Mỗi Ngày Đều Muốn Cùng Đại Lão Ly Hôn

Chương 36: Chương 36




Khương Bích Tuyết cùng đạo diễn của [ Nữ vương tài chính] là Khắc Hải Văn chào hỏi, Khắc Hải Văn dẫn cô gặp nam chính của [ Nữ vương tài chính] Hứa Kế Hoành, để hai người nhận biết sơ bộ một chút.

Hứa Kế Hoành ở trong vòng có tiếng là kim cương lão ngũ, tuổi nhỏ thành danh, đã diễn qua không ít kịch bản phim thần tượng, cũng đi ra không ít kịch bản nát, hai mươi năm kiếp diễn nghệ chập chùng lên xuống, mấy năm gần đây bắt đầu lắng đọng, càng thêm thành thục ổn trọng.

Thấy Khương Bích Tuyết, Hứa Kế Hoành đầu tiên là trêu chọc một phen, " [ Mai hoa phiến] tôi đã xem qua ba lần, hôm nay nhìn thấy cô, tôi còn tưởng rằng tôi xuyên vào trong phim nữa chứ."

Khương Bích Tuyết mỉm cười, thong dong đáp lời, " Vậy để tôi đến nói cho anh, không phải là anh xuyên vào phim, mà là tôi xuyên ra."

Hứa Kế Hoành cười cười, " Qua mấy ngày nữa sẽ khởi động máy, tôi rất là chờ mong."

Khương Bích Tuyết khách sáo một câu, " Đến lúc đó còn nhờ Hoành ca chỉ giáo nhiều hơn."

" Chỉ giáo thì không dám nhận, tôi ngược lại ôm tâm tình muốn được lĩnh giáo nhiều hơn."

Khương Bích Tuyết cùng hắn trêu chọc vài câu, cảm thấy Hứa Kế Hoành người này mặc dù ở trong cái vòng hỗn loạn này hai mươi năm, nhưng một chút cũng không có bày ra bộ dáng đại lão được nâng đỡ, ngược lại rất hay nói, biết điều chỉnh bầu không khí, hợp tác với hắn, tuyệt đối sẽ không buồn.

Cùng với biên kịch, đạo diễn, diễn viên chính hàn huyên xong, Khương Bích Tuyết hơi mệt, muốn tìm một chỗ nghỉ ngơi chút, từ lúc tiến vào hội trường, cô liền đi hàn huyên cùng mấy người quen, mặt cười đến có chút cứng lại.

" Cheryl, cô còn nhớ tôi không?"

Khương Bích Tuyết nhìn nam nhân trước mắt, hắn mặc áo sơ mi đen ở trong, bên ngoài là vest trắng, cổ áo có một cái nơ, làn da trắng, hai con ngươi thâm thuý , tóc là màu nâu tự nhiên, trên vành tai có đeo một cái khuyên tai màu đen, không phải Tần Hằng sao.

Nhìn thấy hắn, tâm tình Khương Bích Tuyết cũng không tệ lắm, " Tôi đương nhiên còn nhớ, Alex."

" Hai năm, Cheryl, cô thật nhẫn tâm."

Nghe được cái từ nhẫn tâm này, Khương Bích Tuyết không nhịn được nhớ tới một số chuyện cũ.



Cô cố ý xuyên tạc ý tứ, " Alex, tôi thế nào lại nhẫn tâm, cũng không có quên anh a."

Tần Hằng nheo mắt lại, khoé môi câu lên, " Cheryl, cô càng ngày càng hài hước."

" Anh cũng càng ngày càng có mị lực." Tần Hằng là một người song tính luyến, trên người hắn tản ra mị lực làm thu hút cả nam lẫn nữ.

Khương Bích Tuyết cũng không xác định hiện tại hắn đang cùng ai ở chung một chỗ, hai năm trước là Tô Khả, hiện tại thì khó nói được.

Tần Hằng nói: " Có thời gian cùng tôi ăn cơm ôn chuyện cũ, thế nào?"

" Hai chúng ta?"

Tần Hằng nhíu mày, " Cô còn muốn kêu ai nữa? Tôi đều có thể mời đến cho cô."

Khương Bích Tuyết lắc đầu, lúc này một thanh âm truyền tới, " Ăn cơm ôn chuyện, thêm tôi nữa."

Tần Hằng cùng Khương Bích Tuyết nhìn về phía âm thanh đột nhiên Vâng lên đó, Tần Hằng nói, " Kent, bữa cơm này là tôi mời Cheryl, nếu cô ấy không đồng ý, cậu cũng không thể tới!"

Hàn Thanh Từ nhìn về phía Khương Bích Tuyết, mang theo hỏi thăm, " Có thể chứ?"

Khương Bích Tuyết hào phóng cười cười, " Muốn ăn cơm thì phải sắp xếp thời gian, tôi mới về nước cho nên mấy ngày nay rất bận rộn."

" Không quan trọng, tôi có nhiều thời gian, chờ cô rảnh lại hẹn không muộn." Tần Hằng nói.

Hàn Thanh Từ hướng Tần Hằng nói: " Alex, vừa mới bên kia có người tìm cậu."

Tần Hằng đã sớm nhìn ra tâm tư của Hàn Thanh Từ, cậu ta muốn đem mình đuổi đi, để cùng Khương Bích Tuyết ở chung một chỗ.



Hắn cũng là người thức thời, phối hợp với cậu ta, " Hẳn là Anna đang tìm tôi, tôi vừa nói muốn cùng cô ấy khiêu vũ."



Tần Hằng hướng Khương Bích Tuyết nâng chén rượu lên, " Cheryl, hẹn gặp lại."

Khương Bích Tuyết cũng nâng ly lên: " Hẹn gặp lại."

Chờ Tần Hằng đi, Hàn Thanh Từ tay trái cắm trong túi quần, tay phải bưng ly rượu, nhìn Khương Bích Tuyết ở trước mặt, " Vừa rồi quá vội vàng, cũng không kịp nói chuyện với em thật tốt."

Khương Bích Tuyết trên mặt từ đầu đến cuối đều bình tĩnh, " Có điều, giống như đã không còn gì để nói."

Hai năm không gặp, hai người cũng không biết bên người đối phương phát sinh chuyện gì, đã từng là vợ chồng, hiện tại ngay cả bạn bè cũng không phải, trừ hàn huyên vài câu, cũng không còn gì để nói.

Hàn Thanh Từ để cái ly trên mặt bàn, hướng Khương Bích Tuyết vươn tay, " Có thể cùng em nhảy một điệu không?"

Khương Bích Tuyết nhìn bàn tay thon dài của hắn, là bàn tay mà cô đã từng quen thuộc nhất, thon dài, Vân tay rõ ràng, đốt ngón tay cân xứng.

Đã từng, bàn tay này nắm lấy tay cô, liền xem như đường đi đầy bụi gai, cô cũng rất thích thú nắm tay hắn đi qua.

Nhưng hiện tại bàn tay này vươn tới trước mặt cô, cô hoàn toàn không muốn lại chạm vào.

" Bích Tuyết, tôi tìm cô khắp nơi."

Nghe được thanh âm Liễu Phàm, cô lấy lại tinh thần, nhìn về phía hắn ta.



Liễu Phàm cố ý giả vờ như vừa mới nhìn thấy Hàn Thanh Từ, hắn ta liếc qua bàn tay đang vươn về phía Bích Tuyết, đưa tay cùng tay Hàn Thanh Từ nắm chặt, " Hàn tổng, anh khỏe!"

Hàn Thanh Từ sắc mặt không dễ nhìn, nhàn nhạt ứng phó một tiếng ngươi tốt, liền đem tay rụt về.

Trên mặt Liễu Phàm mang theo nụ cười thân sĩ, hướng Khương Bích Tuyết đưa tay, " Bích Tuyết, tôi muốn mời cô khiêu vũ, có thể chứ?"

Hàn Thanh Từ trái tim nhấc lên, trong lòng mong Khương Bích Tuyết từ chối.

" Có thể." Khương Bích Tuyết cơ hồ không cân nhắc nhiều, liền đáp ứng.

Liễu Phàm nhận ly cocktail trên tay cô đưa cho nhân viên phục vụ đi ngang qua, dắt cô tới sàn nhảy.

" Bích Tuyết!" Động tác Hàn Thanh Từ cực nhanh bắt lấy cổ tay cô.

Lúc này, tay phải của Khương Bích Tuyết bị Liễu Phàm nắm trong tay, tay trái lại bị Hàn Thanh Từ nắm được.

Dẫn tới không ít ánh mắt tò mò từ xung quanh.

Khương Bích Tuyết quay đầu, đối diện với con ngươi thâm thuý của Hàn Thanh Từ, thử đem cổ tay rút ra, nhưng đối phương nắm rất chặt, cô rút ra không được.

Liễu Phàm lạnh mặt nói: " Hàn tổng, anh còn có việc gì sao?"

Hàn Thanh Từ gắt gao nắm lấy cổ tay của Khương Bích Tuyết, đốt ngón tay trắng bệch, Khương Bích Tuyết có thể cảm nhận được lực đạo trên cổ tay, Hàn Thanh Từ nắm chặt tay cô như muốn bóp gãy xương tay cô vậy, " Hàn tổng , có thể buông tay ra không?"

Hàn Thanh Từ bình tĩnh lại, tự biết mình thất lễ, buồn cổ tay Khương Bích Tuyết ra nói: " Thật xin lỗi!"

Khương Bích Tuyết hướng Liễu Phàm nói: " Tôi có chút mệt mỏi, về trước."


" Được, tôi đưa cô về."

Khương Bích Tuyết cùng Liễu Phàm rời đi, Hàn Thanh Từ đứng tại chỗ, đầu cúi thấp, mặt mũi tràn đầy ủ rũ, giống như hài tử bị vứt bỏ vậy.

Tần Hằng cất bước đi tới, " Kent, cậu vừa rồi quá xúc động rồi."

Hàn Thanh Từ cũng biết mình vừa rồi đã quá xúc động, nhưng đó là động tác có tính phản xạ của hắn.



Hắn vẫn là nhịn không được người khác chạm vào cô.



Tần Hằng lắc lắc rượu trong ly, " Người vừa rồi là Liễu Phàm, tốt nghiệp bằng MBA đại học Yale, từng là CEO của Duy Sâm Á Châu.



Hiện tại là tổng giám đốc của công ty Khương Sở Hà, là trợ lí đắc lực nhất của ông ta."

" Thì sao?"

" Kent, thực lực của anh ta cũng không thua cậu, không , nói chính xác, trong mắt Khương Sở Hà anh ta chính là ứng cử viên sáng giá nhất cho chức con rể."

Mi tâm Hàn Thanh Từ nhíu lại.

———

Liễu Phàm một đường lái xe đưa Khương Bích Tuyết đến cửa biệt thự Khương gia, hắn xuống xe, xoay người mở cửa ghế sau.

Khương Bích Tuyết xuống xe , nói với hắn một câu, " Cảm ơn!"

Liễu Phàm đóng cửa lại, nói với cô, " Bích Tuyết, nếu như Hàn Thanh Từ lại dây dưa cô, có thể tuỳ thời nói cho tôi biết, tôi đã đáp ứng Khương tổng sẽ bảo vệ cô."

Khương Bích Tuyết tuỳ ý nói: " Tôi hơi mệt một chút, anh về nghỉ đi."

" Ngủ ngon."

Khương Bích Tuyết tẩy trang, tắm rửa xong đã là mười giờ đêm, bên Canada bây giờ vẫn đang là buổi sáng.

Cô tựa vào đầu giường, mở wechat, cùng với con trai ơi bên kia bán cầu gọi video.

Địch Mỹ Tâm ôm Khương Tử Thần, Khương Tử Thần ôm lấy điện thoại, nhìn ma ma trên màn hình, mắt to ngậm nước, thanh âm như mềm hô : " Ma ma...."

Khương Bích Tuyết nghe được con trai kêu ma ma vừa mềm vừa ngọt, tâm đều mềm như nước, " Thần Thần, nhớ ma ma không?"

Địch Mỹ Tâm dạy Khương Tử Thần nói: " Thần Thần, nói cho ma ma, có nha!"

Khương Tử Thần học nãi nãi, mở miệng nói: " Nhớ."

Khương Bích Tuyết nhìn con trai nhu thuận, trong lòng ấm áp, " Mẹ, Thần Thần có khóc hay không?"

" Không có, ngoan cực kì, chính là vẫn luôn tìm con."

" Vâng." Khương Tử Thần mới một tuổi rưỡi nhưng lại rất hiểu chuyện, " Thần Thần, ma ma đang làm việc, chờ thêm mấy ngày nữa, con cùng với gia gia , nãi nãi, cùng tới liền có thể nhìn thấy ma ma."


Khương Tử Thần ánh mắt như nước, long lanh nhìn Khương Bích Tuyết, cái tuổi này của bé, đối với những chuyện lớn đều không thể hiểu, nhưng cũng biết đại khái có ý tứ gì, bé gật đầu, tay nhỏ sờ sờ màn hình, lại gọi một tiếng: " Ma ma..."

Khương Bích Tuyết vui mừng nhìn Khương Tử Thần, trong lòng lại có điểm hối hận, cô làm sao lại bỏ con trai lại mà tách ra cùng bé chứ, mặc dù mười ngày nữa là có thể gặp mặt, nhưng trong lòng vẫn tưởng niệm cực kì.

Địch Mỹ Tâm hỏi: " Sau khi trở về, công việc có mệt mỏi không?"

Khương Bích Tuyết đáp: " Không mệt mỏi."

" Cha con để Liễu Phàm chiếu cố con, con nếu cần hỗ trợ gì, cứ tìm cậu ta."

Khương Bích Tuyết có chút bất đắc dĩ, " Anh ta thế nào cũng là giám đốc công ty, chuyện công ty còn bận không xong, cha làm sao lại còn để anh ta chiếu cố con, cho người ta thêm mấy phần phiền phức."

Địch Mỹ Tâm nói: " Cha con nói Liễu Phàm người này không sai, con ở cùng cậu ta nhiều một chút."

Khương Bích Tuyết có loại dự cảm xấu, " Mẹ....!Hai người sẽ không là nghĩ...."

Địch Mỹ Tâm nhìn bộ dáng khiếp sợ của Khương Bích Tuyết, " Thế nào, cậu ta không tốt sao?"



" Cũng không phải...." Khương Bích Tuyết tạm thời còn không nghĩ tới chuyện này, " Con có Thần Thần là đủ rồi."

" Thần Thần là con của con, nhưng hôn nhân đại sự lại là một chuyện khác." Địch Mỹ Tâm nói: " Chẳng qua là, việc này ba mẹ cũng không ép con, nếu con cảm thấy Liễu Phàm tốt, vậy liền thử một lần, nếu cảm thấy không tốt, vậy thì thôi."

" Vâng." Khương Bích Tuyết lên tiếng, sau đó cô lại cùng Khương Tử Thần câu được câu không nói chuyện, Khương Tử Thần y y nha nha nói, chỉ có bé mới có thể hiểu.

Qua nửa năm nữa, có lẽ bé có thể cùng cô nói chuyện.

Hôm sau Khương Bích Tuyết còn muốn tham gia hoạt động đáp tạ phòng bán vé của [ Mai hoa phiến] đạt 2,5 tỉ.



Đạo diễn phim cùng mấy diễn viên chính đều tham gia, cũng mời cả bên truyền thông.

Hoạt động mở màn bằng màn biểu diễn của Diệp Nhã Linh, cô ta mặc một cái váy xếp ly màu xanh nhạt, đứng ở trên sân khấu, dưới đài, fan hâm mộ cũng kêu gào rất to.

Trên khán đài chỉ có mấy trăm chỗ ngồi, bên cạnh đèn Huỳnh Quang của fan Diệp Nhã Linh, chính là fan của Tống Vân Trạch, còn fan của Khương Bích Tuyết cơ hồ là tìm không thấy.

Mọi người gieo đèn Huỳnh quang lắc Lư theo điệu nhạc, cũng có người cùng hát, vừa mở màn giống như buổi hoà nhạc của Diệp Nhã Linh vậy.

Một ca khúc qua đi, năm nhân vật chính đi lên sân khấu.

Khương Bích Tuyết hôm nay mặc một áo liền váy màu đen, tóc uốn lại, đứng giữa Diệp Nhã Linh cùng đạo diễn Vương Hàng.

Dưới sân khấu, fan hâm mộ của Diệp Nhã Linh cùng Tống Vân Trạch đều cao giọng kêu gọi: " Tống Vân Trạch, chúng em yêu anh!" , " Nhã Linh, em là tuyệt nhất!"

Người chủ trì cầm mic , hướng về phía năm người bọn cô nói: " Theo thống kê, ngày hôm qua phòng bán vé của [ Mai hoa phiến] đã đột phá 2,5 tỉ, cái số này rất nhiều người quay phim đều mơ ước.



Lấy được thành tích khá như vậy, mấy vị chủ sáng tạo, có cảm tưởng như thế nào, có thể cùng mọi người chia sẻ chút không?"

Người chủ trì lại nói: " Nếu không, Vương Hàng đạo diễn nói trước đi!"

Một nhân viên công tác khác lên đài đưa cho Vương Hàng một cái mic khác, Vương Hàng bắt đầu phát biểu cảm tưởng, " Lần này [ Mai hoa phiến] có thể lấy được thành tích tốt, cùng với sự cố gắng của đoàn đội là không thể tách rời, từ kịch bản đến cải biên, đến diễn viên biểu diễn, hậu kì xử lí, mỗi nhân viên công tác chúng tôi đều tận tâm tận lực làm tốt công việc của mình, đồng thời hoàn thành rất xuất sắc, tôi làm đạo diễn cũng rất vui mừng.




Cho nên tôi rất cảm ơn, cám ơn cố gắng của mọi người, cảm ơn mọi người đã trả giá để có một bộ phim [ Mai hoa phiến] hoàn mĩ công chiếu."

Dưới đài một mảng vỗ tay.

Sau đó người chủ trì lại hỏi Vương Hàng đạo diễn mấy vấn đề.

Vương Hàng đạo diễn trả lời xong liền chuyển mic cho Khương Bích Tuyết, Khương Bích Tuyết tiếp nhận mic, nhìn về phía khán đài nói: " Vừa rồi Vương đạo cũng nói, lấy thành tích phòng bán vé hiện tại của [ Mai hoa phiến] , cùng sự cố gắng của đoàn làm phim là không thể tách rời.



Lấy cá nhân tôi mà nói, tôi rất cảm tạ Vương đạo lúc trước có thể cho tôi cơ hội để diễn nhân vật này, có thể cùng mọi người hợp tác, tôi cảm thấy rất vui sướng."

Người chủ trì hỏi : " Bích Tuyết, sau khi [ Mai hoa phiến] hơ khô thẻ tre, cô liền rời đi một đoạn thời gian, lúc ấy rời đi là vì lí do gì? Có thể thuận tiện tiết lộ với mọi người được không?"

Khương Bích Tuyết dừng lại một chút, vừa vặn đụng vào ánh mắt của người trong nhà đài, hắn đứng bên trái hội trường nhìn về phía sân khấu.

Khương Bích Tuyết tự nhiên nghiêng đi ánh mắt, trả lời vấn đề của MC đưa ra, " Lúc trước rời đi là bởi vì thân thể của cha tôi không tốt, muốn bồi ở bên cạnh ông ấy."

MC lại hỏi, " Thì ra là vậy! Vậy Bích Tuyết gần đây có dự kiến sẽ tiếp nhận phim truyền hình nào không?"

Khương Bích Tuyết trả lời, " Gần đây có nhận một bộ phim truyền hình, rất nhanh sẽ khởi động máy, cụ thể là phim nào, tôi nghĩ tối nay sẽ công khai."

" Được rồi, vậy chúng tôi sẽ chờ."

Kế tiếp Khương Bích Tuyết đưa mic chuyển cho Diệp Nhã Linh.


Diệp Nhã Linh nói: " Lời tôi muốn nói chính là lời Vương đạo cùng Bích Tuyết cũng vừa nói, rất cảm ơn mọi người, cảm ơn các nhân viên công tác.

Thời gian trong đoàn làm phim thật sự là rất vui, kĩ thuật diễn của Bích Tuyết cùng Trạch cả đều vô cùng tốt, tôi lúc ấy áp lực đặc biệt vô cùng lớn, mỗi ngày đều sợ hãi theo không kịp tiết tấu của bọn họ làm chậm tiến độ của đoàn làm phim.



Đương nhiên cũng học được rất nhiều điều từ trên người bọn họ."



MC cười cười: " Vậy có sự tình gì khắc sâu ấn tượng không?"

" Có rất nhiều, tôi nhớ rất rõ một chuyện chính là khởi động máy không lâu về sau, cha tôi phát hiện bị ung thư, đoạn thời gian đó trạng thái của tôi không tốt, luôn NG.



Nhưng tất cả mọi người trong đoàn làm phim đều rất thông cảm cho tôi, đạo diễn cùng Trạch cả đều cổ vũ tôi rất nhiều, tôi mới có thể kiên trì."

MC lại nói: " Nghe nói thời điểm hơ khô thẻ tre, đoàn làm phim bị cháy, cô còn bị thương, có bị lưu lại ám ảnh không?"

Nhắc đến chuyện đoàn phim bị cháy lần đó, Khương Bích Tuyết vô ý thức liếc khán đài nhìn qua.



Hàn Thanh Từ vẫn công ở chỗ đó, ánh mắt nhìn về phía bên này, đại khái là đang nhìn Diệp Nhã Linh.

" Chỉ là bị thương nhẹ, trong lòng có bóng tối , về sau một đoạn thời gian mới tốt lên." Diệp Nhã Linh nhìn xuống dưới đài cũng chú ý tới một thân ảnh phía bên trái khán đài, " Ở đây tôi cũng muốn cảm tạ một người vẫn luôn một mực ủng hộ tôi, cũng là người trợ giúp cho tôi, nhờ có anh ấy tôi mới có thể kiên trì một đường."

Cô ta nói đó chính là Hàn Thanh Từ.

Năm đó nếu không phải là Hàn Thanh Từ đem cô ta cứu ra, có lẽ liền không có cô ta của hiện tại.

Đột nhiên nhắc lại chuyện này, làm gợi lên hồi ức không mấy tốt của Khương Bích Tuyết, chẳng qua đã qua hai năm, hiện tại cô đã buông xuống.

Không có hận, không có oán, cũng chỉ là tâm lặng như nước tiếp nhận, lại từ từ quên đi.

Dưới đài fan hâm mộng của Diệp Nhã Linh hô to: " Linh Linh cố lên! Nhóm tiểu Linh Linh luôn luôn ủng hộ chị!"

Khương Bích Tuyết đột nhiên cảm thấy mình đứng bên cạnh Diệp Nhã Linh có điểm lá xanh làm nền cho hoa, mà Diệp Nhã Linh chính là bông hoa đó.

Sau đó nhân vật nam chính Tống Vân Trạch cùng với nam phụ thay phiên nhau phát biểu cảm tưởng, phía sau còn có hoạt động hỗ động của fan hâm mộ cùng phỏng vấn của truyền thông.

Dưới đài cơ hồ là fan hâm mộ của Diệp Nhã Linh cùng Tống Vân Trạch.



Hai nhà bọn họ đều có fan club riêng, mà Khương Bích Tuyết mai danh ẩn tích hai năm, đột nhiên phim công chiếu mới xuất hiện trước mắt công chúng, cho nên fan tương đối rải rác, fan tới tham gia hiện trường lại càng ít.

Cho nên khi người chủ trì hướng dưới đài hô, " Fan hâm mộ của Bích Tuyết ở đâu?"

Thanh âm dưới đài so với trước nhỏ hơn nhiều.

Cô cũng sớm dự liệu được tình hình này, trên mặt vẫn là biểu tình thong dong.

Cũng may trò chơi hỗ động của fan hâm mộ là có hai hàng người lên sân khấu, cùng với idol chơi trò ta vẽ ngươi đoán, nghệ sĩ sẽ vẽ và fan tới đoán người đó vẽ gì.

Trong vòng năm phút, fan đoán đúng nhiều nhất, liền nhận được quà tặng.

Khương Bích Tuyết có chút bản lĩnh hội hoạ, vẽ ra đòi vật fan hâm mộ đều có thể dễ dàng đoán ra, khâu trò chơi coi như là cũng vui vẻ.

Sau khi trò chơi kết thúc, người chiên thắng là tổ fan hâm mộ của Khương Bích Tuyết, thu hoạch được gói quà lớn của đoàn làm phim.

Chờ hai fan của mình nhận quà xong, Khương Bích Tuyết liền cùng bọn họ chụp ảnh chung.

Sau khi chụp ảnh xong, một năm hài khoảng mười tuổi ôm một bó hoa hồng to lên sân khấu, chạy về khái Khương Bích Tuyết.

Nam hài chạy đến trước mặt cô nói, " Bích Tuyết tỷ tỷ, đây là một anh trai nhờ em đưa cho chị."

Khương Bích Tuyết thụ sủng ngược kinh, đây là lần đầu tiên cô nhận được bó hồng to như vậy, cô cúi người nhận, " Cảm ơn em."

Nam hài đưa hoa xong, xấu hổ chạy xuống đài.

Khương Bích Tuyết nhìn thoáng qua hoa hồng trong ngực, hoa hồng kiều diễm, hương thơm ngào ngạt.

Vừa rồi năm hài kia nói là một anh trai nhờ bé đưa, vậy cái anh trai kia là ai?

Khương Bích Tuyết lại hướng dưới đài liếc mấy cái, không nhìn thấy năm hài vừa nãy, ngay cả Hàn Thanh Từ luôn đứng bên trái sân khấu cũng không thấy đâu.

Vì sao cô lại cảm thấy anh trai mà năm hài kia nói chính là Hàn Thanh Từ cơ chứ?.