Tổ tiết mục cung kính nói.

Giấy bỏ phiếu màu trắng, bên ngoài là logo của chương trình, Trì Uyên nhận lấy bút chuẩn bị viết lên.

Ê-kíp chương trình thấy anh dứt khoát như vậy có chút ngạc nhiên: “Thầy Trì, không cần suy nghĩ lại một chút sao?”

“Có gì phải suy nghĩ.” Trì Uyên thản nhiên trả lời, chẳng qua lúc viết tên lại dùng cơ thể che đi, không cho những người có mặt ở đây xem được.

Khâu Minh ở một bên nhón chân nhìn trộm, hiện tại anh ấy tha thiết muốn biết Trì Uyên bình chọn cho ai. Thấy Trì Uyên nhanh chóng viết xong, Khâu Minh đã có thể xác định, cái tên mà Trì Uyên viết lên có hai chữ, nhưng Tần Vĩ và Lâm Dữu đều là hai chữ.

Toàn bộ quá trình bỏ phiếu của Trì Uyên rất nhanh, hoàn toàn không mất thời gian suy nghĩ dư thừa, mà từ lúc gấp phiếu đến khi bỏ vào hòm phiếu cũng chỉ mất vài giây.

Tổ tiết mục cười đảm bảo: “Chúng tôi sẽ không xem hộp phiếu giữa chừng, đợi đến khi anh lên sân khấu, mới để MC đọc phiếu bầu của anh.”

Đối với quy tắc này, Trì Uyên đã nghe nói qua nhiều lần trước khi đến, anh cũng gật đầu.

Ngay sau khi ê-kíp chương trình rời đi, Khâu Minh không thể chờ đợi được mà hỏi: “Rốt cuộc anh bỏ phiếu cho ai vậy?”

“Đến lúc đó người dẫn chương trình sẽ công bố, cậu gấp cái gì?” Trì Uyên nhàn nhạt liếc nhìn Khâu Minh một cái.

Khâu Minh gãi đầu, anh ấy cũng không muốn vội vàng như vậy, mấu chốt là người đại diện của Tần Vĩ cứ sốt ruột nhắn tin cho anh ấy với giọng điệu lo lắng. Vốn đang là người đứng đầu, không ai cản trở, đột nhiên xuất hiện một đối thủ có thế lực ngang nhau, chắc chắn sẽ khiến người ta hoảng sợ rồi.

“Sân khấu của Lâm Dữu rất tuyệt, đúng không anh Trì?” Khâu Minh cười ha hả nói.

Trì Uyên lại nhướng mày nhìn anh ấy: “Ừ.”

Xong rồi, đối phương không phủ nhận, Khâu Minh cảm thấy cơ hội lần này của Tần Vĩ thật sự không lớn.

***

Sáu vị giám khảo dưới khán đài cũng đã hoàn thành việc bỏ phiếu bình chọn, Từ Văn Khang cầm sáu tờ phiếu trên tay, giờ khắc này có lẽ cũng là thời khắc khẩn trương nhất trong phòng thu.

“Bây giờ, phiếu bầu của sáu vị giám khảo đều nằm trong tay tôi, chúng ta sẽ mở ra từng cái một.” Từ Văn Khang nhận lấy phiếu bầu trong tay cười nói.

Lâm Dữu đứng ở một bên sân khấu, trong lòng vừa khẩn trương vừa chờ mong.

Từ Văn Khang chậm rãi mở tờ phiếu bầu đầu tiên ra, lại chậm rãi nói: “Phiếu bầu đầu tiên – Tần Vĩ!”

Trái tim Lâm Dữu đập nhanh hơn một nhịp, trong lòng cũng cảm thấy có chút mất mát, nhưng rất nhanh đã điều chỉnh lại cảm xúc.

“Chúc mừng cô, Lâm Dữu!” Từ Văn Khang lần nữa giơ phiếu bầu về phía ống kính.

Lúc này, Lâm Dữu mới thả lỏng tâm trạng một chút, cúi đầu nhìn về phía ban giám khảo.

“Phiếu thứ ba... Hứa Hạo Sơ!”

Sau khi Từ Văn Khang đọc xong tên Hứa Hạo Sơ, ngoài ý muốn ba người thế mà lại bằng phiếu, không phân biệt thứ hạng.

Phiếu thứ tư là Tần Vĩ, mà phiếu thứ năm tiếp theo là Lâm Dữu, hai người hiện đang ở trạng thái có số phiếu bằng nhau, bất phân thắng bại.

Nếu như lá phiếu cuối cùng là Hứa Hạo Sơ, như vậy ba người sẽ trở lại điểm xuất phát, cũng vì thế mà lá phiếu của Trì Uyên trở thành một phiếu quyết định rất quan trọng.

“Đây là lá phiếu cuối cùng, để tôi xem xem.” Khi Từ Văn Khang xem nội dung bình chọn, hô hấp của toàn trường gian dường như đều ngưng lại, ai nấy đều căng thẳng, nín thở chờ đợi.

“Ồ!” Từ Văn Khang bày ra vẻ mặt khó lường, lập tức nhìn xuống khán đài cười nói: “Người này tên có hai chữ.”

Điều này có nghĩa là Hứa Hạo Sơ lấy vị trí thứ ba là việc đã chắc chắn, ánh mắt mọi người đều đổ dồn về phía Lâm Dữu và Tần Vĩ, hai người bọn họ đều có tên hai chữ, không cần biết ai giành được phiếu bầu này đều sẽ dẫn trước một bước, trở thành người đứng đầu, mà lá phiếu của vị giám khảo thần bí này sẽ mang tính quyết định vị trí của hai người Lâm Dữu và Tần Vĩ.

Từ Văn Khang cố ý kéo dài thời gian, Viên Tình dưới đài ôm ngực chịu không nổi nói: “Công bố nhanh lên đi mà, tôi đã hồi hộp đến mức muốn đi toilet rồi đây này.”- Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng TᎽT

Chỉ một câu nói của cô ấy đã thành công làm cho bầu không khí tại hiện trường thoải mái hơn, khóe môi Lâm Dữu cũng nở nụ cười nhàn nhạt, không còn căng thẳng quá mức như lúc nãy.

“Cô Viên Tình quả thực đang rất khẩn trương nha!” Từ Văn Khang cười cười, “Lá phiếu cuối cùng trên tay tôi đã thuộc về... Lâm Dữu! Một lần nữa, xin được chúc mừng Lâm Dữu của chúng ta!”

Trong nháy mắt khi cái tên được đọc ra, toàn hội trường vang lên một tràng pháo tay rộn rã, Lâm Dữu cũng bị dọa, còn bối rối đứng nguyên ở đó, chưa kịp hoàn hồn.

“Lâm Dữu, cô bây giờ hình như có chút sợ hãi, là do không nghĩ tới mình nhận được nhiều phiếu bầu như vậy sao?” Từ Văn Khang hỏi.

“Hoàn toàn không có.” Giọng nói của Lâm Dữu lúc này còn có chút hư ảo, dường như chưa thể hồi phục lại tinh thần.

Từ Văn Khang lại nhìn về phía dưới khán đài: “Kế tiếp chính là lá phiếu của vị giám khảo thần bí, đối với giám khảo thần bí, mọi người vẫn rất tò mò là ai đúng không? Vậy hãy mời anh ấy bước lên sân khấu cùng với chúng ta nào!”

Khi Trì Uyên từ bên cạnh sân khấu đi tới, trong phòng thu gần như không khác gì xảy ra một cuộc hỗn loạn, tiếng thét chói tai vang lên không ngừng.

Đương nhiên, nghệ sĩ dự thi cũng như thế, lúc này bọn họ đều rơi vào trạng thái ngây ngốc, hoàn toàn không nghĩ tới vị giám khảo thần bí này lại là Trì Uyên. Mà Tần Vĩ cùng công ty với Trì Uyên thì cười khổ, dù sao tin tức lớn như vậy mà ngay cả anh ấy cũng không biết.

Lâm Dữu nhìn chằm chằm Trì Uyên đang bước lên sân khấu, ánh mắt sáng chói in đậm hai chữ “lừa đảo“.

Trì Uyên nhận được ánh mắt tố cáo của Lâm Dữu thì nháy mắt với cô.

Một loạt những động tác nhỏ này cũng không bị người khác phát hiện ra, bởi vì mọi người đang bị đột kích, còn chưa hoàn toàn khôi phục.

“Hoan nghênh Trì Uyên tới tham gia chương trình!” Từ Văn Khang mời anh đến giữa sân khấu: “Chắc hẳn Trì Uyên ở hậu trường đã xem qua sáu tiết mục được trình diễn trên sân khấu, rốt cuộc cái nào làm cho anh ấy cảm thấy hài lòng nhất, tôi sẽ lập tức công bố ngay sau đây!”

Từ Văn Khang nhận được phiếu bầu của Trì Uyên từ tổ tiết mục, anh ấy cầm trong tay cũng không lập tức mở nó ra, ngược lại hướng về phía Trì Uyên hỏi: “Trong quá trình bỏ phiếu anh có rối rắm không?”

Trì Uyên trả lời rất ngắn gọn: “Không có.”

Đáp án này làm cho mọi người trong trường quay kinh ngạc, dù sao trong mắt tất cả khán giả, lần trình diễn của những tiết mục vừa rồi đều vô cùng đặc sắc, còn có chút cảm giác khó có thể lựa chọn.

Từ Văn Khang cũng kinh ngạc nhìn Trì Uyên một cái, lúc này anh ấy cũng mở lá phiếu của Trì Uyên ra.

“Cái tên này đã từng hợp tác với Trì Uyên…”

Mọi người đều biết Tần Vĩ là nghệ sĩ cùng công ty với Trì Uyên, từ những ngày đầu ra mắt đã hợp tác qua. Khi mọi người đương nhiên cho rằng Trì Uyên sẽ bầu chọn cho Tần Vĩ, thì bọn họ lại nhớ tới đoạn thời gian trước Lâm Dữu cũng từng hợp tác với Trì Uyên.

Nghĩ như vậy, vị trí thứ hạng này lại trở nên mơ hồ.

Lúc này Lâm Dữu vô cùng khẩn trương, so với lúc trước khi công bố bình chọn cô còn khẩn trương hơn gấp trăm lần, cũng không biết là vì cái gì, Lâm Dữu nhìn chằm chằm sườn mặt của Trì Uyên, âm thầm cầu nguyện một phiếu này là bỏ cho mình.

Sau khi thuận theo sự quan tâm của khán giả, cuối cùng Từ Văn Khang cũng cười tủm tỉm công bố tên: “Lâm Dữu chúc mừng! Dẫn đầu với bốn phiếu bầu và giành chức vô địch trong tập này!”

Khoảnh khắc dải ruy băng phun ra, trái tim Lâm Dữu cũng đập mạnh theo một tiếng, cô chỉ nghe được một chuyện, đó chính là tấm phiếu này của Trì Uyên là bầu cho cô.

Cô cũng vì thế mà cao hứng, Trì Uyên lúc này cũng đưa cúp tới: “Chúc mừng em đạt được vị trí thứ nhất.”

“Cảm ơn anh!”

Sau đó là nêu cảm nhận, Lâm Dữu lải nhải nói một tràng dài, cảm ơn hết người này đến người khác. Nhưng trong quá trình nói lời cảm ơn, cô không có cách nào dời ánh mắt đi chỗ khác mà chỉ chăm chú nhìn về phía bên phải, đó là chỗ của Trì Uyên.

***

Trở lại phòng nghỉ, Lâm Dữu và vũ đoàn Sky vây quanh chúc mừng vì lần này lấy được giải nhất, còn có phần thưởng một trăm ngàn nhân dân tệ.

“Ngày mai em mời mọi người ăn một bữa hoành tráng!” Lâm Dữu cười tủm tỉm nói.

Thường Âm ôm bả vai cô nói: “Cái này là đương nhiên rồi, nếu em không mời, chúng ta có phải khiêng thì cũng khiêng em đi!”

Phòng chờ vang lên một tiếng cạch.

Tần Trạch từ ngoài cửa đi vào, niềm vui trên mặt cũng không che giấu được, trong khoảng thời gian này có lẽ do cười quá nhiều, nên nếp nhăn ở đuôi mắt cũng nhiều hơn vài cái.

“Lâm Dữu, lần này em làm rất tốt!” Anh ấy vốn tưởng rằng có thể lấy được vị trí thứ hai, không ngờ tới lại ngang nhiên đoạt được giải nhất, lại còn dẫn trước hai phiếu bầu.

“Anh Tần, vậy em có thể tự thưởng cho mình một bữa ăn thịt được chứ?” Bởi vì MV mới và các hình ảnh cho album vẫn chưa quay chụp xong, nên cô cũng không dám ăn uống nhiều.

Tần Trạch cười gật đầu: “Có thể, nhưng em phải đi cảm ơn ban giám khảo và nhân viên công tác trước đã.”

“Chỉ còn thiếu một người nữa thôi.” Lâm Dữu mím môi: “Bên Trì Uyên còn chưa đi.”

Tần Trạch vừa nghe đã vội vàng thúc giục nói: “Mau đi đi, anh nghe nói Khương Linh vừa xuống sân khấu đã chạy đi tìm Trì Uyên, em cũng không thể thua cô ấy được.”

“...” Lâm Dữu nhất thời cảm thấy đầu mình như phình to ra, đây cũng chẳng phải thi đấu gì mà.

Vốn Lâm Dữu muốn lặng lẽ cảm ơn Trì Uyên, nhưng bị Tần Trạch nói thế, cô chỉ có thể lặng lẽ đi về phía phòng chờ của Trì Uyên dưới ánh nhìn của mọi người.

Thấy cửa phòng chờ của Trì Uyên mở ra, Lâm Dữu đi tới cửa thì nhìn thấy Tần Vĩ đứng bên cạnh Trì Uyên, giống như một đứa trẻ đang chờ ba mẹ phê bình.

“Tôi... Tôi sẽ quay lại sau vậy.” Lâm Dữu nói ra một câu.

Trì Uyên lập tức nhìn về phía Lâm Dữu, nhẹ nhàng cười nói: “Cậu ấy sắp đi rồi, em vào đi?”

Tần Vĩ nghe vậy, trong lòng có chút khiếp sợ, có phải anh ấy đã thấy những gì không nên thấy phải không hay anh ấy hoa mắt rồi.

Rõ ràng lúc Khương Linh tới thì trực tiếp lạnh mặt cự tuyệt người ta ở ngoài cửa, vậy mà lúc này thì lại nở nụ cười dịu dàng như gió xuân?

Hơn nữa, anh ấy chỉ mới vừa tới, làm thế nào mà lại biến thành sắp đi vậy?

Nhưng Tần Vĩ cũng không dám hỏi, chào hỏi xong đã lập tức đi ra ngoài, chỉ là lúc đi ngang qua bên cạnh Lâm Dữu còn kinh ngạc nhìn cô một cái.

Lâm Dữu bị nhìn thì có chút khó hiểu, Trì Uyên thấy vậy hừ một tiếng, rồi nói: “Tần Vĩ, sau khi trở về công ty chúng ta lại nói chuyện.”

Trong lòng Tần Vĩ nhất thời rùng mình, thầm nghĩ lần này xong rồi, cũng chẳng còn tâm tư suy nghĩ đến chuyện của Lâm Dữu và Trì Uyên nữa.

“Em đi cảm ơn người ta xong xuôi hết rồi mới nghĩ đến tôi à?” Giọng điệu Trì Uyên trở nên mềm mại, chẳng qua lại ẩn chứa một tia oán giận.

Lâm Dữu mím môi cười nói: “Em tưởng bên anh sẽ rất bận rộn, cho nên chuẩn bị đến trễ hơn một chút.”

Trì Uyên cười khẽ: “Có cái gì bận rộn, tất cả đều để cho Khâu Minh xử lý rồi.”

Thấy mình không bị chặn ngoài cửa, Lâm Dữu vui vẻ nheo mắt lại: “Còn chưa cảm ơn anh đã bỏ phiếu cho em.”

“Không trách tôi chuyện giấu em làm giám khảo thần bí sao?” Trì Uyên hỏi.

Lâm Dữu lắc đầu, cô suy nghĩ một lúc nói: “Em biết anh chắc chắn đã ký thỏa thuận bảo mật với tổ chương trình, không nói là đúng.”

Trì Uyên cong môi: “Sân khấu của em rất đặc sắc, bình chọn cho em hoàn toàn dựa theo sân khấu của em mà bỏ phiếu. Cơ mà, em không có phiếu của tôi thì cũng có thể giành chiến thắng.”

“Phiếu bầu của anh rất quan trọng đối với em!”

Được khen ngợi như vậy, Lâm Dữu còn vui vẻ hơn cả việc vừa giành giải nhất.

Trì Uyên mím môi, vươn tay sờ sờ đầu Lâm Dữu: “Cố gắng sẽ không bao giờ phản bội lại mình, em đã làm rất tốt.”

Trong nháy mắt, trong lòng Lâm Dữu cảm thấy hơi chua xót, chớp nhoáng đã dâng lên tới hốc mắt, mấy lời an ủi cùng cổ vũ này cô thật sự đã lâu không nghe thấy.

Cô xoa xoa đôi mắt có chút chua xót của mình, một giây sau đã kinh hô thành tiếng: “Lens của em…”

“Làm sao vậy?” Trì Uyên đến trước mặt Lâm Dữu một bước ân cần hỏi.

Lâm Dữu ngẩng đầu lên, dùng sức chớp chớp mắt trái: “Vừa rồi em dụi mắt hình như làm cho lens trong mắt bị lệch rồi…”

Trì Uyên từ bên cạnh rút hai tờ khăn giấy ướt ra, đầu tiên là lau tay cho mình, sau đó nói: “Em ngửa đầu lên, đừng nhúc nhích, tôi giúp em lấy nó ra.”

Khâu Minh từ tổ tiết mục trở về, đến cửa chỉ thấy bóng dáng hai người chồng lên nhau.

Lâm Dữu ngửa đầu, mà Trì Uyên lại cúi đầu đến gần, tư thế này nhìn từ hướng đó không khác gì đang hôn môi.

Khâu Minh vội vàng nhìn thoáng qua hành lang, sau đó nhanh chóng kéo tay nắm cửa đóng lại, chẳng qua trong đôi mắt kia lại mang theo chút khiển trách.

Người đại diện như anh ấy sao lại khó khăn như vậy, nghệ sĩ dưới tay công khai hôn môi trong phòng chờ, vậy mà anh ấy còn phải giúp người ta che giấu, canh giữ ngoài cửa...

Quan trọng nhất là, Trì Uyên rốt cuộc làm thế nào mà lừa được Lâm Dữu hả???