Tháng 7, khí nóng ngột ngạt, mồ hôi nhễ nhại.
Lâm Dữu vừa xuống xe đã cảm thấy khó chịu, cô vẫy tay chào Dương Đan rồi xoay người chạy vào ký túc xá.
Sau khi cô trở về ký túc xá, các thành viên khác vẫn chưa quay về. Lâm Dữu đi vào phòng tắm lấy nước lạnh rửa mặt rồi quay lại phòng của mình.
Cô do dự một hồi rồi gọi một cuộc điện thoại.
“Là Lâm Dữu sao?” Đầu dây bên kia điện thoại truyền đến một giọng nói dịu dàng.
Cổ họng Lâm Dữu giống như bị nghẹn lại không thốt nên lời.
“Ba của con không có ở nhà, không sao cả con cứ nói chuyện đi.” Mẹ Lâm nói.
Lâm Dữu mím môi nói: “Mẹ, con xin lỗi mẹ. Lâu lắm rồi con mới gọi điện thoại cho mẹ.”
Mẹ Lâm cười một tiếng, rồi hỏi han sức khỏe: “Công việc của con có mệt không? Con có ngủ đủ giấc không đó? Có ăn uống đầy đủ hay không vậy?”
“Gần đây con nhận lịch trình cá nhân nên sẽ bận hơn chút. Con ngủ rất đủ giấc, quản lý còn đặc biệt cho phép con ăn thịt, ăn rất ngon ạ.” Lâm Dữu trả lời từng câu hỏi một.
Mẹ Lâm nghe vậy thoáng yên tâm: “Vậy là tốt rồi, mẹ có lén xem qua tiết mục của con rồi. Lâm Dữu nhà chúng ta vẫn luôn xinh đẹp như vậy!”
“Do di truyền gen tốt đấy ạ, về điểm này thì con phải cảm ơn mẹ rồi.” Lâm Dữu cũng dần thả lỏng tâm trạng, vui vẻ trò chuyện cùng bà ấy.
Mẹ Lâm cười, rồi im lặng một lúc, khi nói tiếp giọng trầm xuống: “Ba con thật ra vẫn rất quan tâm đến con. Lần trước, ông ấy còn lén lút lên mạng, thấy được rất nhiều bình luận mắng con. Ông ấy tức giận đến mức quăng vỡ hết đồ trong phòng. Mẹ sẽ tìm cách nói chuyện với ông ấy. Đến lúc đó, hai người cùng tâm sự với nhau một chút thì không sao nữa rồi.”
Lâm Dữu thở dài một hơi, gia đình cô vốn là gia đình trí thức. Ba Lâm là giảng viên đại học, mẹ Lâm là giáo viên dạy múa ba lê. Nên đối với việc Lâm Dữu muốn tiến vào giới giải trí đều bị hai người phản đối từ đầu đến cuối. Mẹ Lâm lo lắng nếu Lâm Dữu dấn thân vào giới giải trí quá vất vả, còn ba Lâm thì luôn cật lực phản đối ý định này của cô.
Ba Lâm đã vạch sẵn đường đi cho Lâm Dữu, ông ấy không muốn cô phát triển trong ngành giải trí. Ông ấy hi vọng Lâm Dữu có thể trở thành một giáo viên dạy vũ đạo.
Lâm Dữu đã sống hai mươi hai năm, nhưng cô chỉ cãi lời ba mẹ có hai lần. Lần đầu tiên là khi cô đăng ký học nhảy hiện đại ở trường đại học thay vì tiếp tục đăng ký học múa ba lê, lần thứ hai là khi cô muốn bước chân vào giới giải trí.
Cả hai lần đều khiến ba cô tức giận, đặc biệt việc vào giới giải trí gần như là giọt nước làm tràn ly,. Lâm Dữu bị ba Lâm cấm không cho phép về nhà và không bao giờ được gọi ông ấy là ba nữa.
Từ nhỏ bị kiểm soát nghiêm ngặt nên Lâm Dữu muốn phản kháng. Cuối cùng, Lâm Dữu cắt đứt mọi quan hệ với ba Lâm tiếp tục đi trên con đường mà cô đã chọn. Đó cũng là lý do mà Lâm Dữu tuy đã ra mắt được ba năm nhưng cô chưa trở về nhà lần nào.
Mẹ Lâm đã từng lén đến thăm Lâm Dữu nhưng sau này lại bị ba Lâm phát hiện, ông ấy vô cùng tức giận nên đã nổi trận lôi đình.
“Ba con… Ông ấy chắc vẫn còn tức giận...” Lâm Dữu mím môi nói.
“Cũng đã ba năm rồi, dù có giận đến mấy cũng đã hết giận rồi.” Mẹ Lâm cười nói.
“Ngay cả mẹ cũng đã nguôi giận rồi không phải sao?”
“Con xin lỗi ba mẹ, là con quá ích kỷ.” Khi từ bỏ múa ba lê chuyển sang học nhảy hiện đại, điều mà Lâm Dữu cảm thấy có lỗi nhất chính là đã phụ sự dạy bảo tận tình mười mấy năm của mẹ Lâm dành cho cô. Khi nổi loạn, nhưng lúc đó cô chỉ nghĩ đến phản kháng.
“Xin lỗi cái gì chứ, là do chúng ta đem ước mơ của bản thân áp đặt lên người con, chúng ta mới là người nên suy nghĩ lại về những điều đó mới đúng.” Nhiều năm như vậy, mẹ Lâm đã sớm cho qua. Bây giờ sự vui vẻ của con gái bà ấy mới là điều quan trọng nhất.
Lâm Dữu che điện thoại ngẩng đầu khịt mũi một lát, mới tiếp tục nghe điện thoại: “Mẹ, con sắp tham gia một chương trình thi đấu về vũ đạo. Con nhất định sẽ làm cho tất cả mọi người thấy Lâm Dữu con không hề thua kém bất kỳ ai!”
Mẹ Lâm cười dịu dàng: “Lâm Dữu nhà chúng ta vốn dĩ không tệ, là do những người trên mạng kia không biết thưởng thức mà thôi.”
Nói xong câu này, mẹ Lâm lại bổ sung thêm một câu: “Khi nào chương trình phát sóng nhớ báo cho mẹ một tiếng, mẹ sẽ cùng tất cả học sinh của mẹ đi cổ vũ cho con!”
Đôi mắt Lâm Dữu đỏ hoe, nhẹ giọng trả lời: “Vâng ạ.”
***
Đúng giờ chiếu chương trình “Birth of Music”, thời lượng phát sóng lần này của Lâm Dữu và Trì Uyên chiếm đến hai phần ba thời gian chương trình, làm cho người xem cảm giác đau mắt.
Họ không ngờ phải đeo kính râm khi xem một chương trình âm nhạc!
Khi chương trình lên sóng, thì việc lên hot search là điều dĩ nhiên không cần phải bàn cãi. Chỉ là càng về sau, số người ship couple ngày càng nhiều.
Bộ phận marketing cũng đăng tag cùng bài PR theo hướng couple. Vì thế nên fan của Trì Uyên đã không ngừng mắng chửi bộ phận marketing này. Bọn họ cho rằng bộ phần này đã nhận tiền của công ty giải trí Mộng Kỳ để cố tình dẫn dắt dư luận.- Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng TᎽT
Fan hâm mộ của Lâm Dữu chỉ biết cười khổ. Nếu công ty giải trí Mộng Kỳ có tiền như vậy sẽ không để Lâm Dữu bị hắt nước bẩn suốt hai năm. Đến ngay cả một bài PR giải thích cũng không có.
— Sao tôi lại cảm thấy Trì Uyên trông giống như đang tán tỉnh Lâm Dữu vậy chứ?
— Nếu Trì Uyên diễn thì tôi chính thức tuyên bố anh ấy vượt qua Lê Tự và Mạnh Thanh Nghiên trở thành tài tử mới xuất sắc nhất, diễn xuất như vậy mà không đóng phim thì lãng phí.
— Đồng ý, Trì Uyên nổi tiếng như vậy tổ chương trình không thể cưỡng ép anh ấy làm gì được. Vậy có nghĩa là tất cả những điều này đều là do anh ấy tự nguyện.
— Tôi muốn đẩy thuyền rồi, lần trước khiến tôi muốn đẩy thuyền như thế là của Nguyễn Dư và Mạnh Thanh Nghiên, rồi sau đó họ đã ở bên nhau!
— Tôi cũng vậy, tôi cảm thấy mình đang bị lừa thật rồi!
Người ngoài đẩy thuyền rất hăng say, nhưng hai fandom lại kiên quyết phản đối, lý do của fan Trì Uyên rất đơn giản, không ai xứng đáng với anh của họ, kể cả nữ thần giáng trần.
Mà fan hâm mộ của Lâm Dữu thì lại lo sợ cô gái của mình bị mắng. Dù sao việc ship couple giữa nam nữ minh tinh lúc nào cũng bị ném đá rất nhiều. Mà bị công kích nhiều nhất luôn là phía nữ minh tinh.
***
Lâm Dữu không quan tâm những lời nói trên mạng, mấy năm gần đây cô bị ship couple bậy bạ bao nhiêu lần cũng không thể đếm nổi nữa, vì vậy mà tin đồn lần này là thật hay giả thì cô là người rõ nhất.
Trong lòng vừa nghĩ vậy thì lại thấy Trì Uyên gửi tin nhắn đến. Nội tâm cô run lên, sự bình tĩnh nãy giờ cô biểu hiện ra đã biến thành trò cười.
Trì Uyên: Tôi đã xem nội dung chương trình được cắt ghép, tập sau là tập cuối.
Lâm Dữu: Lần nào đàn anh cũng xem ạ? Nội dung tập sau được chỉnh sửa như thế nào?
Trì Uyên: Em bảo tôi tiết lộ à? Thế thì em gọi điện thoại cho tôi đi, anh sẽ nói cho em.
Lâm Dữu nghe vậy không khỏi mở to hai mắt, cô nghĩ bản thân do mệt quá mà nhìn nhầm. Nhưng sau khi xác định tin nhắn là thật, trong đầu cô lại nảy ra một suy nghĩ, không thể dung túng bản thân cùng Trì Uyên qua lại như này nữa.
Nhưng chỉ 3 giây sau, ngón tay cô đã rất không nghe lời, bấm gọi điện thoại...
Giọng nói của Trì Uyên lập tức vang lên trong tai nghe, Lâm Dữu một mặt vừa sầu não một mặt lại ngại ngùng.
“Em phản ứng nhanh đấy.” Giọng nói của Trì Uyên còn mang theo ý cười nhàn nhạt.
Lâm Dữu như hận rèn sắt không thành thép gõ đầu một cái, sau đó giả vờ bình tĩnh mà trả lời: “Em chỉ là không cẩn thận nhấn nhầm mà thôi.”
“Thì ra là vậy.” Ý cười lộ rõ trong giọng Trì Uyên, sau đó trả lời câu hỏi của Lâm Dữu.
“Tôi xem qua nội dung chương trình là vì sợ tổ chương trình sẽ cố tình cắt ghép chỉnh sửa.”
“Sợ bị cắt ghép? Tổ chương trình làm sao dám cắt ghép đàn anh.” Lâm Dữu kinh ngạc hỏi.
Cô nhớ rõ Tần Trạch có nói qua công ty giải trí Húc Tinh có cổ phần của nền tảng Phi Điểu, đây là một nền tảng mới nổi. Tuy nền tảng Phi Điểu không thể so sánh với nền tảng video lâu đời như Húc Tinh. Nhưng để có thể phát triển được vị thế như bây giờ thì cũng phải kể đến công lao của công ty giải trí Húc Tinh.
Nói cách khác tổ chương trình đang ăn cơm trên tay anh làm sao dám cắt ghép bậy bạ về anh được. Nếu thật vậy thì sợ là bọn họ muốn nghỉ việc rồi.
Trì Uyên không trả lời vấn đề này, anh chỉ cười hỏi: “Em còn nhớ lời hẹn đi ăn cơm cùng tôi không đấy?”
Lâm Dữu giật mình, vội vàng nói: “Đương nhiên là nhớ.”
“Tổ chương trình nói ngày sân khấu hoàn thiện cũng sẽ cùng lúc phát hành bài hát phối âm, đến lúc đó chúng ta cùng nhau đi ăn cơm đi.”
Nghe vậy, trong đầu Lâm Dữu toàn là dấu chấm hỏi, cô đều hiểu hết các đạo lý. Nhưng mà phát hành bài hát thì liên quan gì đến việc bọn họ phải cùng nhau đi ăn cơm nhỉ?