Mỗi Ngày Đều Muốn Cùng Đại Lão Ly Hôn

Chương 32: Chương 32




Ngày hôm sau Khương Sở Hà liền ra viện, xử lí chuyện chuyển nhượng cổ phần của Hoa Thần điện ảnh trên tay hắn.

Truyền thông thương nghiệp còn đang không ngừng theo vào đưa tin, phần lớn là nâng lên vị tổng giám đốc trẻ tuổi của Hàn thị, gièm pha Khương Sở Hà vì lợi ích không từ thủ đoạn .

Nhìn trên báo gièm pha ông, Khương Sở Hà cảm xúc kích động, mãnh liệt ho lên.



Địch Mỹ Tâm thấy vậy, đoạt lấy tờ báo trên tay của Khương Sở Hà, " Ông nói ông không có việc gì, tôi không yên tâm còn đem hết thông tin chế giấu, ông thì tốt rồi, nhìn thấy liền bị kích thích."

Khương Sở Hà uống một ngụm nước ấm chầm chậm, ngồi ở trên ghế sa lông, tự giễu nói: " Tôi , Khương Sở Hà tung hoành trên thương trường mấy chục năm, chưa từng thấy tín với ai bao giờ, càng chán ghét tiểu nhân quấy phá sau lưng.



Không nghĩ tới, tuổi đã cao, còn bị người ta bẫy một cái, tội danh tiểu nhân gian trá liền rơi vào người, khí tiết tuổi già khó giữ được."

Địch Mỹ Tâm đem báo chí ném vào trong thùng rác, " Sở ca , tôi biết hiện tại tâm tình anh khó bình tĩnh, nhưng chuyện này hãy để cho nó qua đi, anh càng nghĩ đến thì càng khó chịu, không phải sao? Trái tim của anh hiện tại không chịu được giày vò như vậy."

Khương Sở Hà than một tiếng: "

Không phải nói không nghĩ tới liền có thể không nghĩ, anh khổ tâm kinh doanh hơn nửa đời như vậy, cứ thế mà bị hủy."

Địch Mỹ Tâm có chút đau lòng, hắn mặc dù là người có tính tình nóng nảy, nhưng những việc phạm tội phạm pháp gì đó chưa bao giờ làm, lúc này tuổi đã cao đáng lẽ là nên an hưởng tuổi già, lại bị anh em tốt cùng con rể âm thầm tính toán.

Khương Bích Tuyết ở bên ngoài trở về, nhìn thấy Địch Mỹ Tâm cùng Khương Sở Hà đều ngồi ở trên ghế sa lông, cô đi qua gọi một tiếng: " Cha, mẹ!"

Khương Sở Hà hướng Khương Bích Tuyết nói, " Bích Tuyết, tới!"

Khương Bích Tuyết đi qua ngồi xuống bên cạnh Địch Mỹ Tâm, " Cha , sao vậy?"

Khương Sở Hà trầm giọng nói, " Hôm nay cha cùng mẹ con có thương lượng qua, đợi xử lí xong chuyện này, một nhà ba người chúng ta liền về Canada, vô luận là điện ảnh Hoa Thần hay là Hàn gia con cũng đừng trở về nữa."

Nghe Khương Sở Hà nói xong, trong lòng Khương Bích Tuyết liền chấn kinh, tiếp theo là kháng cự, " Cha , con không muốn về Canada."

Địch Mỹ Tâm nhíu lông mày, " Không đi Canada, con chẳng lẽ muốn quay lại Hàn gia sao? Hay là còn muốn tiếp tục lưu lại ở điện ảnh Hoa Thần? Con chẳng lẽ không biết là ai khiến cha con thành như vậy?"

Khương Bích Tuyết trầm mặc trong chốc lát, " Con có thể rời khỏi điện ảnh Hoa Thần, nhưng con sẽ không từ bỏ việc đóng phim, con rất thích công việc này.



Về phần Hàn gia, cha mẹ, Thanh Từ đã cùng con giải thích qua, anh ấy cũng không biết Triệu Định Vĩ cũng đem cha cùng lôi xuống nước, cho nên chuyện này cũng không phải anh ấy sai hoàn toàn, đương nhiên, xác thật anh ấy cũng nên chịu trách nhiệm..."

Khương Sở Hà hừ một tiếng, " Không cần giúp nó nói chuyện, chuyện này đầu đuôi sự tình ba rất rõ ràng, tâm cơ của nó nặng bao nhiêu, trước kia không biết, nhưng trải qua sự tình lần này, người khắp thiên hạ đều biết.



Cái nó gọi là giải thích , chẳng qua chỉ là giảo biện, nó có thể lừa con, nhưng tuyệt đối không gạt được ba."

Khương Bích Tuyết tiếp tục thử giải thích, " Cha, con biết cha vẫn đang tức giận, nói thật con cũng rất tức giận, nhưng con với Thanh Từ là vợ chồng, con không thể vì một sai lầm gián tiếp của anh ấy mà phủ nhận những giải thích của anh ấy được."

" Nó phạm phải sai lầm lần này , đã đủ để nhìn ra cách làm người của nó, nó căn bản không đáng giá để con lưu lại bên cạnh nó."

" Cha, anh ấy đối với cha không có ác ý, nếu là có, con cũng không tha thứ cho anh ấy."

" Vô luận nó có phải là có ác ý hay không, ba cũng sẽ không tha thứ cho nó."

Khương Bích Tuyết bất lực: " Cha.."

" Bích Tuyết, ý tứ của cha con con còn không hiểu sao? Người Hàn gia đối xử tốt với con, bởi vì phía sau con có cha con làm chỗ dựa cho con, hiện tại thế giao của hai nhà Khương Hàn coi như tận, con ở lại Hàn gia, còn có ai chào đón con ?"

Địch Mỹ Tâm nhắc tới chuyện này, Khương Bích Tuyết cũng nghĩ nghĩ, thế giao của hai nhà Khương Hàn chấm dứt, vậy cô trở lại Hàn gia, liệu có thể giống như trước đây sao?

Những người khác thì cô không biết, nhưng Hàn Thanh Từ, Trần Vũ Điền, cùng Lan di nhất định sẽ không đối với cô có thành kiến.

Nếu cô bởi vì chuyện này mà ly hôn, kỳ thật cũng không đáng giá.



Khương Bích Tuyết ý đồ dùng kế hoãn binh, " Cha, để một thời gian nữa hãy bàn về chuyện này, được không ah? Chuyện này rất đột nhiên, con nghĩ chúng ta đều cần thời gian để tỉnh táo, sau đó mới quyết định phải làm thế nào."

Khương Sở Hà nhìn con gái kiên trì, hít sâu một hơi, " Vậy con suy nghĩ cho tốt, Bích Tuyết, trên thế giới này bất luận người nào đều có thể có ác ý với con, nhưng ba ba sẽ không, những chuyện ba ba làm hết thảy đều hy vọng con tốt."

" Con biết." Khương Bích Tuyết nói.

Trong mắt người ngoài, cái người tính khí nóng nảy Khương Sở Hà yêu thương con gái là chuyện mọi người đều biết.

Khương Bích Tuyết cho tới bây giờ cũng không có hoài nghi tới.

Mệt mỏi một ngày, Khương Bích Tuyết trở lại phòng của mình liền ngã xuống giường, nhìn lên trần nhà sững sờ.

Rõ ràng hết thảy đều tốt đẹp, tại sao lại phát sinh sự tình này?

Cô chậm rãi nhắm mắt lại, nếu như ngủ dậy phát hiện đây chỉ là giấc mộng thì tốt biết bao.

Điện thoại di động kêu , cô mở mắt, cầm lên xem, là Hàn Thanh Từ gửi tin nhắn tới.

Hàn Thanh Từ: Về đến nhà chưa?

Khương Bích Tuyết: Rồi!

Hàn Thanh Từ: Chiếu cố chính mình thật tốt.



Khương Bích Tuyết định trả lời lại là anh cũng vậy, nhưng mà nghĩ nghĩ lại trả lời lại một chữ, " Ừm."

Cuộc nói chuyện ngắn gọn liền kết thúc, Khương Bích Tuyết mở wechat, phát hiện có mấy tin tức mới.

Ấn mở vòng bạn bè, đầu tiên là động thái của Diệp Nhã Linh, cô ta chia sẻ một tấm ảnh, trên hình ảnh là ảnh chụp cô ta ôm một bé gái trước ngực, hai người đối diện với ống kính, tự chụp , trên tay bé gái còn ôm một chú chó màu trắng.

Chính là Trần Vũ Điền, còn con chó trắng kia là con chó mà cô mua cho cô bé.

Diệp Nhã Linh đăng lên với lời cap là: Cuối tuần khó có khi không phải làm việc, vậy liền cùng tiểu công chúa hẹn hò đi.

Trần Vũ Điền cùng Diệp Nhã Linh là hàng xóm, cô bé từ lúc còn rất nhỏ đã nhận biết Diệp Nhã Linh, hai người thân cận cũng là rất bình thường.

Khương Bích Tuyết không hiểu sao trong lòng có chút khó chịu, những ngày này tâm tình của cô có chút bực bội, nhìn những ảnh chụp này, trong lòng không khống chế được nghĩ nhiều.



Trần Vũ Điền còn nhỏ, cô bé không có cách nào có thể tự mình liên lạc được với Diệp Nhã Linh, liên lạc giữa hai người bọn họ chắc chắn có Hàn Thanh Từ ở giữa giúp đỡ.

Điều này nói rõ là âm thầm vẫn liên lạc với Diệp Nhã Linh, chỉ là cô không biết mà thôi.

Cô còn ngây ngốc cho là Hàn Thanh Từ sẽ vì cô mà cố ý cùng Diệp Nhã Linh giữ khoảng cách.

Diệp Nhã Linh mang theo Trần Vũ Điền ra ngoài chơi, Hàn Thanh Từ cũng đi cùng sao?

Vì sao lại chọn thời điểm cô không có ở Hàn gia?

Càng nghĩ càng xa, Khương Bích Tuyết rời khỏi wechat, đặt di động ở một bên, nhắm mắt lại, bình ổn lại một chút cảm xúc tiêu cực.

Cô hiện tại mới phát hiện, tín nhiệm của cô đối với Hàn Thanh Từ văn bản chỉ là an ủi của bản thân, trong nội tâm của cô rất rõ ràng địa vị của Diệp Nhã Linh trong lòng Hàn Thanh Từ, là địa vị mà cô không cách nào có thể thay thế.


Cô không si tâm vọng tưởng Hàn Thanh Từ có thể triệt để quên đi Diệp Nhã Linh, cô chỉ hi vọng hắn có thể chậm rãi quên lãng, sau đó xa cách mà thôi.



Cô không có hào phóng như vậy, đúng không được người yêu của mình trong lòng còn chứa người khác.

———

Cảnh diễn của [ Mai hoa phiến] chỉ còn lại mấy cảnh cuối, đạo diễn nói hai ngày nữa là có thể kết thúc.

Địa điểm quay chụp vẫn là dân tứ hợp viện kia.

Khương Bích Tuyết mấy ngày nay giấc ngủ không tốt, rất sớm đã đến studio trang điểm, vừa vặn Diệp Nhã Linh cũng ngồi trang điểm ngay bên cạnh cô, cô ta cùng thợ trang điên đang nói chuyện.



" Nhã Linh, hôm qua ảnh chụp trên vòng bạn bè cô phát là ai vậy? Dáng dấp thật xinh đẹp!"

Diệp Nhã Linh nói: " Là con gái của nhà hàng xóm của tôi ngày xưa."

" Tôi cảm thấy cô bé có thể xuất đạo làm ngôi sao nhí, nhất định sẽ hot."

Diệp Nhã Linh cười cười: " Tôi cũng cảm thấy vậy, khí chất của bé đặc biệt thích hợp diễn những vai tiểu công chúa."

Khương Bích Tuyết bên cạnh đột nhiên nói: " Nhã Linh, cô là nhân vật công chúng, cô muốn lẫn lộn với chuyện kinh doanh đều có thể, có thể đừng đem người ngoài vòng cũng nghị luận không? Nó chỉ là một đứa bé."

Diệp Nhã Linh liễm liễm cười, nghiêng đầu nhìn Khương Bích Tuyết, " Bích Tuyết, tôi không có ý gì khác."

" Vậy coi như tôi lắm miệng." Khương Bích Tuyết trang điểm xong, đứng lên, quay người đi ra ngoài.

Hai thợ trang điểm cùng Diệp Nhã Linh quay mặt nhìn nhau, thợ trang điểm nhỏ giọng nói: " Bích Tuyết hôm nay tâm tình không tốt, nói chuyện có chút kích động."

" Người ta là đại tiểu thư, có chút tính tình của đại tiểu thư là bình thường."

Diệp Nhã Linh nói với hai thợ trang điểm: " Các cô đừng nghị luận, trong nhà Bích Tuyết xảy ra chuyện, đoán chừng tâm tình xác thực không tốt."

Thợ trang điểm nói: " Nhã Linh, tôi cảm thấy tính tình cô cũng quá tốt, vừa rồi cô ta đối với cô như vậy, cô còn giúp cô ta nói chuyện."

Diệp Nhã Linh cười cười: " Không có chuyện gì."

Hôm nay đóng phim rất thuận lợi, ngày mai diễn nốt là có thể hơ khô thẻ tre ( đóng máy).

Khương Bích Tuyết ngồi trên ghế bên trong tứ hợp viện đọc kịch bản, mấy ngày nay tâm tình của cô không tốt, nên cảnh quay ít nhiều cũng bị ảnh hưởng.



Lời kịch nhiều lúc cũng phải NG rất nhiều lần mới có thể quay qua một cảnh.

Cảnh diễn của cô hôm nay đến hơn bốn giờ là kết thúc, sau khi kết thúc cô liền rời khỏi studios.

Sau khi về nhà, cô bồi Địch Mỹ Tâm cùng Khương Sở Hà tản bộ ở công viên gần nhà, lúc nhìn thấy lùm tường vi nở rộ bên đường, cô không khỏi nghĩ tới hoa tường vi ở trong tường vi viên.

Hiện tại là giữa tháng sáu, một tuần trước cô nhìn thấy hoa tường vi trong vườn nở không ít, còn có rất nhiều nụ, hiện tại chắc hẳn nở rất rực rỡ đi.

Cô đột nhiên rất nhớ nơi đó.

" Bích Tuyết, sao vậy?" Địch Mỹ Tâm hỏi.

Khương Bích Tuyết lấy lại tinh thần kéo Địch Mỹ Tâm tiếp tục đi, " Không có gì, chỉ là cảm thấy hoa kia có chút xinh đẹp."


Khương Sở Hà giống như vô ý nói: " Ngôi biệt thự ở Canada kia của nhà chúng ta càng có nhiều hoa xinh đẹp hơn."

Khương Bích Tuyết mím môi không tiếp tục nói thêm gì nữa.



Nếu nói thêm nữa, Khương Sở Hà nhất định sẽ nói đến chuyện về Canada.

" Phía trước hình như có ao hoa sen, hiện tại chắc hoa sen cũng đang nở đi, chúng ta qua đó nhìn xem." Khương Bích Tuyết kéo Địch Mỹ Tâm tiếp tục đi lên phía trước.

Mặt trời chiều ngả về Tây, đêm tháng sáu đến muộn, hơn sáu giờ trời vẫn còn sáng choang.

Khương Sở Hà vừa đi vừa hỏi: " Bích Tuyết, bộ phim kia con quay cũng được bốn tháng rồi đi."

" Vâng, không sai biệt lắm."

" Còn bao lâu nữa có thể hơ khô thẻ tre( đóng máy)?"

" Rất nhanh ạ, ngày mai quay những cảnh cuối liền có thể đóng máy ạ."



Khương Sở Hà nói: " Chuyện về Canada..."

Khương Bích Tuyết nghĩ thầm quả nhiên vẫn là trốn không thoát, " Cha , con không phải xin cha cho con thời gian để cân nhắc sao, vừa mới được mấy ngày đâu."

Khương Sở Hà thở dài: " Được, ba không bức con, chính con suy nghĩ rõ ràng đi."

Một nhà ba người đi vòng quanh công viên một vòng, lúc mặt trời xuống núi, bọn họ vừa vặn về tới nhà, a di trong nhà đã làm cơm xong xuôi.

Khương Sở Hà vài ngày trước đều ăn rất ít, hôm nay ăn nhiều hơn một chút, Khương Bích Tuyết lại múc thêm cho ông một chén canh, để ông uống.

Ăn cơm tắm rửa xong, cô nằm trên giường đọc kịch bản, ngày mai là ngày cuối cùng, cô có chút khó bỏ được.

Cô cũng rất chờ mong [ Mai hoa phiến] công chiếu.

Điện thoại di động ở đầu giường chợt kêu, cô ấn nút nghe, bên trong truyền tới âm thanh của Mạnh Hiểu Đông: " Tuyết tỷ, đoàn làm phim vừa mới thông báo, những cảnh diễn ngày mai sẽ tạm hoãn."

Khương Bích Tuyết cảm thấy kì quái, nốt ngày mai là có thể hơ khô thẻ tre rồi, vì sao lại muốn tạm hoãn, " Hiểu Đông, tin tức của cậu có tin được không? Tại sao ngày mai lại muốn tạm hoãn?"

Mạnh Hiểu Đông nói, " Em nghe nói hôm nay đoàn phim bị cháy, tổn thất rất nghiêm trọng."

Khương Bích Tuyết trong lòng giật mình, " Cháy? Những người khác thì sao, có bị thương không?"

" Em cũng không rõ ràng chuyện này, bên đoàn làm phim giống như muốn giấu kín chuyện này, đợi chút nữa em hỏi thăm một chút."

" Tôi tự tìm người trong đoàn phim hỏi một chút vậy."

Sau khi Khương Bích Tuyết cúp điện thoại, trong lòng ẩn ẩn bất an, cô nhớ tới trong nguyên tiểu thuyết có tình tiết, lúc đang quay chụp [ Mai hoa phiến], nguyên chủ âm thầm động tay động chân vào đạo cụ, dẫn đến studio bị cháy, cuối cùng là Tống Vân Trạch phấn đấu quên mình xông vào biển lửa, đem nguyên nữ chính cứu ra.

Hiện tại kịch bản đã hoàn toàn thay đổi, Diệp Nhã Linh cũng không phải là nữ chính, vậy chuyện cháy ở đoàn làm phim là như thế nào? Nhân viên có bị thương không?

Cô lập tức gọi điện cho biên kịch đoàn phim, " Tiểu Quan, tôi nghe nói hôm nay đoàn phim bị cháy?"

Tiểu Quan là một cô gái trẻ, cô nói: " Vâng, Bích Tuyết tỷ , chị không biết sao?"

" Tôi hôm nay rời đoàn phim sớm."

" A nha." Tiểu Quan nói: " Đoàn phim tự dưng bị cháy, làm mọi người hù chết."


" Tình huống thế nào, đoàn phim có ai bị thương không?"

" A." Tiểu Quan đột nhiên nhớ tới cái gì, " Bích Tuyết tỷ, có phải chị cũng không biết Hàn tổng cũng bị thương không?"

Khương Bích Tuyết không dám tin, "Em nói ai? Hàn tổng? Hàn Thanh Từ?"

" Vâng, hôm nay thời điểm lửa cháy, Nhã Linh bị vây ở bên trong, là Hàn tổng chạy vào cứu cô ấy."

Nghe được câu này, trong lòng Khương Bích Tuyết khẽ giật mình, Hàn Thanh Từ chạy vào trong lửa cứu Diệp Nhã Linh? Nguyên kịch bản không phải viết là Tống Vân Trạch chạy vào trong cứu người hay sao? Vì sao bây giờ lại đổi thành Hàn Thanh Từ?

" Bích Tuyết tỷ, chị còn đang nghe không?"

" Bích Tuyết tỷ?"

" Vẫn đang nghe."

" Hàn tổng cùng Nhã Linh đều được đưa tới bệnh viện, em cũng không biết thế nào, chị mau qua xem một chút đi." Tiểu Quan ở trong điện thoại nói.

" Ừ, tôi đã biết." Khương cúp điện thoại, tâm tình thật lâu vẫn không thể bình phục.

Hàn Thanh Từ chạy vào biển lửa cứu Diệp Nhã Linh.

Mà Diệp Nhã Linh lại là ánh trăng sáng trong lòng hắn, là tồn tại đặc biệt nhất .

Nếu như người Hàn Thanh Từ cứu là người khác, kia còn có thể coi như là việc nghĩa mà hăng hái làm.

Nhưng hết lần này tới lần khác, người hắn cứu lại là Diệp Nhã Linh.

Nhưng bây giờ không phải là lúc so đo những chuyện này, cô muốn biết Hàn Thanh Từ hiện tại thế nào.




Cô đè xuống suy nghĩ hỗn loạn trong lòng, mở điện thoại muốn gọi cho Hàn Thanh Từ.

Chưa kịp làm gì, điện thoại liền reo lên lần nữa, là Mạnh Hiểu Đông gọi tới.

Khương Bích Tuyết ấn nghe, bên kia truyền tới thành âm vô cùng lo lắng của Mạnh Hiểu Đông: " Tuyết tỷ, không ổn rồi, em vừa thăm dò được, Hàn tổng cũng bị thương."

" Tôi biết."



" Chị làm sao biết?" Mạnh Hiểu Đông hỏi.

" Ừm."

" Chị gọi cho Hàn tổng hỏi xem tình huống như thế nào đi."

" Ừm." Khương Bích Tuyết cúp điện thoại, cầm điện thoại gọi cho Hàn Thanh Từ, thế nhưng gọi liên tục hai lần đều không có người nghe máy.

Trong nội tâm cô có dự cảm không tốt, nghĩ đến Tô Dự thường xuyên đi cùng hắn, cô liền gọi cho Tô Dự.

Tô Dự bên kia rất nhanh liền nhận điện thoại, câu đầu tiên Khương Bích Tuyết nói là hỏi: " Thanh Từ thế nào rồi?"

Thanh âm Tô Dự từ điện thoại truyền tới, " Phu nhân, Hàn tổng bị thương, bây giờ vẫn đang hôn mê, vẫn luôn gọi tên của cô, bây giờ cô có thể tới bệnh viện không?"

Cho dù trong lòng vẫn còn tức giận, nhưng nghe nói Hàn Thanh Từ bị hôn mê, phản ứng đầu tiên của cô là muốn đi gặp hắn, " Nói địa chỉ."

Tô Dự nói địa chỉ cùng số phòng.

Cô đổi một bộ quần áo khác, vội vàng xuống lầu, dưới lầu Khương Sở Hà cùng Địch Mỹ Tâm đang trò chuyện dưới phòng khách, thấy cô chạy xuống, Khương Sở Hà hỏi, " Bích Tuyết, sao lại vội vàng như vậy? Có chuyện gì sao?"

Khương Bích Tuyết không có thời gian giải thích: " Cha, mẹ, con có chút việc, ra ngoài một chuyến."

Địch Mỹ Tâm hỏi: " Có chuyện gì sao? Đi đâu? Để lái xe đưa đi."

" Không cần đâu ah."

Khương Bích Tuyết chạy vào nhà để xe, lấy xe lập tức chạy vội tới bệnh viện mà Tô Dự nói.

Đỗ xe trong bãi đỗ xe của bệnh viện xong, cô từ trong túi lấy ra khẩu trang đeo lên, chạy chậm lên bệnh viện.

Vào thang máy mới phát hiện, thang máy văn bản không có tầng mười, chỉ có thể đi thang máy từ tầng một tới tầng năm, còn muốn lên tầng mười phải đi thang bộ.

Cô đành đi thang máy tới tầng năm, rồi chạy thẳng bộ lên tầng mười.

Đột nhiên cô bị một y tá trung niên giữ lấy, " Tiểu thư, không được chạy trong bệnh viện."

" Thật xin lỗi, tôi không cố ý." Khương Bích Tuyết thở gấp xin lỗi, sau đó thuận đường hỏi, " Cô y tá, tôi muốn hỏi, phòng bệnh khu nội trú 1008 đi như thế nào?"

Y tá chỉ vào một đầu đi nói: " Muốn đi khu nội trú thì dùng thang máy ở bên kia, nếu cô muốn đi thang bộ thì cũng ở phía bên kia."

" Vâng, cảm ơn chị."

Y tá nhìn một nửa gương mặt lộ ra ngoài khẩu trang của Khương Bích Tuyết, có chút cảm giác quen thuộc, " Cô, cô có phải hay không vị kia..."

Khương Bích Tuyết nhìn y tá sắp nhận ra mình, nói một câu sau đó liền đi, " Thật xin lỗi , tôi còn có việc gấp, đi trước."

Cô nhanh như chớp đi xa, dựa theo chỉ dẫn của y tá, quả nhiên tìm được thang máy để lên tầng mười.



Phòng bệnh ở tầng mười là phòng bệnh VIP, bên trong tương đối xa hoa, bình thường chỉ kẻ có tiền mới ở nổi.

Khương Bích Tuyết tìm theo số phòng dán trên cửa, thuận lợi tìm được phòng 1008.

Cô đi tới cửa, đang muốn giơ tay gõ cửa, lại nghe thấy bên trong có người nói chuyện.

" Kent, vì một người mà không để ý tới tính mạng của mình chạy vào biển lửa, cậu làm sao mà làm được? Chẳng lẽ cậu không sợ chết?" Người nói chuyện chính là Tần Hằng.

" Nếu là trong biển lửa có người đối với cậu rất quan trọng, chuyện sinh tử vào thời khắc ấy căn bản là không có thời gian để cân nhắc, cậu chỉ có thể nghĩ tới xông vào cứu người đó." Đây là thành âm của Hàn Thanh Từ, có chút khàn khàn, sau khi nói xong hắn ho khan vài tiếng.

Ngoài cửa, Khương Bích Tuyết dừng lại, con mắt chợt trở nên ướt át, buông xuống bàn tay định gõ cửa, quay người rời đi.

Trong đầu quanh quẩn câu nói kia: Nếu là trong biển lửa có người đối với cậu rất quan trọng, chuyện sinh tử vào thời khắc ấy căn bản là không có thời gian để cân nhắc, cậu chỉ có thể nghĩ tới xông vào cứu người đó.

Cô đột nhiên cảm thấy tâm như là bị mũi dao cắt vào, ẩn ẩn bị đau, máu từng giọt từng giọt chảy xuống.

Cô từ lúc mới bắt đầu đã biết rất rõ, tình cảm của Hàn Thanh Từ đối với Diệp Nhã Linh, cho nên luôn nghĩ không muốn cùng hắn tiếp tục duy trì đoạn hôn nhân này.

Về sau Hàn Thanh Từ nói yêu cô, tốt , cô tin, cô cũng rất yêu hắn.

Bọn họ có thể không cần ly hôn, sống cùng nhau tới hết đời.

Cô biết một ngày nào đó Hàn Thanh Từ sẽ cùng Diệp Nhã Linh gặp lại, cô đã thử an ủi bản thân tin tưởng Hàn Thanh Từ, nhưng đột nhiên, tầng tín nhiệm hư vô mờ mịt kia cũng nháy mắt sụp đổ.