Nhận được ánh mắt nghi ngờ của Lâm Dữu, Tần Trạch không tự nhiên mà ho khan một tiếng: “Trì Uyên không giống với những người này.”
“Khác nhau ở chỗ nào?” Lâm Dữu có chút bực mình.
“Danh tiếng của công ty giải trí Húc Tinh chắc em đã biết rồi. Trì Uyên cùng Chu Tự Bắc đều là hai người không thể chọc vào. Chu Tự Bắc quản lý toàn bộ diễn viên, còn Trì Uyên quản lý toàn bộ ca sĩ. Không biết bao nhiêu người ham muốn có được tài nguyên trên tay hai người bọn họ, có được bọn họ tương đương với việc luôn được ưu tiên đi chuyến xe đầu tiên vậy.
Lâm Dữu rũ mắt, tất nhiên là cô biết công ty giải Trí Húc Tinh lợi hại như thế nào. Nhưng nếu chỉ vì cùng Trì Uyên đi ăn cơm thì cô lại cảm thấy không đúng lắm.
“Anh Tần, em nghĩ là nên từ chối...” Cô mím môi nói.
Tần Trạch nhìn phản ứng chậm chạp của Lâm Dữu, bày ra bộ dạng hận sắt không thành thép nói: “Đó là Trì Uyên đó, chỉ cần có quan hệ với công ty giải trí Húc Tinh và nền tảng Phi Điểu, thì sau này sẽ không cần lo lắng về tài nguyên phim ảnh nữa.”
“Vậy cũng chưa chắc là sẽ cung cấp tài nguyên cho em mà.” Lâm Dữu nhìn Tần Trạch, chỉ suy nghĩ làm cách nào để giúp anh ấy tỉnh táo lại.
Tần Trạch cũng không phủ nhận lời cô nói: “Nhưng ít nhất nếu có được mối quan hệ tốt thì về sau cũng có thể giúp đỡ một chút chứ.”
“Nhưng...”
“Nghe lời anh, anh là quản lý của em.” Tần Trạch dứt khoát giải quyết chuyện này.
“Yên tâm, anh sẽ không hại em.”
Lâm Dữu bỗng cảm thấy nản lòng, vốn dĩ niềm vui được người khác khen vũ đạo tốt lúc này cũng biến mất.
***
Nơi hẹn nhau ăn cơm là một khách sạn năm sao ở Định Hải. Chỗ này giữ bí mật riêng tư rất tốt. Đây là một trong những nơi được nhiều minh tinh chọn lựa để gặp mặt. Lâm Dữu cùng Tần Trạch đi xe bảo mẫu* đỗ ở bãi giữ xe ở dưới tầng hầm. Sau đó trực tiếp đi lên thang máy dù sao thì cũng sẽ không bị người khác chụp lén.
*Xe chuyên dụng được các minh tinh sử dụng để nghỉ ngơi sinh hoạt khi có lịch trình.
Trong phòng, Trì Uyên cùng Khâu Minh đã đến trước đợi.
Khâu Minh nhìn phong cách ăn mặc chỉnh tề của Trì Uyên hôm nay không khỏi cười nhạo anh một phen: “Không nói người khác lại nghĩ anh đến đây để xem mắt đấy.”
Trì Uyên không để ý đến lời trêu chọc của Khâu Minh, chỉ liếc mắt về phía anh ấy một cái: “Lát nữa cậu đem quản lý của cô ấy ra chỗ khác là được.”
Khâu Minh than thở: “Em làm quản lý của anh đã năm năm. Đây là lần đầu tiên trải nghiệm cảm giác giúp anh cản người khác, lần đầu tiên giúp anh sắp xếp gặp một cô gái. Đây thật sự là một trải nghiệm mới lạ.”
Trì Uyên hơi nhíu mày: “Cậu có thể im lặng một chút hay không?”
“Sợ Lâm Dữu đột nhiên đến nghe thấy sao?” Khâu Minh lập tức hiểu thấu suy nghĩ của Trì Uyên, lại trêu chọc một câu: “Đây là lần đầu tiên em thấy anh không tự tin như vậy đấy. Nếu để Chu Tổng thấy được cảnh này, chắc chắn anh ấy sẽ chế giễu anh.”
Trì Uyên lại cười nhạo một tiếng: “Việc của cậu ta còn chưa giải quyết được thì làm gì có thời gian chế giễu tôi chứ.”
Khâu Minh đột nhiên tò mò, có cái gì mà Chu Tự Bắc làm không làm được đâu chứ. Nhưng khi anh ấy dùng ánh mắt tò mò nhìn Trì Uyên thì anh căn bản không có ý định nói cho đối phương biết.
“Đừng mong dựa vào tôi để biết được điều gì, cậu mau đi xem Lâm Dữu đã đến chưa.”
Khâu Minh bĩu môi, lúc nào cũng Lâm Dữu, lỗ tai anh ấy sắp hỏng đến nơi rồi.
Nhưng vì anh ấy là quản lý nên cuối cùng chỉ có thể nghe lời mà làm theo. Anh ấy vừa ra đến cửa phòng thì đã thấy Tần Trạch đang đi cùng Lâm Dữu đi vào.
Ghi nhớ lời dặn của Trì Uyên nói, Khâu Minh trực tiếp đi lên khoát vai Tần Trạch: “Anh Tần đã lâu không gặp!”
Lâm Dữu thấy cảnh này thì giật mình, sau đó cũng quay sang chào hỏi Khâu Minh.
“Lâm Dữu, cô đi vào trước đi. Tôi cùng anh Tần ôn lại chút chuyện cũ.” Khâu Minh xua tay sau đó mỉm cười nhìn về phía Tần Trạch: “Anh Tần, chúng ta đi sang phòng bên cạnh trò chuyện đi.”- Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng TᎽT
Tần Trạch bị những hành động liên tiếp này làm cho hoang mang: “Còn Lâm Dữu và Trì Uyên...”
“Hai người bọn họ cần ở cùng nhau để giải quyết chút vấn đề, anh không cần lo lắng. Trì Uyên cũng có vài chuyện cần trao đổi lại với Lâm Dữu.” Khâu Minh nắm lấy tay Tần Trạch không chịu buông ra.
Lâm Dữu đứng im không dám nhúc nhích, cô nhìn Tần Trạch thăm dò.
“Em đi đi.” Tần Trạch nói với Lâm Dữu một câu, anh ấy còn muốn dặn dò cô một chút nhưng chưa kịp nói thì đã bị Khâu Minh kéo đi.
***
Lâm Dữu thấy Tần Trạch bị lôi đi cũng chỉ có thể gõ cửa phòng Trì Uyên một cái.
“Vào đi.” Âm thanh trầm thấp truyền ra.
Lâm Dữu trong lòng nhảy lên một cái, cô vịn chốt cửa ổn định lại tâm trạng một lúc rồi mới đi vào.
Trong phòng rất rộng, Trì Uyên đang ngồi trên ghế sô pha mặc áo sơ mi kẻ sọc, làn da vốn đã rất trắng nay lại trông như đang phát sáng.
Mới một thời gian không gặp mà Lâm Dữu luôn cảm thấy Trì Uyên có chỗ nào đó khác, nhưng cô lại không biết diễn tả cụ thể ra sao.
“Lại đây ngồi.” Trì Uyên vẫy tay về phía Lâm Dữu.
Lâm Dữu hôm nay buộc tóc đuôi ngựa cao, vẫn mặc áo thun kết hợp cùng quần jeans, trông giống như nữ sinh viên xinh đẹp.
Cô ngồi đối diện với Trì Uyên, mở miệng nói: “Trước…”
Nhưng nhận thấy ánh mắt của Trì Uyên lại nhanh chóng sửa lại: “Trì Uyên.”
Trì Uyên mỉm cười nhìn cô: “Chúng ta mới mấy ngày không gặp mà đã xa lạ như vậy rồi sao?”
Lâm Dữu mím môi, nếu không phải do Tần Trạch cứ khăng khăng bắt cô đến thì cô cũng không có ý định đến đây. Nhớ tới những lời Tần Trạch nói trên xe, cô cảm thấy bản thân giống như đang mang theo mục đích đến gặp Trì Uyên vậy.
“Sao vậy? Không vui à?” Trì Uyên phát hiện ra cô có chút khác thường hỏi.
Lâm Dữu do dự nhìn Trì Uyên, trong tâm giống như bị cái gì chặn lại không hít thở được. Cuối cùng dưới ánh mắt lo lắng của Trì Uyên cô quyết định nói thật.
Dù sao Trì Uyên giống như đại tiền bối vậy. Trong khi quay chương trình lần này anh cũng đã giúp đỡ cô rất nhiều, cô không thể lừa gạt anh được.
Chờ sau khi Lâm Dữu cúi đầu nhận lỗi giống như một đứa trẻ đã làm sai, thì Trì Uyên lại cười nhạt: “Em sợ tôi để tâm như vậy à?”
Nghe giọng điệu của Trì Uyên cũng không có gì bực mình, Lâm Dữu mới ngẩng đầu lên hỏi: “Đàn anh không ngại ạ?”
“Thật lòng mà nói, tôi đã ra mắt nhiều năm như vậy. Trong giới giải trí số người bày mưu tiếp cận tôi không đếm xuể, nhưng chưa có ai thành công cả. Em biết vì sao không?” Trì Uyên cười nhạt hỏi.
Lâm Dữu mơ màng nhìn anh: “Vì sao?”
“Bởi vì tôi chưa từng cho bọn họ bất cứ cơ hội nào cả.” Trì Uyên híp mắt trả lời.
“Em hiểu chứ?”
Trong lòng Lâm Dữu chợt run lên, vẻ mặt cũng trở nên nghiêm túc hơn: “Em hiểu rồi, em sẽ nói lại cho quản lý của em để anh ấy đừng suy nghĩ lung tung nữa.”
Cô vừa nói dứt câu, đã Trì Uyên thở dài một hơi: “Em có đói không? Chúng ta ăn cơm đi đã.”
Lâm Dữu giật mình: “Còn muốn ăn cơm nữa sao?” Cô cho rằng cô sẽ phải trực tiếp đi về.
Trì Uyên cười: “Đồ ăn nơi này cũng không tệ, em không muốn nếm thử một chút sao?”
Khách sạn này Lâm Dữu cũng đã nghe qua, đương nhiên đây cũng không phải nơi mà người bình thường có thể ăn được. Cô lặng lẽ nuốt một ngụm nước bọt, sau đó thành thật lắc đầu: “Em không thể ăn, em đang phải khống chế cân nặng.”
Trì Uyên nhìn cánh tay mảnh khảnh của cô không khỏi nhíu mày: “Quản lý của em bắt em phải khống chế cân nặng sao?”
“Em sắp phải tham gia chương trình thi đấu vũ đạo rồi. Nếu không quản lý tốt dáng người thì khi ghi hình sẽ không được đẹp trước ống kính.” Lâm Dữu mím môi trả lời
Trì Uyên bất đắc dĩ cười: “Không đẹp ở chỗ nào chứ, quá gầy khi nhảy sẽ không có sức, phải ăn nhiều một chút mới có sức mà nhảy.”
Lâm Dữu không suy nghĩ nhiều, chốc lát sau đã thành công bị thuyết phục: “Đàn anh nói rất đúng, không ăn cơm thì làm sao có sức để nhảy.”
Trì Uyên lập tức bảo phục vụ mang thức ăn lên. Lâm Dữu kinh ngạc nhìn những món ăn được dọn ra trên bàn, bởi vì trông chúng rất ngon.
“Anh Tần… Có thể sang đây hay không…” Lâm Dữu vừa định gắp thức ăn lại nhớ đến Tần Trạch. Nếu như Tần Trạch thấy cô ăn nhiều như vậy, chắc chắn anh ấy sẽ ngăn cản cô.
Trì Uyên nhíu mày: “Yên tâm đi, cậu ta hẳn là đang ở phòng bên cạnh ăn uống vui vẻ rồi.”
Lâm Dữu nghe vậy mới yên tâm gắp một miếng thịt bỏ vào trong miệng, cảm giác hạnh phúc này không cần nói cũng biết. Trong khoảng thời gian này vì để kiểm soát dáng người ngay cả mùi thịt cô cũng không ngửi qua.
Trì Uyên đem đĩa thịt nướng dời đến trước mặt cô, sau đó cười nói: “Nếu em thích thì ăn nhiều thêm một chút đi.”
Lâm Dữu híp mặt hưởng thụ một lát, sau đó mới nhớ vẫn còn Trì Uyên đang ngồi bên cạnh nhìn cô. Thế là cô vội vàng đem đĩa thịt nướng đẩy lại trước mặt anh: “Đàn anh cũng ăn đi ạ.”
“Tôi đã ăn no rồi, em ăn đi. Tất cả những món này đều là của em.” Trì Uyên hất cằm nói.
Lâm Dữu nghe Trì Uyên bảo không ăn, cô cũng có chút mừng thầm trong bụng, cười tủm tỉm nói: “Vậy thì… Em sẽ ăn hết ạ!”
Lâm Dữu ăn giống như chuột Hamster vậy, gương mặt hai bên má bị phình ra, giống như giấu đồ ăn vào trong miệng mới là nơi an toàn nhất.
Trì Uyên chống một tay lên cằm nhìn cô, sau đó nhẹ nhàng hỏi: “Sân khấu chuẩn bị như thế nào rồi?”
“Người trong công ty đã xem qua sân khấu rồi ạ, mọi nguời đều khen ngợi cả.” Lâm Dữu vừa ăn vừa trả lời.
Trì Uyên cười hỏi: “Em có thể cho tôi biết sân khấu sẽ trông như thế nào không?”
Lâm Dữu dừng đũa suy nghĩ một chút rồi đáp: “Em không thể cho biết quá nhiều, nhưng là đàn anh cho nên em mới tiết lộ cho anh một chút. Chủ đề lần này của em là phim tri ân, em chọn sòng bạc.”
Trì Uyên vì câu “bởi vì là đàn anh” mà trong lòng cảm thấy lâng lâng, cong môi nói: “Vậy tôi cũng rất trông chờ màn trình diễn của em đấy.”
“Đàn anh có thể đến xem!” Lâm Dữu lập tức nhớ đến chuyện trên Weibo, thận trọng nói: “Nhưng đến lúc đó có thể đừng like Weibo của em được không? Mỗi ngày em đều nhận được rất nhiều tin nhắn truy sát…”
Trì Uyên cũng nhíu mày: “Tôi cũng nhận được tin nhắn truy sát từ fan hâm mộ của em.”
“Cái gì? Em cũng có fan hâm mộ bảo vệ!” Đột nhiên Lâm Dữu trở nên vui vẻ, nhưng ngay sau khi nhìn thấy ánh mắt của Trì Uyên cô mới phát hiện ra mình vừa nói sai trọng điểm.
“Không like cũng không có vấn đề gì.” Cô ngại ngùng gãi cổ nói.
Trì Uyên ngược lại rất bình thản, nói: “Mặc dù những chuyện này không phải là chuyện tốt gì, nhưng đã là nhân vật của công chúng thì kiểu gì em cũng sẽ phải trải qua, dù sao thì đây là chuyện không thể tránh được. Em cũng nên luyện tập một chút đi, sau này không biết sẽ còn tình huống gì lớn hơn nữa xuất hiện đâu.”
“Vâng?” Lâm Dữu không hiểu gì cả.
“Tình huống lớn hơn là gì ạ?”
Trì Uyên cũng không trả lời, ngược lại chuyển sang chủ đề khác: “Em xuất thân là sinh viên Học viện vũ đạo Định Hải, chắc hẳn em cũng biết cô Chúc Tú Vân chứ?”
“Đàn anh cũng biết cô Chúc sao?” Lâm Dữu kinh ngạc mở to hai mắt.
Lâm Dữu gật đầu: “Vũ đạo trong buổi hòa nhạc của tôi là hợp tác với Học viện vũ đạo này.”
“Thì ra là vậy.” Lâm Dữu đột nhiên hiểu ra một vài vấn đề.
“Cho nên việc giúp đỡ em trong chương trình là bởi vì cô Chúc sao?”
“Không hẳn ra vậy.” Trì Uyên mơ hồ nói.
“Tôi chỉ hy vọng em không cảm thấy gánh nặng gì.”
Lâm Dữu gật đầu: “Em hiểu mà!” Cô tự hỏi Trì Uyên vì sao lại đối xử với cô dịu dàng như vậy, thì ra nguyên nhân là vì quen biết cô giáo của cô.
Thấy Lâm Dữu cuối cùng cũng không nghi ngờ gì nữa, Trì Uyên mới fhở phào một hơi. Đây là lần đầu tiên anh bịa ra một lời nói dối kỳ lạ như vậy.
***
Trên đường trở về cùng Tần Trạch cô liên tục bị hỏi đã cùng Trì Uyên nói chuyện gì.
Lâm Dữu đã sớm tìm một lý do thoái thoát: “Liên quan đến một số việc của chương trình. Đàn anh còn cho em một số ý kiến về chương trình thi đấu vũ đạo.
Tần Trạch gật đầu: “Trì Uyên đã biểu diễn trên sân khấu hơn mười năm. Kinh nghiệm của cậu ấy không phải là thứ mà người bình thường có thể biết. Em nghe nhiều có khi sẽ cần dùng đến.”
“Vâng ạ.” Lúc nãy cũng không tính là Lâm Dữu nói xạo, cô chỉ là nói ra một phần mà thôi.
Tần Trạch nhìn phía trước, giọng điệu nghiêm túc tiếp tục nói: “Cuối tuần này là chương trình được quay rồi, trong khoảng thời gian này em phải quản lý tốt dáng người của mình, không muốn lên hình trông xấu thì phải quản cái miệng mình lại.”
Lâm Dữu trong lòng chợt run rẩy, vừa nãy cô đã ăn không ít thịt. Nhưng mà chuyện này cô không thể nói ra được.
“Em biết rồi.” Cô không dám nhìn Tần Trạch chỉ sợ bị phát hiện ra điểm khác thường.
Tần Trạch lại vui vẻ nói: “Anh vẫn rất yên tâm về sự tự chủ của em.”
Anh ấy càng nói như vậy, cô càng chột dạ, đành phải nhìn ra ngoài cửa sổ im lặng không nói lời nào.
“Sau khi biết em cũng tham gia dự thi, quản lý của Trình Tuyết Huyên đã đến nghe ngóng nhiều lần, muốn biết em sẽ biểu diễn cái gì nhưng mà đều bị anh từ chối.” Tần Trạch nhớ đến chuyện này thì cười lạnh một tiếng.
Lâm Dữu nghe vậy có chút sững sờ: “Quản lý của Trình Tuyết Huyên vì sao lại muốn biết em biểu diễn cái gì?” Theo lý mà nói, cô không nổi tiếng lẽ ra đối với Trình Tuyết Huyên sẽ không tạo ra uy hiếp mới đúng.
“Kỳ này chỉ có em và Trình Tuyết Huyên là hai nữ minh tinh. Bên cô ta tất nhiên sẽ muốn nổi hơn em mới được, nếu không thì sẽ bị em đè bẹp không phải sao?” Tần Trạch hừ lạnh.
“Đáng tiếc anh sẽ không để lộ nội dung ra đâu, anh cũng không có ngốc như vậy.”
Lâm Dữu khẽ cau mày, cô đột nhiên cảm giác được đây đúng là chương trình thi đấu vũ đạo, so với khi cô cùng Trì Uyên tham gia “Birth of Music” hoàn toàn khác nhau.
“Đến lúc đó sẽ có diễn tập trước chắc chắn sẽ bị vây xem. Em phải nhớ kỹ không được dùng hết khả năng, tốt nhất là để cho người khác thay em lên nhảy trước, hiểu không?” Tần Trạch cũng không quên dặn dò cô.
Lâm Dữu ngoan ngoãn gật đầu: “Vâng ạ, đến lúc đó em sẽ nhờ chị Thường Âm thay em lên sân khấu.”
“Thể hiện tốt một chút.” Tần Trạch cười híp mắt nói.
“Đột nhiên anh có cảm giác em có thể tranh đoạt ngôi vị cao nhất với Cao Tinh Vũ. Còn Trình Tuyết Huyên kia quá vội rồi, nói không chừng bài trùng diễn cũng chẳng ra làm sao.”
Lâm Dữu không tin tưởng Tần Trạch, cô tuyệt đối sẽ không khinh địch.
***
Chương trình chia ra hai ngày quay. Ngày đầu tiên đi quay phỏng vấn và quyết định thứ tự biểu diễn.
Lâm Dữu xem qua tập đầu của chương trình, để quyết định thứ tự biểu diễn là một trò chơi nhỏ. Cô đối với những trò chơi này có chút tự tin, mặc kệ trò chơi là gì.
Sau khi cô chào hỏi các thí sinh dự thi khác thì người chủ trì cũng tuyên bố trò chơi quyết định thứ tự biểu diễn bắt đầu.
Trò chơi xem ai có thể bấm ruột bút chì ra nhanh nhất. Từ việc đem bỏ ruột bỏ vào thân bút cho đến khi ruột chì hoàn toàn được bấm ra thì ai tốn ít thời gian nhất, người đó sẽ được chọn ví trí đầu tiên. Còn đối với hạng chót thì vị trí biểu diễn cuối cùng còn sót lại chính là vị trí của người đó.
“Học trưởng, anh xác định không có vấn đề gì sao?” Ba người vây lại cùng nhau thảo luận, Lâm Dữu có chút lo lắng hỏi.
Chương Húc lắc lắc cổ tay, tràn đầy tự tin nói: “Không có vấn đề gì, em yên tâm.”
Thường Âm nhìn thấy Lâm Dữu lo lắng cũng an ủi cô: “Lâm Dữu, em yên tâm đi. Đội trưởng tốt xấu gì cũng là người độc thân suốt hai mươi bảy năm nay. Chắc chắn sẽ không xảy ra vấn đề gì.”
Lâm Dữu: “...”
Chương Húc nghe vậy liếc Thường Âm một cái: “Tôi cảm thấy em không nói được lời nào tốt đẹp cả.”
Thứ tự biểu diễn trên sân khấu quả thật ảnh hưởng rất lớn đến kết quả người xem bỏ phiếu. Người ra sân đầu tiên chắc chắn sẽ bị thiệt thòi, còn người cuối cùng ra sân có thể thu hút cùng giữ vững sân khấu. Tất cả có năm nhóm biểu diễn, mục tiêu của Lâm Dữu là vị trí thứ ba hoặc thứ tư. Không phải là vị trí đầu tiên cũng không phải vị trí cuối cùng, đây chính là vị trí dễ chịu nhất.
Người chủ trì tuyên bố trò chơi bắt đầu, Lâm Dữu chắp tay trước ngực thành tâm cầu nguyện.
May mắn cuối cùng Chương Húc giành được vị trí thứ ba, thứ tự này cũng không tệ.
Vị trí thứ nhất và thứ hai theo thứ tự là Cao Tinh Vũ và Trình Tuyết Huyên. Vì vậy, khi Trình Tuyết Huyên đi vào bên trong phòng chọn thứ tự trình diễn còn đắc ý liếc Lâm Dữu một cái, khiến cho Lâm Dữu có chút nói không nên lời.
Khi đến lượt Lâm Dữu chọn thứ tự trình diễn, thì vị trí thứ tư và thứ năm đã được chọn rồi. Trình Tuyết Huyên chọn vị trí thứ tư, còn Cao Tinh Vũ thì chọn vị trí kết thúc cuối cùng. Lâm Dữu chọn vị trí thứ ba không trước không sau, đối với một người mới như cô thì đây là một vị trí không tệ.
Hôm nay sẽ quay một lần diễn tập đơn giản, Lâm Dữu nghe lời Tần Trạch để Thường Âm ra sân thay mình nhảy còn cô thì đứng ở một bên xem. Quả nhiên xung quanh sân khấu có người của các nhóm khác đến dò xét.
Nhưng khi nhìn thấy Lâm Dữu không lên sân khấu thì đều lộ ra vẻ tiếc nuối.
Trong khi các nhóm khác lên sân khấu diễn tập thì Thường Âm cũng phái người lén đi xem xét. Sau khi trở về đều bảo không có ai trực tiếp lên sân cả, khiến cho Lâm Dữu không thể không cảm thán tất cả mọi người đều thành tinh cả rồi.
***
Hôm chính thức quay, Lâm Dữu mặc trang phục hàng ngày diễn tập một lần, cô không dùng hết sức cho tất cả động tác mà chỉ đơn giản làm qua một lần. Sau khi kết thúc cô lập tức đi vào trong hậu trường thay quần áo.
Lâm Dữu thay một chiếc váy màu đỏ trước ngắn sau dài, đằng sau dài đến mắt cá nhưng khi nhảy cũng không khiến cô cảm thấy vướng víu. Màu đỏ là một màu rất cá tính. Nếu người bình thường mặc cũng không ăn thua, nhưng Lâm Dữu mặc vào không những không xấu đi mà còn một tỏa ra hương vị quyến rũ.
Nhà tạo mẫu tóc đem mái tóc đen dài của Lâm Dữu làm thành những lọn tóc nhỏ xõa ngang vai, trông ưu nhã giống như một tiểu thư nhà giàu sắp đi tham gia yến hội.
Son môi cũng dùng màu đỏ kết hợp cùng với lớp trang điểm hôm nay khiến cho Thường Âm vừa đi sang xem thử đã không nhịn được hét lên một tiếng. Hôm nay, Lâm Dữu trông như một tiểu yêu tinh đẹp đến mức muốn lấy mạng người khác vậy.
Lúc ở trong hậu trường chờ lên sân khấu lại đụng phải Trình Tuyết Huyên đang đi ra. Tình cờ cô ta mặc một chiếc váy trắng, khi hai người đứng chung một chỗ cô ta lại bị ánh hào quang của Lâm Dữu lấn át.
Trình Tuyết Huyên cũng phát hiện chuyện này, vội vàng trừng mắt liếc Lâm Dữu một cái sau đó đi lên sân khấu trước.
“Hỏng rồi, Trình Tuyết Huyên đang ghen tị với em đó.” Thường Âm nhỏ giọng nói
Lâm Dữu có chút tự luyến dựa sát vào tường nói: “Không có cách gì cả, lớn lên quá xinh đẹp cũng là một tội lỗi đó.”
Chương Húc đến gần, vô tình nghe được câu này, anh ấy có chút đau đầu đưa tay lên xoa hai bên trán: “Sắp lên sân khấu rồi, mọi người đừng mất tập trung.”
Lúc này, đôi mắt Lâm Dữu bỗng trở nên sáng rực: “Em đã chuẩn bị cho tất cả mọi người một kinh ngạc rồi.”