*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Cúp điện thoại, Phương Khởi Châu theo lời bác sĩ Đỗ mà dặn Tiểu Hổ: "Lần sau không được vừa ăn đồ nóng đã ăn liền đồ lạnh như vậy nữa."
Tiểu Hổ bất lực "dạ" một tiếng. Phương Khởi Châu nhìn bộ dạng cậu cuộn mình, co chân ngồi ở trên giường, đành chỉ cho cậu cách "quỳ úp sấp" chính xác là như thế nào.
Tiểu Hổ dựa theo miêu tả của hắn mà quỳ ở trên giường, tiếp theo úp sấp nửa người trên, cằm đặt lên hai mu bàn tay của hắn, như một chú cún con dễ thương vậy. Cậu nghiêng đầu hỏi chú Phương: "Là thế này phải không ạ? Em nằm úp sấp có đúng không?"
Phương Khởi Châu nghi ngờ trầm mặc một giây, "Rất... đúng." Từ góc độ của hắn, nhìn thấy dược mái tóc mềm mại của Tiểu Hổ, từ cổ đến sống lưng, qua cả phần eo mềm mại đang chìm xuống, cái mông cong cong như hai đồi núi căng tròn, bàn chân trắng nõn gối ở dưới mông. Phương Khởi Châu cảm giác mặt mình hơi nóng, hơn nữa tư thế này làm cổ áo ngủ của Tiểu Hổ mở lớn ra, mỗi lần cậu ngước cổ lên, hắn có thể nhìn thấy phần lớn lồng ngực của cậu, da dẻ trắng mịn, thậm chí thấy được hai đầu vú hồng hồng. Tiểu Hổ là một con người rất nhạy cảm, đại đa số thời điểm cậu đều ăn mặc kín như bưng, có vài lần cậu đang tắm thì nghe thấy tiếng bước chân gần đó, liền lớn tiếng hỏi hắn: "Chú ơi, chú ở bên ngoài hả?" Phương Khởi Châu đáp một tiếng, Tiểu Hổ liền sốt sắng nói, "Chú không được vào đây."
Giống như thân thể cậu có chứa bí mật gì không thể cho người khác xem vậy.
Phương Khởi Châu duỗi chân, xoay gối sang chín mươi độ, "Em lại đây, dựa vào gối cho thoải mái."
Tiểu Hổ nghe lời mà dùng đầu gối nhúc nhích, tập tễnh chuyển qua phía đầu giường. Tiểu Hổ nằm trên gối, lại vì tư thế không thoải mái mà đầu cậu lăn đến đùi Phương Khởi Châu, cậu đang muốn lui về phía sau, tay Phương Khởi Châu liền giữ lấy đầu cậu, "Cứ ngủ trên đùi chú đi."
Tiểu Hổ nghi hoặc mà nhìn hắn, như là muốn hỏi tại sao. Phương Khởi Châu không biến sắc mà nói: "Chân chú lạnh."
Nghe lời giải thích của hắn, Tiểu Hổ nghiêm túc dùng hai má cảm nhận một chút, mặc dù là cách chiếc quần pijama rất mỏng, chân chú Phương vẫn nóng hừng hực, tại sao lại nói là lạnh chứ? Có phải là bị bệnh rồi hay không?
Cậu đang muốn hỏi, lại nghe chú Phương nói: "Ngoan nằm yên, đừng nhúc nhích."
Tiểu Hổ "dạ" một tiếng, quả thật không nhúc nhích nữa.
Cái đùi lớn của chú Phương chẳng hề thoải mái xíu nào, vô cùng cứng rắn, nếu không có nhiệt độ, Tiểu Hổ tưởng mình đang ngủ trên tảng đá rồi.
Nằm úp sấp như vậy một hồi, có thể cảm nhận rõ ràng khí đang thải xuống, bụng Tiểu Hổ rất nhanh liền hết đau. Nhưng cậu xấu hổ không chịu nổi, thậm chí muốn bịt mũi và miệng Phương Khởi Châu lại, Phương Khởi Châu làm bộ như không biết, nỗ lực hô hấp chậm lại khiến thời gian trôi qua chậm một chút, kéo dài thời gian Tiểu Hổ dựa vào trên người mình.
Dù vậy, Tiểu Hổ vẫn rất nhanh chống vai hắn ngồi dậy, cậu dường như rất buồn ngủ, ngáp một cái mới nói: "Chú ơi... Em đi ngủ đây."
Tiểu Hổ chỉ mới đặt nửa bước chân xuống giường, Phương Khởi Châu liền kéo tay cậu lại, nói như không cho ai xen vào, "Cứ ngủ ở đây, em không thoải mái, kẻo một lát lại té ngã."
"Em đã... Đã hết đau." Tiểu Hổ nhìn về cánh tay bị chú Phương nắm lấy, lại ngẩng đầu nhìn mặt của hắn, chần chờ nói: "Chú ơi, lưng... Lưng không đau sao?"
Không đau, lời chưa kịp ra khỏi miệng, Phương Khởi Châu lại sửa lời: "Có một chút." Vừa nãy Tiểu Hổ té một cú như thế, lưng hắn gánh chịu trọng lượng cả hai người nên đập một cái thật mạnh xuống đất, thế nhưng không đâu một chút nào, giống như đấm vào bông gòn vậy, chỉ mềm như thế, bất kể là phía sau lưng hay là Tiểu Hổ, hoặc là tấm lòng đã bị cậu làm cho mềm nhũn của hắn.
"Vậy... Vậy em giúp chú ấn một cái nha?" Tiểu Hổ nói, "Trong TV làm như vậy á, ấn vào là hết đau liền."
Phương Khởi Châu nhìn cậu, "Em biết ấn sao?"
Tiểu Hổ lấy ngón tay mình so sánh một chút, nhỏ giọng nói, "Một chút xíu."
Hắn cởi áo rất dứt khoát, đưa lưng về phía Tiểu Hổ, "Làm đi."
Bởi đã rèn luyện từ nhỏ, cơ lưng hắn rất rắn chắc, vai rộng eo thon, còn có rãnh lưng sâu hoắm, kéo dài đến tận thắt lưng, vòng eo như công cẩu (chó đực) của hắn khiến Tiểu Hổ rất lo lắng, bởi vì cậu không thấy được vết bầm hay vết thương nào trên lưng chú Phương, nhưng mà chú ấy cứ nói đau.
Cậu khổ sở nói, "Chỗ nào... Đau ạ?"
Phương Khởi Châu nghiêng mặt sang một bên, "Ấn đại vào đi." Hắn vốn chẳng có chuyện gì, cho dù có chuyện thật thì hắn cũng không hi vọng đôi tay của Tiểu Hổ có thể giúp hắn hết đau, hắn chẳng qua là cảm thấy tay Tiểu Hổ rất mềm, ấn lên người nhất định rất thoải mái.
Tiểu Hổ "dạ" một tiếng, sau đó hết sức chuyên chú mà thí nghiệm phương pháp xoa bóp dưỡng sinh lên người chú Phương. Lúc đó cậu xem chương trình rất nghiêm túc, thế nhưng chỉ nhớ kĩ năm, sáu phần, thủ pháp xoa bóp không ra ngô ra khoai, trên mặt lại vô cùng nghiêm túc, chỉ sợ làm sai chỗ nào.
Phương Khởi Châu lại cực kỳ khó chịu, hắn tưởng mình có thể chịu đựng, mà bây giờ bàn tay mát lạnh của Tiểu Hổ đang sờ soạng khắp lưng hắn, làm cả người hắn giống như bị nguyền rủa vậy, không thể động cũng không dám hô hấp, cả người căng cứng như dây cung, cảm giác mình bị kéo đến cực hạn, sắp bị đứt mất, Tiểu Hổ còn ngây thơ hỏi hắn tại sao lưng lại cứng như thế.
Phương Khởi Châu bị cậu vô ý trêu chọc gợi lên dục hỏa, mà Tiểu Hổ cứ ấn lên ấn xuống làm hắn muốn hỏng mất, Phương Khởi Châu cúi đầu nhìn qua, dùng tay trái nắm lấy tay Tiểu Hổ.
"... Sao vậy chú?"
Hắn thấp giọng nói, "Được rồi, đi ngủ đi." Hắn kéo chăn che lại phần eo trở xuống, sau đó buông lỏng tay, dưới ánh mắt lo lắng của Tiểu Hổ nói rằng: "Chú hết đau rồi."
Tiểu Hổ tưởng là thật, cho rằng kĩ thuật xoa bóp của cậu rất hiệu quả nên đắc ý, "Ngày mai em ấn cho chú nữa nha!"
Phương Khởi Châu muốn từ chối, nhưng hắn phát hiện mình dù như thế nào cũng không phun ra được chữ "Không" với cậu, giống như đó là một tội ác vậy. Hắn nhẹ nhàng xoa đầu Tiểu Hổ, "Ừm, đi ngủ đi, ngủ ngon."
"Dạ!"
Chờ Tiểu Hổ đi rồi, Phương Khởi Châu mới vén chăn lên, đũng quần pijama bị đội phồng, bình thường hắn chẳng có phản ứng như vậy, có đôi lúc cương vào sáng sớm, buổi tối đôi khi cũng có thể mơ thấy mấy giấc mơ kiểu kia, thế nhưng lúc hắn tỉnh táo, để chỗ này có cảm giác cương lên, thật sự là chưa từng có.
Thậm chí thuở niên thiếu, mỗi người bạn học của hắn đều mang theo ít nhiều nữ minh tinh hoặc là người mẫu nữ cho đó là hình mẫu sex của họ, Phương Khởi Châu cũng không thèm đếm xỉa. Đơn giản mà nói, hắn không phải lãnh đạm, chỉ là rất khó để người ta chạm vào.
Hắn ngửa đầu tựa vào đầu giường, hai chân tách ra mở rộng, suốt quá trình không có âm thanh gì phát ra từ cổ họng, chỉ có tiếng loạt xoạt, cộng thêm âm thanh kêu rên khàn khàn, nhỏ đến mức Tiểu Hổ đang ngủ say căn bản sẽ không nghe thấy.
Sau khi kết thúc, hắn thở dốc rất lâu.
Sáng sớm ngày hôm sau, thần sắc hắn như thường mà đi đánh răng rửa mặt với Tiểu Hổ, ăn xong điểm tâm liền mang theo cậu đến công ty.
Thông thường lúc Tiểu Hổ ở trên xe, Phương Khởi Châu sẽ kéo xuống vách ngăn giữa ghế trước và ghế sau, Vệ Tư Lý không nghe cũng không thấy động tĩnh phía sau, cửa sổ xe cũng đảm bảo riêng tư, bên ngoài không thể nhìn vào. Tay vịn giữa xe cũng đã tháo bỏ, không còn hệ thống tương tác giữa người và xe, mà Phương Khởi Châu có thể nhích lại gần Tiểu Hổ, hai người nắm tay nhau như đôi bạn tốt vậy.
Ngày hôm nay thầy Tống vốn muốn đưa Tiểu Hổ đi xem triển lãm tranh, bởi Tiểu Hổ cũng đang rất muốn đi, hơn nữa là ngày cuối cùng triển lãm rồi, nhưng hôm nay Phương Khởi Châu không có thời gian, mà hắn cũng không yên lòng để Tiểu Hổ đi cùng người khác, nên liền mua hai vé riêng từ ban tổ chức triển lãm, có thể đi vào kể cả khi đóng cửa.
Triển lãm tranh này không thuộc dạng hàng đầu, hầu hết tranh vẽ được vận chuyển từ các phòng trưng bày nghệ thuật ở nhiều nơi khác nhau, còn kém xa cả những người tự sưu tập ở nhà. Mà Phương Khởi Châu cũng không hiểu tranh, hắn cũng không thích náo nhiệt, chỉ cần Tiểu Hổ cảm thấy vui vẻ là được. Bên trong bảo tàng vốn có chuẩn bị một người bình luận viên để thuyết minh cho bọn họ, Phương Khởi Châu không hứng thú lắm, hắn phất tay bảo người ta đi, do đó bảo tàng triển lãm mỹ thuật lớn như vậy, chỉ có hắn và Tiểu Hổ nắm tay đi tới đi lui, thật tốt.
Mấy bức tranh triển lãm đều có khoảng cách an toàn nhất định, dây phân cách dán quanh không cho người đến gần, có lúc Tiểu Hổ sẽ cầm lấy dây phân cách rồi rướn người vào bên trong để nhìn rõ hơn, đem mỗi một nét vẽ ghi nhớ vào đầu. Phương Khởi Châu nhìn vào mắt cậu, sau đó đứng trước mặt cậu mà phá vỡ quy định, chân bước một bước dài, điềm tĩnh mà bước qua.
Tiểu Hổ nhìn đến sững sờ, "Chú ơi... Trên đó viết, không được bước qua." Cậu chỉ vào dòng chữ đỏ bắt mắt trên dải dây phân cách.
Phương Khởi Châu nói, "Quy định đó là cho những vật chết, con người là vật sống."
"Ồ..." Không biết Tiểu Hổ có hiểu không mà vẫn gật đầu, "Có phải quy định đó không phải dành cho người xem không ạ?"
"Đúng." Phương Khởi Châu vươn tay về phía cậu, "Có thể không cần tuân thủ."
"Hóa ra là như vậy!" Tiểu Hổ bỗng nhiên tỉnh ngộ, cậu sờ sờ mũi, cầm lấy tay chú Phương định nhảy qua, nhưng không ngờ mắc vào dây phân cách—— dây phân cách này vẫn có thể cản những người lùn như cậu. Tiểu Hổ nhăn mũi, đang định chui xuống dưới, Phương Khởi Châu lại duỗi hai tay, ôm lấy cậu, xốc nách cậu bế lên.
Hai cánh tay hắn vô cùng có lực, thân hình lại cao lớn, Tiểu Hổ trong vòng tay hắn chỉ như một đứa trẻ.
Người phụ trách trông coi bảo tàng cũng kinh ngạc nhìn chằm chằm màn hình camera, không ngờ Phương đại thiếu lại có sở thích này, Phương Nhị gia dạy con hay thật.
Tiểu Hổ chỉ nhìn chằm chằm, cũng không nói, nhìn xong liền đi, Phương Khởi Châu cũng không biết cậu nhìn cái gì, bọn họ cứ như vậy đi lẩn quẩn hết một vòng cuối, rốt cuộc dừng lại trước một bức tranh.
Bức tranh kia mang cảm giác rất truyền thống, giống như mấy tấm lịch to treo tường ngày Tết, có một cái bàn gỗ, một cái mũ hổ màu đỏ*, một cái khóa trường mệnh màu vàng* cùng với một cái trống bỏi, còn có một đứa bé bốn, năm tuổi để trần mông bỏ trên bàn, đầu gục xuống đáy bàn như đang tìm đồ vật bị rơi xuống.
Trên mặt Tiểu Hổ toát ra vẻ nghi hoặc, Phương Khởi Châu nắm tay cậu, hắn cảm giác Tiểu Hổ bỗng nhiên nắm chặt mình hơn.
"Chú ơi... Hình như em..." Cậu muốn nói lại thôi, con mắt đen láy nhìn chằm chằm bức tranh kia. Trên tấm kính phản chiếu, Phương Khởi Châu nhìn thấy mặt Tiểu Hổ bị chói sáng tạo ra mấy vết lốm đốm, thật giống như cậu đang khóc vậy.
Hắn cúi đầu nhìn thông tin họa sĩ bên dưới, là một họa sĩ vẽ tranh sơn dầu không hề nổi tiếng, hiện là giáo sư ở Học viện Mỹ thuật.
Phương Khởi Châu nói: "Trước đây em thấy bức tranh này rồi sao?"
Tiểu Hổ gật đầu chắc chắn, trong miệng lại không xác định, lắp bắp nói: "Em... Em, em không nhớ rõ, en không biết." Tiểu Hổ dường như cố gắng nhớ về cái gì đó, Phương Khởi Châu nghe thấy cậu đột nhiên kêu thảm một tiếng, sau đó ôm đầu ngồi sụp xuống, đầu đau gần như sắp nứt ra.
✰✰✰
*Mũ hổ
*Khóa trường mệnh: một loại bùa cổ cầu bình an của Trung Hoa, thường dùng cho trẻ em, những người căn mệnh chưa vững vàng đem theo người để cầu cho họ được an toàn.