Nghe đến cái tên Trì Uyên này, không mấy ai có thể giữ nổi bình tĩnh, đây là cái tên gần như cả giới giải trí đều biết. Nếu xếp hạng độ nổi tiếng quốc dân thì anh hoàn toàn có thể nằm trong top ba.
Debut năm mười lăm tuổi, nhờ khả năng tự sáng tác nhạc tung hoành Nam Bắc. Debut mười ba năm với vô số bài hát có giá trị, anh luôn đứng ở vị trí số một, chưa bao giờ ngã ra khỏi vị trí ấy.
Trong phòng tập vang lên tiếng hít thở đầy nặng nề. Hai năm nay Trì Uyên gần như ở ẩn, rất ít khi xuất hiện trên tin tức hay TV. Ngay cả việc sáng tác và phát hành ca khúc mới cũng không có, chỉ có duy nhất một lần anh phát hành ca khúc chủ đề “Tảo Hoa Tầm Lộ” cho bộ phim “Tảo Hoa Du” do Nguyễn Dư và Mạnh Thanh Nghiên đóng vai chính. Ca khúc này cũng chút bất ngờ khi đạt giải nhạc phim truyền hình xuất sắc nhất của liên hoan phim năm đó.
Trong lúc vô số fans hâm mộ chờ đợi Trì Uyên ra album mới, thì anh lại hoàn toàn im hơi lặng tiếng, điều này khiến cho tất cả các fans buồn bực gào thét.
Ở ẩn một thời gian dài như vậy bây giờ lại quay lại nhận show giải trí, lúc ra show nhất định sẽ được mọi người chú ý rất nhiều. Chưa kể đến việc đối tượng hợp tác với anh cũng sẽ thu hút được không ít sự quan tâm. Có thể nói đây chính là cơ hội ngàn năm có một.
Chỉ là cơ hội này khi rơi trúng đầu Lâm Dữu lại có chút khó xử.
Lúc trước Trì Uyên đã từng làm giám khảo của một số chương trình âm nhạc, anh không hề quan tâm đến chuyện đối phương là nam hay nữ, là ngôi sao lớn hay là người mới, chỉ cần đối phương hát khó nghe anh sẽ không chừa cho người ta chút mặt mũi nào.
Từng có một nữ minh tinh lên sân khấu biểu diễn, hát được ba câu thì đã đến hai câu bị lệch tông. Các giám khảo khác không nỡ nặng lời, chỉ động viên mấy câu, chỉ có mình Trì Uyên vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh bảo cô ấy nhân lúc còn sớm thì mau chóng về nhà đi. Nữ minh tinh kia sau khi vào trong hậu trường thì lập tức bật khóc nức nở, từ đó về sau cô ấy mỗi lần nhìn thấy Trì Uyên là sẽ đi đường vòng.
Lâm Dữu cảm giác nếu mình tham gia chương trình này, kết cục của cô cũng không khác với nữ minh tinh kia là mấy. Lửa giận của Trì Uyên cô đã được thấy qua trên TV, cách một cái màn hình mà cô vẫn còn cảm thấy tay chân mình run lên, chứ đừng nói đến việc phải đối mặt trực tiếp với anh, đến lúc đó cô còn thảm như thế nào nữa.
“Thật sự là Trì Uyên!” Hai mắt Ninh Du phát sáng, lúc này cô ta chỉ ước gì có thể đem cơ hội này đoạt về tay mình. Đây là hợp tác với Trì Uyên đó, chỉ cách một bước nữa thôi sẽ có được sự nổi tiếng mà người khác mơ ước.
Lâm Dữu đã từng xem qua chương trình này, thật sự không có chỗ nào phù hợp với cô nên cô vẫn giữ vững quyết định của mình: “Anh Tần, thực sự chương trình này không thích hợp với em. Chẳng may đến cuối cùng không có ai mua vé đi xem thì phải làm sao? Em chỉ cần cất tiếng hát chưa tới một phút cũng đủ để mọi người bỏ chạy tán loạn rồi!”
“Có Trì Uyên tham gia em còn sợ không bán được vé à?” Tần Trạch liếc cô một cái: “Đến lúc đó chỉ sợ không còn vé để mua nữa.”
“...” Tuy lời Tần Trạch nói rất có lý, nhưng Lâm Dữu vẫn nhất quyết không đồng ý: “Nhất định phải là em ạ? Em đề cử chị Niệm Vũ đi, chị ấy hát rất hay, âm sắc cũng tốt, là người thích hợp tham gia chương trình này hơn em.”
Lâm Dữu nói những lời này hoàn toàn không để ý đến ánh mắt đang sắp bốc hỏa của Ninh Du bên cạnh.
Tần Trạch nhìn cô một cách đầy ẩn ý: “Em cũng biết lần này tổ chương trình tìm em chính là muốn nhìn em bị mắng mà.”
Lâm Dữu cúi đầu, vẻ mặt có chút uể oải, cô đương nhiên biết dụng ý của tổ chương trình, nhưng cô vẫn cảm thấy không vui. Dù sao thì có người nào thích bị nghe mắng đâu.
Thấy vậy, Tần Trạch vẫy tay nói với cô: “Lâm Dữu, em ra đây nói chuyện với anh một chút.”
***
Lâm Dữu theo Tần Trạch rời đi, lúc này phòng tập chỉ còn lại năm người, mọi người đều vô cùng ăn ý mà im lặng.
Chỉ có Ninh Du không nhịn được, bất mãn mở lên tiếng: “Thật sự không hiểu vì sao lại muốn chọn cô ta. Tôi kém hơn cô ta ở chỗ nào chứ!”
Lý Ánh Hạm giữ lấy cô ta: “Ninh Du, đây là quyết định của tổ chương trình, em đừng nói gì nữa.”
“Đúng vậy, có lẽ tổ chương trình cảm thấy chị Lâm Dữu rất xinh đẹp nên mới chọn chị ấy.” Giản Điềm phụ họa thêm một câu.
Thật không ngờ, lực sát thương của câu nói này rất lớn, khiến Ninh Du lập tức đỏ mắt.
Nhiếp Niệm Vũ quay đầu đi cười trộm sau đó cô ấy quay lại với vẻ mặt nghiêm túc như ban đầu: “Ninh Du, vừa rồi cô nói thật sự rất ích kỷ. Anh Tần đã nói rất rõ ràng là tổ chương trình muốn Lâm Dữu bị mắng. Trì Uyên có yêu cầu cao đối với việc ca hát như thế nào, cả giới này ai cũng biết. Nếu Lâm Dữu tham gia bị cư dân mạng mắng chửi cũng là điều hiển nhiên.”
“Đúng vậy, nhóm chúng ta ra mắt được một năm, tuy được quảng bá nhiều lần nhưng cũng phải dựa vào giá trị nhan sắc của Lâm Dữu mới có thể kéo một chút nhiệt. Đến năm thứ hai, Lâm Dữu bị mọi người chỉ trích không biết hát nhưng cũng nhờ vậy nhóm chúng ta mới được nhiều người chú ý, nhiều show mời chúng ta tham gia hơn. Tuy rằng tất cả mọi người ai cũng cố gắng, nhưng không thể phủ nhận công lao của Lâm Dữu là rất lớn. Ninh Du, em không nên nói Lâm Dữu như vậy.” Lý Ánh Hàm không đồng tình nhìn cô ta.
Không ai đứng về phía cô ta, Ninh Du cắn chặt răng, cuối cùng đành phải im lặng.- Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng TᎽT
Lý Ánh Hàm quét mắt về phía bốn thành viên còn lại, ngữ khí nghiêm túc nói: “Mặc kệ lựa chọn của Lâm Dữu như thế nào, chúng ta thân là đồng đội của em ấy thì đều phải ủng hộ em ấy.”
Ngoại trừ Ninh Du, ba thành viên khác đều gật đầu tán thành.
“Chị Niệm Vũ, chị Lâm Dữu thực sự sẽ bị Trì Uyên mắng sao? Chị ấy lớn lên xinh đẹp như vậy, anh ấy sẽ nhẫn tâm mắng chị ấy ạ?” Đối với chuyện này, Giản Diềm vẫn còn chút hoài nghi.
Nhiếp Niệm Vũ gật đầu: “Trì Uyên tuyệt đối không phải người chỉ biết nhìn mặt. Chị sợ nếu là Lâm Dữu thì sẽ bị mắng ác hơn.”
Giản Điềm gãi đầu: “Em hi vọng chị Lâm Dữu đừng tham gia.”
Lý Ánh Hàm nhìn cánh cửa đang khép hờ của phòng tập, cô ấy thở dài một hơi, nói: “Nhưng anh Tần cũng không dễ thuyết phục như vậy…”
***
Sau khi đi tới văn phòng, Tần Trạch đóng cửa lại, ngồi xuống sofa, trong đầu anh ấy lúc này đã có hàng ngàn lý do để thuyết phục Lâm Dữu.
“Citrine đã debut được ba năm rồi, nhưng bây giờ vẫn ở như cũ không lên không xuống, em không muốn đánh liều một phen sao?”
Lâm Dữu ngồi xuống đối diện Tần Trạch, cô nhẹ giọng trả lời: “Muốn ạ.”
“Vậy thì chương trình này em nhất định phải tham gia. Mượn danh tiếng Trì Uyên, như vậy Citrine có thể tiến thêm một bước.” Lời Tần Trach nói khiến cô không thể chen ngang.
Lâm Dữu cúi đầu, cô đang suy nghĩ câu hỏi của Tần Trạch. Một nhóm nhạc ra mắt được ba năm mà vẫn không hot được thì chỉ sợ càng về sau danh tiếng sẽ càng giảm. Những lúc như này không được bỏ qua bất kỳ cơ hội nào mới đúng. Có phải cô không nên vì bản thân mình mà bỏ qua cơ hội nổi tiếng của cả nhóm không?
Thấy Lâm Dữu có chút dao động, Tần Trạch tiếp tục nói: “Như vậy đi, chỉ cần em tham gia chương trình này, anh sẽ cho em nhận một vai nữ chính. Em thấy thế nào?”
Lâm Dữu nghe vậy ngẩng đầu: “Em đóng nữ chính ạ?”
Từ trước đến nay cô chưa được đóng nữ chính bao giờ, ai mà dám mời cô đóng chính chứ, như vậy thật nguy hiểm.
“Bên Hải Tinh có một bộ phim chiếu mạng tên “Va phải giáo thảo lạnh lùng“. Mấy ngày trước đoàn làm phim có liên hệ với anh, nếu em đồng ý thì anh sẽ để em diễn bộ này.”
Khóe miệng Lâm Dữu giật giật, nghe thấy tên phim thật khiến cô không nói nên lời. Mấy nền tảng mạng hiện nay sản xuất phim chiếu mạng không ít, nhưng hầu như toàn là những bộ phim khiến người xem phải chết lặng và cảm thấy khó chịu. Nếu cô nhận bộ phim này chắc chắn cư dân mạng sẽ không chỉ mắng cô không biết hát mà còn thêm cả không biết diễn.
“Anh Tần.” Lâm Dữu hít một hơi thật sâu, nhìn anh ấy nói: “Em có thể tham gia chương trình này, nhưng em có một điều kiện.”
Thấy cô chịu thỏa hiệp, Tần Trạch lộ rõ vẻ vui sướng: “Điều kiện là gì, em nói anh nghe thử xem.”
“Em nghe nói Phi Điểu đang chuẩn bị làm một chương trình về thi đấu vũ đạo, em muốn tham gia.” Ánh mắt Lâm Dữu kiên định nói.
Tần Trạch khẽ nhíu mày, nghi hoặc mở miệng: “Có chương trình này sao? Vì sao anh không biết gì hết? Em bình tĩnh để anh hỏi một chút.”
Chuyện này là Dương Đan nói với cô, lúc biết có một cuộc thi đấu vũ đạo như vậy cô đã động tâm. Cô không quan tâm chương trình này có nổi hay không, nhưng ít nhất đối với cô chương trình này sẽ tạo cho cô một cơ hội chứng minh thực lực của bản thân.
Tần Trạch cúp điện thoại, một lần nữa nhìn về phía Lâm Dữu: “Chương trình mà em nói anh vừa nghe ngóng qua, quả thật là có, tháng bảy sẽ phát sóng. Trước mắt mới mời được MC, còn chưa định được ban giám khảo. Tuyển thủ dự thi ngoài những thành phần đặc biệt do chương trình sắp xếp, còn lại đều là tuyển thủ bên ngoài. Họ yêu cầu tuyển thủ phải gửi một đoạn video vũ đạo để làm điều kiện ứng tuyển, nghe nói idol muốn tham gia không chỉ có mỗi mình em đâu.”
Nghe vậy hai mắt Lâm Dữu phát sáng, vội nói: “Em có thể quay video vũ đạo!”
Bình thường lúc luyện tập cô cũng hay có thói quen quay lại video, chuyện đó căn bản không cần lo lắng.
Tần Trạch thấy cô hứng thú như vậy cũng nói: “Vũ đạo của em vốn rất tốt rồi, chỉ cần em tham gia “Birth of Music”, anh sẽ giúp em giành một chỗ trong chương trình vũ đạo này.”
Lâm Dữu lập tức vui sướng bật dậy: “Cảm ơn anh Tần, em đồng ý tham gia ạ!”
Bị mắng thì bị mắng thôi, chờ tới lúc tham gia chương trình vũ đạo kia, cô sẽ có thể chứng minh cho mọi người thấy, Lâm Dữu cô không phải một bình hoa.
Tần Trạch giả vờ giận dữ nhìn cô một cái: “Bây giờ nhìn em vui vẻ nhỉ, không phải mới vừa nãy còn làm vẻ mặt không muốn tham gia sao?”
Lâm Dữu cười giống như một tiểu hồ ly: “Thực ra em có từ chối hay không thì kết quả vẫn như vậy, một khi anh Tần đã ra quyết định thì em chắc chắn phải nghe theo rồi đúng không?”
Cho nên cô chỉ muốn nhân cơ hội này tranh thủ cho mình một chút lợi ích thôi.
“Cơ hội ngàn năm có một, anh không thể đứng yên nhìn nó vụt qua trước mắt được. Em phải nhớ kỹ lúc đó tỏ ra đáng thương một chút, có lẽ đối phương thấy vậy sẽ mắng em ít đi vài câu.”
Tần Trạch đánh giá gương mặt của Lâm Dữu, trong lòng thầm cảm thán. Ông chủ của bọn họ tuy không phải tử tế gì, nhưng có thể lừa được Lâm Dữu vào công ty lại là chuyện tốt nhất từ trước đến giờ ông ta làm được.
***
“Đối tượng hợp tác cùng anh chính là Lâm Dữu đó! Anh Trì anh có nghe rõ không, là Lâm Dữu!”
Trì Uyên ném kịch bản sang ghế sofa bên cạnh, lười biếng dựa người vào ghế, đuôi mắt cong lên: “Tôi biết Lâm Dữu, có vấn đề gì không?”
Khâu Minh vỗ trán: “Anh Trì, nhất định là anh ở ẩn trong giới đã lâu nên không biết Lâm Dữu là người như thế nào.”
Nói xong, anh ấy còn rất có tâm lên mạng tìm video Lâm Dữu hát cho Trì Uyên xem: “Anh Trì, anh chắc chắn không muốn đổi người hợp tác?”
Trong video Lâm Dữu chỉ hát có hai câu nhưng tuyệt nhiên không có một nốt nào cô hát đúng cả, thậm chí có thể ví như hiện trường vụ tai nạn. Anh ấy thật sự sợ đến lúc đó Trì Uyên không kìm nén được cảm xúc, trực tiếp mắng Lâm Dữu đến bật khóc.
Anh ấy nhất định phải ngăn cản, em gái xinh đẹp không thể bị đối đãi như vậy!
Trì Uyên xem video, một lúc sau mới nói: “Quả thật là có chút nghiêm trọng.”
Khâu Minh cầm điện thoại về, sau đó ra vẻ là một người đại diện chuyên nghiệp nói: “Để em bảo tổ chương trình sắp xếp một người khác hát tốt hơn cho anh nhé. Đến lúc đó anh tham gia cũng đỡ vất vả hơn, anh thấy sao?”
“Chẳng ra sao cả.” Trì Uyên ngay cả đầu cũng không thèm ngẩng lên một chút.
Đầu Khâu Minh hiện lên mấy dấu chấm hỏi: “Anh Trì, tổ chương trình tìm đến Lâm Dữu cùng anh hợp tác chính là vì muốn thấy Lâm Dữu bị anh mắng, như vậy mới khiến độ hot của chương trình tăng lên, anh biết điều đó mà.”
Ánh mắt Trì Uyên lóe sáng nhìn Khâu Minh: “Hóa ra cậu và tổ chương trình đều nghĩ rằng tôi sẽ mắng chửi người ta?”
Khâu Minh lẩm bẩm: “Đương nhiên rồi, dù sao thì những truyền thuyết của anh vẫn còn được lưu truyền đầy trên mạng kìa.”
Trì Uyên cười như không cười nói: “Nếu đến lúc ghi hình mọi chuyện không phải như mọi người tưởng tượng thì chẳng phải thú vị hơn nhiều sao?”