Mỗi Ngày Đều Muốn Ôm Ôm

Chương 40




Phương Khởi Châu thức dậy rất sớm, dùng nguyên liệu sẵn có làm hai bát mì trường thọ.



Sợi mì rất mỏng, mỗi lần chỉ gắp được một sợi, đây là do Phương Khởi Châu tìm một thợ nhào bột cao tay làm được cả sợi mì dài tận hai mét. Gia vị cũng là ông ấy mang đến, nấu xong thì trực tiếp trộn gia vị vào nước nóng, tiện lợi như mì ăn liền, mà mùi vị cũng hấp dẫn đến mức đánh thức được Tiểu Hổ ở trên tầng hai.



Tiểu Hổ vẫn chưa vui vẻ lắm, thế nhưng tâm trạng đã tốt hơn nhiều so với hôm qua, mà Phương Khởi Châu cũng hi vọng cậu mau chóng quên đi tất cả, đương nhiên sẽ suy nghĩ biện pháp dời đi lực chú ý của cậu.



Phương Khởi Châu mua cho cậu quần áo mới, trước áo may hình một chú gấu trúc lớn bằng nhung, sờ rất thoải mái. Quần có hơi ngắn, so với quần lót góc bẹt thì không dài hơn bao nhiêu, cho nên Tiểu Hổ mặc vào có hơi bối rối, cậu luôn cảm giác bản thân như đang không mặc quần vậy. Phương Khởi Châu kéo rèm cửa lại thật kín, nói cho cậu biết bọn họ đang trong nhà, không người khác đâu, Tiểu Hổ mới thả lỏng người được.



Ăn được bát mì trường thọ có mùi vị vô cùng đặc sắc, bộ dạng buồn bã ỉu xìu của Tiểu Hổ mới có chút khởi sắc. Phương Khởi Châu mở TV cho cậu, Tiểu Hổ cũng không nói bản thân muốn xem cái gì, cứ ngơ ngác mà ngồi trên ghế sofa nhìn chằm chằm. Phương Khởi Châu không thể làm gì khác hơn là lột kẹo cho cậu vui, Tiểu Hổ ngoan ngoãn ăn, mà vị ngọt dường như cũng không thể đưa cậu ra khỏi tình trạng phản ứng chậm chạp này.



Hiệu quả không đạt yêu cầu, Phương Khởi Châu liền chỉnh âm lượng của phim hoạt hình lên thật lớn, lột vỏ trứng gà đã luộc, sau đó vén áo cậu lên, xoa xoa lên bụng trong tiếng thở gấp gáp của cậu.



Tiểu Hổ nằm trên ghế sofa, cậu tự cầm lấy vạt áo của bản thân, nghiêng đầu giống như đang xem TV, nhưng thật ra không phải vậy. Bộ dạng cậu như vậy, ngược lại là giống như một người lớn đang có tâm sự.



"Tổ chức sinh nhật mà không vui sao?"



Tiểu Hổ run rẩy hạ mi mắt, cậu nghe được lời chú Phương nói, nhưng mà hồn vía thì cứ như đang ở trên mây.



"Không muốn nói chuyện, cũng không muốn để ý đến chú sao?" Phương Khởi Châu chắn trước mặt Tiểu Hổ, ánh mắt Tiểu Hổ liền chạm mặt hắn, sau đó liền rời đi.



Phương Khởi Châu cứ nhìn như vậy một hồi, sau đó mới đứng lên, đưa trứng gà cho cậu rồi quay người đi.



Lại bị ngăn cản.



Hắn quay đầu nhìn lại, là Tiểu Hổ đang níu lấy quần của hắn, ánh mắt giống như đang hỏi hắn định đi đâu.



Phương Khởi Châu sờ sờ đỉnh đầu của cậu, ôn nhu nói: "Em tự lăn trứng gà trước đi, chú đi lấy thuốc cho em."



Tiểu Hổ do dự một chút, nhưng không có thả tay ra, vẫn níu lại rất chặt.



Phương Khởi Châu không biết tại sao, nhưng hắn có thể hiểu được ánh mắt của Tiểu Hổ, hắn cầm lấy tay cậu, động viên nói: "Ngoan, chú không đi."



"... Không được đi." Tiểu Hổ cố chấp nhìn chăm chú hắn, nói câu đầu tiên của ngày hôm nay, cảm giác muốn độc chiếm một cách vô thức tỏa ra từ cậu lập tức biến mất trong phút chốc.



Phương Khởi Châu cong nhẹ khóe miệng khó mà phát hiện, tâm tình đột nhiên trở nên tốt hơn, "Được, chú không đi."



Lúc lên lầu lấy thuốc, Phương Khởi Châu còn cảm giác được ánh mắt kia đang theo dõi mình, hắn nhanh chóng cầm thuốc xuống lầu, phát hiện quả trứng mà hắn đưa cho Tiểu Hổ lăn bụng chỉ còn lại một nửa.



Một nửa còn lại đâu mất rồi? Phương Khởi Châu nhìn về cái miệng đang đóng chặt của Tiểu Hổ, bộ dạng như muốn động nhưng mà không dám động, trong miệng giống như đang ngậm thức ăn còn chưa nhai xong.



Phương Khởi Châu bất đắc dĩ đem nửa quả kia vứt vào thùng rác, "Tại sao cái gì em cũng ăn thế."



Tiểu Hổ lập tức lắc lắc đầu, tỏ ý mình không có ăn.



"Há miệng ra, để chú xem một chút."





Phương Khởi Châu nhìn thấy cổ họng cậu động đậy, là đang nuốt, sau đó Tiểu Hổ mới chậm rãi há miệng. Phương Khởi Châu áp sát vào hắn, thấp giọng hỏi: "Ăn ngon không?"



Tiểu Hổ lắc đầu.



Hắn dựa vào rất gần, giống như là muốn hôn lên, nhưng rốt cuộc chỉ híp mắt, chọt chọt hai má Tiểu Hổ, làm lộ ra một cái lúm đồng tiền.



Uống thuốc xong, Phương Khởi Châu lại bóc vỏ một quả trứng khác, xoa nhẹ hồi lâu lên bụng cậu giống như xoa nắn một chiếc bánh trôi. Vết bầm kia biến mất rất nhanh, ngày hôm qua bôi thuốc, ngày hôm nay đã nhạt màu hơn, lúc đè lên Phương Khởi Châu phát hiện cậu co rúm lại, có lẽ là bị đau, cũng có lẽ mẫn cảm bởi vì tiếp xúc da thịt.



Hắn vốn đã chuẩn bị rất nhiều thứ, khu giải trí dưới lầu mặc dù vẫn hoạt động nhưng lại không có một bóng người, mà bây giờ đây, bọn họ không ai có thể đi được. Hơn nữa bởi vì Tiểu Hổ trở nên ít nói, bọn họ ở chung cũng trở nên khó xử, mặc dù cậu không nói một lời, không khóc cũng không cười, nhưng cậu lại theo dõi chú Phương rất gắt gao, Phương Khởi Châu động đậy một chút, Tiểu Hổ lập tức lo lắng mà nhìn về phía hắn, trong ánh mắt hiện lên nỗi bất an.



Phương Khởi Châu chỉ có thể không ngừng nói đi nói lại cho cậu biết: "Chú không đi đâu cả." Hắn vẫn giữ tư thế ôm lấy Tiểu Hổ, Tiểu Hổ cũng ôm lấy eo hắn hồi lâu một cách kì lạ, đầu tựa vào lồng ngực của hắn, rất sợ hắn rời khỏi.



Hắn rất thích bầu không khí như thế này, thế nhưng hắn không thích Tiểu Hổ quá mức trầm lặng như thế.



Bản thân hắn nói chuyện cùng cậu, cậu có nghe thấy, nhưng ít khi đáp lại, chỉ có một chút động tác nhỏ nhặt mang tính ỷ lại cùng với sự cộng hưởng nhịp tim bên trong khoang ngực. Phương Khởi Châu lại nhớ đến con mèo từng trốn dưới gầm xe của hắn. Tuy rằng lạnh đến nỗi sắp chết, nó chỉ dùng ánh mắt cầu viện, không phát ra tiếng kêu. Phương Khởi Châu ôm mèo về nhà, chăm sóc cả một buổi tối, sáng sớm ngày hôm sau, bên trong chiếc khăn mặt và một tấm chăn nhỏ hắn làm thành ổ mèo, hắn nhìn thấy con mèo ấy vẫn không kêu, thậm chí cũng không hô hấp, thì ra nó đã lạnh đến cứng ngắc.



Sưởi ấm đã không thể cứu sống nó.



Phương Khởi Châu không biết phải làm sao để khiến Tiểu Hổ tốt lên, chỉ có thể ở mở tiếng phim thật lớn, sau đó ôm chặt lấy cậu.



Tiểu Hổ đang ngủ trong ngực hắn, so với thời gian ngủ trưa cố định thì trễ hơn một chút, tỉnh lại cũng muộn hơn một chút. Cánh tay Phương Khởi Châu bị cậu đè đến nỗi tê rần, di chuyển rất bất tiện, chỉ có thể nằm yên cố thả lỏng thân thể để Tiểu Hổ ngủ ngon hơn.



Nhưng Tiểu Hổ rốt cuộc vẫn bị đánh thức bởi tiếng chuông điện thoại của Phương Khởi Châu.



Điện thoại di động nằm trên vuông, hắn như vậy vốn không thể nào vươn tay tới được, hơn nữa người gọi đến cũng không định từ bỏ, cứ tiếp tục gọi cho dãy số không ai bắt máy này.



Tiểu Hổ ngẩng đầu, buồn ngủ mà mơ màng nhìn hắn.



"Tỉnh rồi sao." Phương Khởi Châu sờ má của cậu một cái, Tiểu Hổ liền cúi đầu, buông hắn ra. Phương Khởi Châu nhẹ nhàng vung vẫy cánh tay đã bị tê đến không động đậy được, sau đó mới bắt điện thoại.



"A lô? Xin chào, là ngài Phương đúng không ạ? Có phải là ngài Phương đã nhận nuôi Tiểu Hổ không?"



Phương Khởi Châu liếc mắt nhìn số điện thoại di động kia, trí nhớ hắn rất tốt, đây là số điện thoại của chủ nhà hàng Quả Ớt Đỏ.



"Ừm." Hắn đáp một tiếng, lúc quay đầu lại nhìn Tiểu Hổ, cậu đang vô cùng bất an ngồi trên ghế sofa, bất cứ lúc nào cũng thấp thỏm muốn đứng bật dậy. Phương Khởi Châu vừa đưa cho cậu ly nước nóng, vừa trả lời vào điện thoại: "Có chuyện gì không?"



Hắn đi ra xa một chút, tránh để Tiểu Hổ nghe được cuộc trò chuyện, mà đôi mắt cậu trước sau vẫn theo dõi từng động tác của hắn. Mai Dược nói: "Có lẽ ngài không nhớ rõ tôi, lần trước tôi có đưa Tiểu Hổ đến tìm ngài, à, là vào dịp Tết... Trước kia vẫn luôn bảo đến thăm em ấy, nhưng lại bận rộn quá, nếu bây giờ tiện thì... Tôi có thể đến thăm em ấy không?"



Mai Dược luôn nhận được một cuộc gọi từ trại giam mỗi tuần, lúc đầu Chung Long mang tâm trạng bất ổn mà chất vấn cô, hỏi tại sao cô lại vứt Tiểu Hổ cho người khác, Mai Dược đã ngắt máy mấy lần, mỗi một tuần Chung Long chỉ có năm phút để gọi ra bên ngoài, thế nhưng tuần nào cũng gọi cho cô để hỏi thăm Tiểu Hổ, mà mỗi nửa tháng sẽ có một lần thăm tù, nhưng mà không ai đến thăm anh cả.



Sau đó, Chung Long gần như khẩn cầu Mai Dược đi tìm Tiểu Hổ, nói mình muốn nghe giọng của cậu.



Mai Dược lúng túng nói cậu đã không còn ở cùng cô, huống hồ Màn Thầu có lần đến cao ốc 120 nhìn thấy đứa nhỏ kia, trở về lại nói Tiểu Hổ đã hoàn toàn không nhớ rõ mình là ai nữa.




Chung Long ăn nói khép nép mà cầu xin cô, gần như muốn khóc, nói rằng nếu là anh không liên lạc cùng Tiểu Hổ, Tiểu Hổ nhất định sẽ quên anh mất.



Tuần trước, Mai Dược và Tiểu Cần dành chút thời gian rảnh đến trại giam thăm nuôi tù nhân, thoạt nhìn Chung Long... Đúng là không tốt lắm.



"Nó cũng đâu phải là em ruột cậu, sao cậu lại cố chấp như vậy." Cô biết được không ít chuyện cũ của Chung Long, đương nhiên cũng biết Tiểu Hổ không phải em ruột của anh.



Quan sát qua cửa sổ nhỏ, bọn họ mặt đối mặt cầm ống nghe điện thoại, Chung Long dường như không nghe thấy cô, vẫn luôn nói: "Cô nói cho em ấy, nói tôi nhớ em ấy, có thể tới thăm tôi được không, không nói được thì gọi điện thoại cũng được."



Anh đã không còn ôm hi vọng gì đối với chuyện được ra tù, trong lòng vẫn luôn tin bản thân vô tội, đối với bên ngoài chỉ còn một chấp niệm như thế. Anh khẩn cầu: "Cô giúp tôi với."



Thời gian thăm nuôi đã hết, cảnh sát trại giam nói với hai cô: "Cậu ta sống ở đây không tệ lắm đâu, có lão đại che chở cậu ta, không cần quá lo lắng."



Mai Dược nửa tin nửa ngờ, bởi vì Chung Long có vẻ như bị thần kinh, cô và Tiểu Cần đều có cảm giác giống nhau.



Bất đắc dĩ, Mai Dược rốt cuộc phải gọi điện thoại cho người đàn ông cao cao tại thượng kia. Mà đối phương lại chỉ nói từ chối một cách lạnh lùng: "Xin lỗi, bây giờ em ấy có lẽ không còn nhớ rõ cô nữa."



"Hả... Thật đấy à." Mai Dược ngẩng đầu nhìn tòa nhà cao tầng được an ninh chặt chẽ, vẫn chưa từ bỏ ý định, "Tôi... Liếc nhìn một chút thôi, anh... Anh trai em ấy có chuyện rất quan trọng muốn nói cho em ấy."



Phương Khởi Châu nói: "Xin lỗi."



Nghe thấy giọng nói khó chịu ở đầu dây bên kia, Mai Dược luống cuống bỏ xuống điện thoại rồi ngửa đầu liếc mắt nhìn, lần đầu tiên chân chính cảm nhận được những người giàu sang cao cao tại thượng thì ra ai cũng lạnh lùng như nhau.



Cô đi vòng ra ngoài, nhìn thấy khu giải trí gần đó đã mở cửa suốt một ngày rồi, vòng quay vẫn xoay đều xoay đều, tàu lượn siêu tốc trượt rồi lại trượt, nhưng mà chẳng có vị khách nào cả.



Phương Khởi Châu chỉnh điện thoại thành chế độ im lặng, sau đó kéo dãy số ban nãy vào danh sách đen, xong xuôi mới quay lại ghế sofa. Sự khó chịu của Tiểu Hổ đã đỡ hơn rất nhiều, lòng bàn tay siết chặt góc áo của hắn. Phương Khởi Châu nói: "Chú đi nhà vệ sinh, em..." Đối diện nhau nửa giây, hắn liền kéo tay Tiểu Hổ: "Em đi theo chú đi."



Sáu giờ, bánh kem đã được giao đến cửa, bánh rất lớn, có ba tầng, đối với khẩu phần hai người thì có thể ăn tận một tuần liền. Phương Khởi Châu vốn định đến lớp dạy làm bánh, còn định mang theo Tiểu Hổ để cậu tự mình làm một chiếc bánh kem sinh nhật, rốt cuộc bây giờ lại chỉ có thể đặt bánh làm sẵn.



Phương Khởi Châu hỏi cậu có muốn ăn không, Tiểu Hổ lắc đầu, hỏi cậu có vui không, Tiểu Hổ lại gật đầu.




Y hệt như một con rối gỗ vậy.



Mặt trời bồi hồi bất định mà rời khỏi mặt đất, chân trời hoàng hôn chậm rãi nhiễm màu đêm đen, Phương Khởi Châu tắt đèn,thắp sáng những ngọn nến trên bánh, một cái là 32, một cái khác là 21. Tuy rằng Tiểu Hổ chưa từng tổ chức sinh nhật, thế nhưng theo điều tra thì cậu cũng gần như xấp xỉ số tuổi này, sinh nhật của Phương Tuyết Ly là vào mùa hè, hai tháng trước đã tròn hai mươi mốt tuổi, cho nên Tiểu Hổ cũng phải hai mươi mốt mới đúng.



Bánh kem được đặt trên một chiếc bàn nhỏ, hai người thì ngồi xếp bằng trên hai tấm nệm.



Phương Khởi Châu xoa xoa đỉnh đầu của cậu, nói với cậu: "Sinh nhật vui vẻ."



Trầm mặc hai, ba giây, ánh mắt liền muốn khóa cậu lại: "Không định nói gì với chú sao?"



Tiểu Hổ nhìn hắn, hơi ngốc nghếch mở miệng: "Chú cũng, sinh nhật... Vui vẻ."



Phương Khởi Châu thở dài, cầm dao cắt bánh kem, "Chúng ta hãy cầu nguyện trước khi thổi nến."




Tiểu Hổ gật gật đầu. Phương Khởi Châu chắp hai tay trước ngực, nhắm mắt lại, chậm rãi nói ra điều ước của bản thân: "Tôi hi vọng... Thêm một tuổi mới, Tiểu Hổ có thể được vui vẻ mỗi ngày, không buồn không lo, ăn mau chóng lớn, mập thêm mười ký."



Nói xong hắn thổi tắt con số lớn hơn của bản thân, rồi nhìn sang Tiểu Hổ, "Tới lượt em."



Tiểu Hổ do dự, "Điều ước... Điều ước nếu nói ra, sẽ không linh nghiệm."



Phương Khởi Châu hỏi: "Điều ước của em là gì? Hãy nói với trái tim mình đi."



Tiểu Hổ nói: "Em..." Cậu dừng một chút, cũng chắp hai tay trước ngực, nhắm mắt lại, vô cùng trang trọng.



Cậu lặp lại những gì chú Phương nói trong lòng mình, đổi tên của mình thành tên của chú Phương, chú không thích cười, cho nên cậu hi vọng chú Phương có thể cười mỗi ngày, hi vọng chú sẽ không cau mày, không lạnh lùng với người khác nữa. Chúc phúc cẩn thận trong lòng xong, cậu mới mở mắt, thổi tắt ngọn nến 21 chập chờn kia.



Tuy rằng Phương Khởi Châu không biết Tiểu Hổ ước cái gì, nhưng hắn đoán là một điều gì đó vô cùng đơn giản, chẳng hạn như một hộp kẹo lớn, hoặc là sẽ hết bị sâu răng... Bởi vì Tiểu Hổ chính là như vậy, luôn ước những điều nhỏ nhặt đơn giản, vô cùng dễ thực hiện.



Hắn lấy nến xuống, hạ dao cắt bánh, bánh thật lớn, cho nên cắt không hề dễ, cho nên Phương Khởi Châu muốn cậu cầm nĩa ăn trực tiếp.



"Bất kể là điều ước gì, chú đều sẽ giúp em thực hiện." Phương Khởi Châu ghim một quả dâu tây quết đầy kem đưa đến bên miệng cậu, nhìn cậu há mồm, mỉm cười nói: "Nhưng mà điều ước của chú lỡ nói rồi nên sẽ không linh nghiệm nữa, em có muốn giúp chú thực hiện không?"



Tiểu Hổ ngậm dâu tây, chăm chăm nhìn hắn dưới ánh đèn đêm bên ngoài cửa sổ.



Phương Khởi Châu cũng ăn một khối kem nhỏ, cảm thấy mùi vị vô cùng tẻ nhạt, hắn và Tiểu Hổ nhìn nhau hồi lâu, nhẹ giọng nói: "Chú ước rằng em được vui vẻ."



Tiểu Hổ cúi đầu, tỉ mỉ xếp socola lên những phần kem giống như Rembrandt đang vẽ những nếp gấp của quần áo, sau đó xếp mứt, rồi đến dâu tây. Cuối cùng xếp xong thành một toà tháp nhỏ, cậu liền đem kiệt tác của mình, bưng đến cho chú Phương, thẳng thắn đáp ứng hắn: "Dạ, em sẽ vui vẻ."



Sau đó nhếch lên một nụ cười gượng gạo, khóe miệng trông cứng đờ ra.



Phương Khởi Châu bất đắc dĩ nhận lấy, đột nhiên cảm thấy bản thân rất thất bại, hắn không muốn Tiểu Hổ bị thương tổn, phí hết tâm tư đi tránh khỏi điều đó, thế nhưng lại không thể tránh được.



Hắn đứng lên, "Lại đây, chú có quà cho em."



Hắn lôi kéo Tiểu Hổ đi tới thư phòng, nơi này đối diện với vòng quay, Phương Khởi Châu cúi đầu nhìn đồng hồ, sau đó che lại đôi mắt của Tiểu Hổ.



Giữa các ngón tay có một vài khe hở, Tiểu Hổ trừng mắt nhìn, cảm thấy ngoài cửa sổ hơi sáng quá.



Phương Khởi Châu buông lỏng tay, từ phía sau ôm lấy vai của cậu, hạ một nụ hôn xuống đỉnh đầu cậu, "Bây giờ em có vui hay không?"



Tiểu Hổ lom lom nhìn ra bên ngoài, vòng đu quay khổng lồ từng được cho là lớn nhất Châu Á này mới được tu sửa cách đây vài năm, bây giờ có lớn hơn hay không thì không rõ, thế nhưng cũng cao sừng sững như tháp Tokyo, trở thành biểu tượng của thành phố lúc vào đêm. Rất nhiều người e ngại độ cao đáng sợ của nó, thế nhưng vẫn có không ít người dắt theo người mình yêu đến trải nghiệm cảm giác hôn môi khi ở trên đỉnh cao, hi vọng có thể vĩnh viễn ở bên nhau. Mà bây giờ vòng quay không có ai chơi cả, chỉ có những khoang ngồi trống khách treo bên mép sáu chữ "Chúc em sinh nhật vui vẻ".



Vòng quay cứ quay đều quay đều, hiếm khi thấy nó dừng lại nghỉ ngơi.



Phương Khởi Châu chỉ vào vài chữ trên đỉnh vòng quay, "Nó sẽ nghỉ ngơi như vậy một lúc, chờ qua mười hai giờ sẽ tiếp tục chuyển động."



Mấy chữ cái lớn đến nỗi không thể hòa vào bóng đêm, những người ở gần đó chỉ cần mở cửa sổ sẽ thấy được ngay.