Mỗi Ngày Đều Muốn Ôm Ôm

Chương 14




Tiểu Hổ và Phương Khởi Châu dừng lại trước cửa phòng bệnh, cậu có chút bất an mà gọi hắn một tiếng, "Chú ơi?"



Phương Khởi Châu liếc mắt nhìn cậu, xoay chốt mở cửa phòng.



Tiểu Hổ nắm lấy vạt áo hắn, không nói một lời theo sát hắn đi vào, mà lúc cậu nhìn thấy người đang nằm trên giường bệnh là ai, chân liền bất động.



Cậu còn chưa nghĩ ra phải làm sao đối mặt với anh, theo bản năng muốn tránh né ánh mắt của anh nhìn cậu. Chung Long thấy cậu trốn tránh mình thì cực kỳ khó chịu, cái tay còn chưa ghim băng cố định đã gắt gao nắm chặt ga trải giường.



Đã quá lâu chưa uống nước khiến giọng anh vừa khàn vừa khô, cuống họng giống như muốn thiêu đốt mà vội ho một tiếng, "Tiểu Hổ, lại đây." Anh nằm trên giường bệnh, tất cả khí thế thường ngày đều như tan thành mây khói.



Anh thấy Tiểu Hổ nhà anh đang mặc quần áo mới.



Bước chân Tiểu Hổ ngập ngừng, cậu trốn ở đằng sau Phương Khởi Châu, đôi mắt cách một mét nhìn vào mắt Chung Long, rất nhỏ giọng mà gọi một tiếng, "Anh."



Phương Khởi Châu biết đứa nhỏ này đang căng thẳng, bởi vì quần áo của hắn đã sắp bị kéo rách rồi. Hắn vỗ vỗ tay Tiểu Hổ, vỗ cho cậu hoàn hồn.



Lúc này Tiểu Hổ mới chú ý tới tình trạng của anh cậu, thế nhưng trước sau vẫn không dám đi ra khỏi phía sau Phương Khởi Châu, chỉ lo lắng hỏi, "Anh, anh làm sao vậy?"



Chung Long thấy em trai vẫn còn quan tâm mình, tâm trạng liền cảm thấy vui vẻ, "Anh không sao, bị bệnh mà thôi..." Anh vẫy tay với Tiểu Hổ, "Đến đây với anh này."



Tiểu Hổ nhìn anh, không biết làm gì mà ngửa đầu nhìn Phương Khởi Châu.



Phương Khởi Châu cúi đầu, nhẹ giọng nói với cậu, "Đi qua đi."



Cậu lại nắm chặt góc áo của Phương Khởi Châu, nhưng rốt cục vẫn nới lỏng tay.



Chung Long duỗi ra cánh tay vô lực muốn xoa đầu cậu nhưng lại bị cậu né tránh, anh đành phải thu hồi tay, nỗi cô đơn trong đáy mắt chỉ thoáng hiện rồi lập tức biến mất, "Trở về là tốt rồi."



Tiểu Hổ nhìn thấy anh đang truyền dịch, cậu liền buông lỏng cảnh giác một chút, "Sao anh, tại sao bị bệnh, nặng không?"



Chung Long cười cười, "Không nặng, em quay về thì anh đã vui rồi."



Tiểu Hổ giống như nghĩ tới điều gì, cậu tự trách mình mà nói, "Là... Là bởi vì em sao?"



"Nói linh tinh gì vậy..." Cánh tay anh vì truyền dịch mà bị đông cứng nhưng bây giờ lại ấm lên, thuận theo từng sợi từng sợi mạch máu chảy vào tim, "Anh còn đang suy nghĩ, nếu như anh thật sự không tìm được em thì làm sao bây giờ..." Anh rũ mắt xuống, "Buổi tối đó anh uống say làm chuyện hồ đồ, em đừng sợ, anh sẽ không bao giờ làm như vậy với em nữa."



Tiểu Hổ há miệng, không lên tiếng.



Chung Long cười khổ, "Tha thứ cho anh được không?"



Vừa vặn lúc này Tiểu Cần lấy nước nóng trở về, đầu tiên là nhìn thấy một bóng lưng cao to, cô liền chăm chú nhìn thêm, bởi vì bình thường rất hiếm khi nhìn thấy đàn ông có vóc người cực phẩm như vậy, lại nhìn thấy Tiểu Hổ đang đứng bên cạnh giường bệnh, "Ai nha, Tiểu Hổ đã về rồi!"



Cô nhanh chóng đặt bình nước xuống, "May là đã trở về, nếu không về nữa thì anh của em..."





"Tiểu Cần!" Chung Long đột nhiên đánh gãy lời cô.



Tiểu Cần không biết mình nói sai cái gì, cô im miệng, nhìn qua nhìn lại bầu không khí kỳ quái giữa hai anh em nhà này mấy lần.



Tiểu Hổ giống như đang suy tư cái gì mà đứng thật lâu không nói lời nào, Chung Long cũng không nói, chỉ chấp nhất mà nhìn theo cậu.



"Em không trách anh..." Tiểu Hổ nặn nặn lòng bàn tay, "Em biết anh uống say."



Chung Long vui đến kém tí nữa đã bật dậy khỏi giường, lập tức đụng vào vết thương trên bụng, ôi ôi mà kêu đau oai oái.



Tiểu Hổ lập tức ấn vai anh lại, sốt ruột mà nói: "Anh đừng động nha!"



Chung Long cười toe toét, "Anh rất vui!"




Tiểu Cần nhìn bầu không khí giữa hai người bọn họ đã trở lại bình thường, cô thở ra một hơi, "Vừa vặn Tiểu Hổ trở về, anh của em đã nằm quá lâu, em lau mình giúp anh ấy một chút, y tá... Y tá bảo chị cho anh ấy..."



Tiểu Cần nói một hồi lại không biết tại sao mà trở nên lộn xộn, mặt đỏ bừng, "Bảo chị lau mông cho anh ấy."



Mặt Chung Long đen sì chẳng khác gì đáy nồi, nhưng mà bảo Tiểu Hổ cho anh... Tiểu Hổ sẽ không làm phải không?



Phương Khởi Châu đứng đây một hồi giống như là bị lãng quên, hắn đột nhiên mở miệng: "Người đã trả lại, tôi đi trước."



Phương Khởi Châu đem túi đặt lên băng ghế, nói với Tiểu Hổ: "Một lát em nhớ cầm túi này về nhà, quần áo giày tất đều ở bên trong."



Tiểu Hổ còn chưa nói, anh cậu đã tiếp lời: "Như vậy làm sao được, cảm ơn anh đã chăm sóc em tôi, mấy món đồ này anh cầm về đi."



Phương Khởi Châu quay đầu liếc mắt nhìn anh, phát hiện dưới ống tay áo đang được kéo lên ở cánh tay đang truyền dịch kia có một cái hình xăm rất lớn.



Hắn khẽ cau mày, "Tôi lấy về cũng vô dụng, mua cho em ấy."



Chung Long lập tức nói, "Vậy làm sao được! Tiểu Cần, lấy tiền trong túi quần tôi..."



"Ừm..." Tiểu Cần đáp một tiếng, mới sực nhớ một chuyện. Cô lúng túng mà liếc nhìn anh chàng đẹp trai xa lạ kia, "Cái đó... Anh Long, tiền của anh bị bọn họ cướp đi rồi..."



Chung Long trừng mắt nhìn cô một cái, Tiểu Cần mới phát giác mình đã nói điều không nên nói, nhanh chóng ngậm miệng lại.



Chung Long ho khan một tiếng, "Anh này, hay là anh nói số tài khoản của anh cho tôi, tôi sẽ chuyển khoản lại cho anh. Anh chăm sóc em tôi lâu như vậy, thật sự rất cảm ơn anh, nhiêu đây cũng là chuyện phải làm thôi."



Phương Khởi Châu nhàn nhạt mà đáp "Không cần", sau đó liền quay người đi ra ngoài. Tiểu Hổ vội vàng đuổi theo, Phương Khởi Châu dừng bước nhìn cậu.



"Chú ơi, chú... Chú phải đi sao?"




Phương Khởi Châu "ừ" một tiếng, Tiểu Hổ nhìn mũi chân của chính mình, trong lòng rất không nỡ.



Hắn khẽ thở dài, nhét thứ gì đó vào túi Tiểu Hổ, tiện đà sờ sờ đỉnh đầu của cậu, "Năm mới vui vẻ."



Tiểu Hổ kinh ngạc mà nhìn hắn, Phương Khởi Châu đã không lưu luyến mà đi đến cầu thang. Đợi đến khi Tiểu Hổ đuổi đến, đã không còn thấy bóng dáng hắn nữa.



Cậu sờ sờ túi, là một xấp tiền lì xì rất dày.



Mà nhìn thấy hành động của người đàn ông kia làm phổi Chung Long muốn nổ khí, vết thương đột nhiên trở nên đau hơn cả trước đây. Tiểu Hổ vậy mà lại để cho một người mới quen có mấy ngày xoa đầu cậu! Cậu còn không trốn! Không né!!



Phương Khởi Châu rẽ xuống cầu thang, bởi vì đại đa số bệnh nhân đều đi thang máy cho nên nơi này rất yên tĩnh, hắn từ đâu đó tìm được một viên kẹo, là của Tiểu Hổ cho hắn mấy ngày trước.



Là vị táo xanh.



Ngày đó hắn mua một túi kẹo trở về, hạn chế cậu mỗi ngày chỉ được ăn bao nhiêu viên, Tiểu Hổ thường xuyên lấy vị táo xanh cho hắn, nói đó là mùi vị cậu thích nhất. Tuy rằng kẹo là chính hắn mua, Tiểu Hổ chỉ là "mượn hoa dâng Phật"*, ấy vậy mà Phương Khởi Châu vẫn rất vui vẻ.



*Mượn hoa dâng Phật: dùng của người khác đi làm việc nhân nghĩa (tự lấy kẹo của anh Châu tặng lại cho ảnh =))))).



Hắn một bên nhai kẹo, một bên xuống lầu lấy xe. Trong lòng nghĩ đến người anh trai kia của Tiểu Hổ nhìn thế nào cũng phải ba mươi, tại sao cậu lại dám gọi hắn là chú chứ?



✰✰✰



Tiểu Hổ ở trên lầu vén màn cửa sổ ra, lẳng lặng mà nhìn xuống, cậu thấy chiếc xe màu đỏ chạy ra khỏi bệnh viện, lại nhìn mãi đến khi chiếc xe chạy mất dạng.



Chung Long ngửi thấy mùi giấm chua của chính mình tiết ra, rất gay mũi. Mắt anh đảo một vòng, suy nhược mà kêu lên. Tiểu Hổ lập tức lấy lại tinh thần, ngồi xổm ở bên giường anh cậu. Chung Long kêu to, "Ôi tay của anh, tại sao không động đậy được nữa vậy..."



Cậu nhìn bộ dạng anh muốn nhúc nhích lại không thể động, còn có mu bàn tay thon gầy tái nhợt vì phải truyền dịch một thời gian dài. Tiểu Hổ cầm bốn ngón tay của anh, "Anh, tay anh sao lại lạnh như vậy! Em che che cho anh được không..."




Trong lòng Chung Long vô cùng hồi hộp, nhưng trên mặt lại không hiện ra, chỉ nói: "Có thể là do truyền dịch quá lâu đi... Em ôm ôm anh sẽ không lạnh nữa."



Tiểu Hổ đặt tay mình trên tay anh, tránh né chỗ vừa được ghim băng cố định lại, còn lại che kín mu bàn tay của anh. Tiểu Cần vỗ vỗ đầu, "Thiếu chút nữa đã quên nấu nước nóng, anh Long, em thay bình nước cho anh nhé?"



Truyền dịch dùng một chiếc bình, bệnh viện có rất nhiều, chỉ cần pha đầy nước nóng rồi treo bên giường là có thể làm ấm gần nửa ngày. Chung Long vừa nghe thì mặt nhất thời đen sì, mà Tiểu Cần nói làm liền làm, Chung Long đành phải buông tay Tiểu Hổ ra, "Nói anh nghe xem, mấy ngày qua em sống ra sao..."



Tiểu Hổ sửng sốt một chút, cũng không biết nên nói cái gì, sau một lát mới chậm rãi nhớ tới: "TV trong nhà của chú, có thể nói chuyện với con người, mình bảo nó làm gì thì nó liền làm theo, rất lớn, giống như rạp chiếu phim vậy..."



✰✰✰



Hôm nay đã là mùng sáu năm mới, là ngày Quả Ớt Đỏ hoạt động trở lại, cũng đến hạn nghỉ Tết của Phương Khởi Châu đặt ra cho nhân viên.



Bởi vì cắt chức không ít thư ký, văn phòng hiện nay vẫn còn đang thay đổi bố cục. Phương Khởi Châu không muốn xây dựng khoa trương nên đã sửa lại văn phòng và phòng hội nghị—— đặc biệt là cái phòng nghỉ ngơi của Phương Nghệ Nguy—— chẳng biết đã có bao nhiêu con đàn bà lăn trên tấm ga giường đó. Mỗi lần Phương Khởi Châu ngồi trên cái ghế da trong văn phòng thì cả người đều khó chịu, phòng nghỉ ngơi hắn càng không bước chân vào một lần. Cho nên trong suốt thời gian xây dựng lại, toàn bộ tầng cao nhất tạm thời phải chuyển xuống tầng 31 làm việc, chen chúc một tầng cùng phòng nhân sự, trêu đến toàn bộ nhân viên nam trong công ty đều muốn điều động tới phòng nhân sự, không có chuyện gì cũng đi lên tầng đó, giống như đến thử xem có thể gặp được may mắn hay không (ý muốn thể hiện cho anh Châu xem để có gì được ảnh thăng chức cho =)))).




Phương Khởi Châu lái xe đến công ty liền liếc nhìn văn phòng mới, cửa kính hai mặt trước kia đã thay đổi, sàn nhà được đánh bóng lại, cửa sổ rộng rãi sát mặt đất, thoạt nhìn vô cùng sáng sủa sạch sẽ. Bàn làm việc làm bằng gỗ sưa đỏ do Phương Nghĩa Bác đưa tới, giường trong phòng nghỉ ngơi cũng được thay đổi.



Nơi này là nơi cao nhất trong thành phố, gồm một trăm hai mươi tầng lầu, đứng ở bên cửa sổ có thể quan sát toàn bộ thành thị. Ngày đầu tiên xây dựng xong, lễ cắt băng khánh thành làm rất long trọng, mà Phương Nghệ Nguy có nằm mơ cũng không ngờ được, vị trí gã ngồi còn chưa nóng mông, còn chưa được ngủ hết từng mỹ nữ, gã đã phải xuống đài...



✰✰✰



Sau khi về nhà, Phương Khởi Châu sửa sang lại phòng khách, mang chăn trên ghế sofa đi giặt, còn có chút đồ vật linh tinh, không nhiều lắm được đặt trong phòng. Kẹo và hoa quả nằm tán loạn trên bàn, màn hình chiếu còn đang lơ lửng không trung, trong tai dường như hồi tưởng nghe thấy âm thanh của bộ phim "Inside out" đêm qua.



Hắn lấy kẹo bên trong hộp ra, chuẩn bị cất vào tủ chén, lại nhìn thấy một tấm giấy viết chữ: Chú ơi, lúc em rửa ly đã lỡ làm vỡ mất rồi, em không dám nói nên đã giấu dưới ghế sofa, chú đừng giận nha!



Phương Khởi Châu nhìn rồi không nhịn được bật cười, chữ viết rất ngay ngắn, cũng không sai một chữ, thế nhưng tại sao đứa nhỏ này lại có thể ngốc như vậy? Sợ hắn phát hiện mà lại viết giấy nói cho hắn biết? Giấu dưới ghế sofa? Vậy mà cũng làm được!



Hắn lắc lắc đầu, cầm bút viết lên tờ giấy: Không sao cả.



Viết xong thì nhìn chằm chằm tờ giấy một lúc lâu, cuối cùng lại vò thành một cục ném vào thùng rác. Hắn quét sạch mảnh thủy tinh dưới ghế sofa, lại nhận được tin tức chuyến bay của Vệ Tư Lý—— sáng mai sẽ đến sân bay Vũ Hải.



May thật, đứa nhỏ mới vừa đi thì hắn đã trở lại, như vậy đỡ phải giải thích rồi.



✰✰✰



Phương Khởi Châu muốn bắt đầu đi làm, cho nên chuông báo vừa vang liền mở mắt. Hắn mặc áo ngủ đi xuống lầu, lại thấy có người đứng bên cạnh cửa sổ, ngắm ánh mặt trời còn mờ mờ. Hắn sửng sốt một chút, bởi vì hắn kém tí nữa đã nghĩ rằng Tiểu Hổ sao lại dậy sớm như thế. Một giây sau định hình lại, Phương Khởi Châu mới nhớ ra Vệ Tư Lý chỉ mới rời đi có một tuần mà thôi.



"Chào buổi sáng, Tiểu Châu." Vệ Tư Lý xoay người lại, "Tôi có mua bữa sáng cho cậu."



"Chào." Hắn bưng ly cà phê uống một hớp, "Sao đến sớm vậy?"



Vệ Tư Lý nói: "Ngày hôm qua tôi gửi tin chuyến bay cho cậu, cậu chưa nhận được sao?"



"Nhận được rồi."



Vệ Tư Lý lắc đầu một cái, "Hình như cậu ngủ không được ngon." Hắn nở nụ cười, nhìn nội thất trong phòng một lần, đột nhiên hỏi: "Này, hình như phòng của cậu khác đi rồi hả?"



Phương Khởi Châu dừng một chút, đặt ly cà phê xuống, "Làm sao?"



"Khó nói lắm..." Vệ Tư Lý dùng sức hít sâu một hơi, "Giống như là có hơi người."



Phương Khởi Châu không có gì để nói, Vệ Tư Lý lại nói thêm, "Hơi thở của người khác."



Hắn híp mắt một cái, "Anh ngửi được gì à?"



Vệ Tư Lý giống như trinh thám mà dò xét một lượt, cuối cùng bỗng nhiên tỉnh ngộ, "Có phải cậu nuôi chó không? Toàn là mùi của chó con."