Mỗi Ngày Đều Mơ Thấy Kẻ Thù Không Đội Trời Chung Thả Thính Tôi

Chương 78: Trước khi đi




Vóc dáng cao cũng khá tốt, với địa hình thế này cũng có thể trao nhau nụ hôn, Đồng Dật cũng không cần phải nhón chân.

Hạnh phúc mà hôn môi một hồi, Đồng Dật duỗi móng đưa tới trước mặt cậu: "Lạnh quá, Mễ em yêu hô hô cho tôi đi."

Mễ Nhạc cười đến đôi mắt cong thành hình trăng non, từ lúc nhìn Đồng Dật trở về, tâm trạng trở nên cực kỳ tốt, cầm tay Đồng Dật "hô hô" cho hắn.

Đồng Dật liền cởi giày lên giường, kết quả bị Mễ Nhạc đẩy ra: "Đi tắm đi."

"Tôi không dơ mà, buổi sáng đã tắm rồi."

"Không được."

Đồng Dật có chút không tình nguyện, hận không thể lập tức bò lên ôm Mễ Nhạc một cái.

Mễ Nhạc tránh ở trong chăn nhỏ giọng nói: "Ngoan, tôi ủ ấm chăn cho cậu."

Kiểu nói chuyện này dùng để dỗ Đồng Dật rất tốt, hắn lập tức ngoan ngoãn chạy vào toilet tắm rửa. Sau đó không đến mười phút liền chạy ra, lại lần nữa bò lên giường.

Tốc độ này, phỏng chừng là tiến vào toilet → cởi quần áo → xói nước một chút → lau khô → mặc quần áo vào liền ra tới.

Mễ Nhạc lúc này cũng không còn lời gì để nói, nhìn chim bự lấm la lấm lét mò vào chăn, sau đó ôm cậu không buông tay.

Cậu cũng thuận theo mà ôm eo Đồng Dật, chạm vào môi Đồng Dật một chút, nói: "Tôi vừa rồi cũng đã rửa sạch sẽ."

Đồng Dật nuốt một ngụm nước bọt, nhỏ giọng hỏi: "Tôi có thể chạm vào sao?"

"Tôi nói không được cậu sẽ không chạm vào sao?" Mễ Nhạc cơ hồ nói một lời liền hôn Đồng Dật một cái, gợi tình đến không chịu được.

Đồng Dật không hề hỏi, dứt khoát hành động.

Mễ Nhạc cũng không cự tuyệt, vẫn luôn ôm Đồng Dật cùng hắn hôn môi, hoặc là hôn hôn trán Đồng Dật, chóp mũi hoặc là lỗ tai.

Cùng nam sinh yêu đương thật tốt.

Mới vừa xác định quan hệ cứ như vậy mà thân cận thân thể, đối phương cũng sẽ không cảm thấy tiến độ quá nhanh, quả thực chính là đồ lưu manh.

Hai người đều là lưu manh, ai cũng không sợ ai, không nói chuyện, chỉ làm.

Có lẽ là biết Đồng Dật hiểu mình là dạng người gì, lúc sau biểu hiện của Mễ Nhạc làm cho Đồng Dật phun máu mũi.

Chẳng những gợi tình, sau khi phóng thích bản thân rồi so với Đông Dật còn dâm hơn.

Đồng Dật đã xác định được Mễ Nhạc cảm thấy hứng thú với cơ bụng của hắn, tay không ngừng chạm vào.

Lúc Đồng Dật giúp Mễ Nhạc, Mễ Nhạc dựa vào ngực Đồng Dật dặn dò: "Ngày mai tôi còn muốn ngồi máy bay, lúc sau còn muốn đóng phim, cậu đừng làm quá mức."

"Hai ngón tay."

"Thật ra tôi cảm thấy không quá thoải mái." Mễ Nhạc đối với điểm này cực kỳ kiên trì.

"Tôi sẽ cố gắng hết sức."

Mễ Nhạc lập tức phủ nhận: "Tôi không nói vấn đề kỹ thuật, mà là tôi cảm thấy không thích vị trí này. Tôi còn hy vọng cậu có thể cẩn thận suy xét lại một chút, hai chúng ta nên luân phiên nhau đâm."

"Tôi sợ cậu mệt chết, việc cần dùng sức này giao cho tôi là được." Đồng Dật nói ra lời lẽ chính đáng, dường như thành con sói đuôi to rồi.

"Vậy... Cùng lắm thì chúng ta chia ba bảy, cậu bảy tôi... Ba được không?" Mễ Nhạc bị Đồng Dật làm cho nói chuyện không lưu loát.

Ngón tay Đồng Dật rất dài.

Dài giống như trong mộng vậy.

Có lẽ cũng bởi vì trong mộng có kinh nghiệm, đã không giống lần đầu tiên đâm lung tung rối loạn nữa.

"Tôi cảm thấy cậu hẳn là rất thích." Lúc Đồng Dật trả lời còn cắn lỗ tai Mễ Nhạc, âm thanh dễ nghe trực tiếp tiến vào lỗ tai, nghe cực kỳ gợi cảm.

Mễ Nhạc vùi đầu vào lòng ngực Đồng Dật, ôm lấy Đồng Dật, trong miệng đôi lúc còn tràn ra âm thanh nhỏ vụn ưm ư.

Trước đó lúc chạm vào phía trước, Mễ Nhạc còn khá tốt, sẽ thò tới hôn môi cùng Đồng Dật.

Sau đó thay đổi vị trí ra sau, Mễ Nhạc dứt khoát thành thật, thân thể theo động tác mà phát run, lúc sau bắt đầu chảy nước mắt.

Nếu là lần đầu tiên, Đồng Dật tám phần sẽ cho rằng Mễ Nhạc đau khóc.

Nhưng mà Mễ Nhạc chính là như vậy, không muốn thừa nhận chính mình là 0. Nhưng khi cảm thấy thoải mái sẽ khiến Mễ Nhạc sinh ra cảm giác xấu hổ.

Khoái cảm cùng xấu hổ, hai loại cảm giác này đụng vào nhau liền làm cho Mễ Nhạc bắt đầu chảy nước mắt, căn bản không thể khống chế được loại cảm giác này.

Chờ khi Mễ Nhạc kết thúc, Đồng Dật lập tức lấy khăn giấy lau khô, lấy khăn ướt bắt đầu lau tay, rồi giúp Mễ Nhạc lau nước mắt.

Lúc Mễ Nhạc khóc so với ngày thường càng thêm mê người. Chủ yếu là trạng thái "thịnh khí lăng nhân" (*) đã biến mất, chỉ còn lại đáng yêu.

(*) Thịnh khí lăng nhân: nét mặt giận dữ khiến người khác sợ hãi.

Đồng Dật không nhịn được, lại hôn Mễ Nhạc vài cái.

Mễ Nhạc còn kiên trì: "Tôi cũng có thể, cậu cho tôi làm thử xem!"

Đồng Dật cười nhéo nhéo mặt Mễ Nhạc: "Ngoan."

"Chuyện này dễ mà, tôi cũng có thể, đảm bảo cậu kêu ngao ngao."

"Tôi đặc biệt thích bộ dáng này của cậu." Đồng Dật hận không thể chụp lại bộ dáng hiện tại của Mễ Nhạc. Sau này không cần nghĩ đến Mễ Nhạc mà quay chim nữa, nhìn hình thôi chim đã cất cánh gáy.

"Tôi! Có! Thể!" Mễ Nhạc vẫn kiên trì.

"Tôi rất thích cậu nha, Mễ em yêu."

"Hừ."

Đồng Dật hiển nhiên còn chưa đủ đo, ấn Mễ Nhạc nằm xuống, chống thân người nằm lên.

Nói là đừng làm quá phận, nhưng mà hai người ở bên nhau, hoàn toàn là làm đến chỉ kém một bước cuối cùng.

Giường "kẽo kẹt kẽo kẹt" lung lay mấy tiếng, lúc đầu còn mặc áo ngủ, sau đó đã bị ném sang một bên. Quần ngủ của Mễ Nhạc rơi trên mặt đất, rõ ràng là bị ném văng ra.

Kết quả trước khi ngủ Mễ Nhạc cảm thấy chịu không nổi, một hai đòi đổi chăn ga mới có thể ngủ.

Đồng Dật bất đắc dĩ, cho Mễ Nhạc đi tắm rửa, bản thân thì đổi chăn ga cho Mễ Nhạc.

Lúc Mễ Nhạc ra tới, bọc chăn ngồi trên ghế nhìn Đồng Dật, cười ha hả mà vỗ tay: "Chim bự nhà chúng ta dam dang quá đi."

Đồng Dật đem chăn ga dơ quấn thành một đóng ném sang một bên, đi vào toilet tắm rửa, lúc ra tới nhịn không được cảm thán: "Cậu xăm cho tôi một sợi dây xích to hả?"

Đồng Dật biết Mễ Nhạc là nghệ sĩ, tính còn rất cẩn thận, nên hắn không dám lưu lại bất kỳ dấu vết gì.

Nhưng mà Mễ Nhạc bất chấp tất cả, ấn một chuỗi dâu tây xung quanh xương quai xanh của Đồng Dật, thoạt nhìn tựa như vòng cổ bất quy tắc.

Đồng Dật bị dị ứng tia tử ngoại, không muốn ra ngoài, còn kiên trì dùng đồ chống nắng. Dù là vận động viên nam nhưng làn da rất trắng, cho nên cực kỳ rõ ràng.

"Tôi chính là muốn đánh dấu, phòng ngừa lúc tôi đi rồi cậu ra ngoài làm loạn, như vậy mới có thể chứng minh cậu đã có chủ." Mễ Nhạc trả lời giống như thật, kỳ thật là con thỏ thích ăn thịt, thích gặm thịt.

"Cậu không tin tưởng tôi như vậy hả?" Đồng Dật khó chịu hỏi.

"Người ta nói, đừng nghe lời đường mật của đàn ông, đều là gạt người, hai ta không biết ai sẽ là người bỏ đi trước."

"Cậu có phải bởi vì Mễ Đường ngoại tình, cho nên cực kỳ không tin tưởng đàn ông không?" Đồng Dật sau khi lau khô thì đi tới, cách chăn ôm lấy Mễ Nhạc: "Tôi sẽ không ngoại tình, bằng không có nhiều người tỏ tình với tôi như vậy, nói không chừng tôi đã bắt cá nhiều tay lâu rồi. Tôi chỉ thích cậu, cậu muốn xuống mồ, tôi cũng sẽ trở thành người góa vợ thủ tiết cho cậu."

"Cậu có thể biết nói chuyện hơn được không, sao tôi lại muốn xuống mồ chứ hả?"

"Cậu mệt mỏi như vậy, chính cậu còn không muốn sống, cậu lựa loại quan tài nào cậu thích đi. Tôi rảnh sẽ đi tìm cái quan tài có màu sắc, hoa văn như cậu thích, đến lúc đó đưa đến cho cậu chọn một cái. Hiện tại cậu cũng không phải độc thân, cùng lắm thì chọn một cặp cho tình nhân luôn."

Mễ Nhạc mở chăn ra tính đá Đồng Dật một cái, kết quả Đồng Dật thuận thế tiến vào trong chăn.

Mễ Nhạc dùng chăn bao lấy Đồng dật, cúi đầu nhìn hắn: "Vì để cậu không thành người góa vợ, tôi có phải nên nỗ lực sống lâu mấy năm không?"

"Đúng vậy, đừng liều mạng như vậy, về sau tôi nuôi cậu." Đồng Dật nói, đỡ chân Mễ Nhạc đặt trên vai mình.

"Cậu đừng không chịu ngừng, tôi mới rửa sạch sẽ." Mễ Nhạc đẩy đầu Đồng Dật ra.

"Tôi ngậm đầu thỏ một chút cũng không được sao? Hơn nửa đêm rồi không cho tôi ăn bữa khuya bổ sung canxi hả?" Nói xong lại tiếp tục.

Tuy rằng cuối cùng Đồng Dật nuốt trọn toàn bộ, một chút cũng không làm dơ chỗ khác, Mễ Nhạc vẫn do dự trong nháy mắt, lại lần nữa đi rửa sạch.

Đồng Dật tránh sang một bên cầm điện thoại di động rồi cài một cái đồng hồ báo thức, so với đồng hồ Mễ Nhạc sớm hơn một giờ.

Hắn muốn dậy sớm hơn Mễ Nhạc một chút để chuẩn bị, sau đó làm một chút chuyện xấu. Nếu không Mễ Nhạc đi rồi hắn sẽ nhớ chết mất.

*

Mễ Nhạc nhìn thấy hai Đồng Dật đứng trước mắt, nháy mắt cảm thấy mê mang.

Lại là nằm mơ, còn là mộng Đồng Dật thật, Đồng Dật giả, xem ra là bị Liễu Phong kích thích mà ra.

Ở hiện thực chiều cao của Đồng Dật và Liễu Phong không giống nhau, kiểu tóc không giống nhau, giọng nói cũng không giống nhau.

Hai người trong mộng lại hoàn toàn giống nhau, lúc nói chuyện đều là giọng trầm ấm, đều có khẩu âm kiểu tra nam.

Mễ Nhạc cảm thấy đề này rất đơn giản. Cậu kéo một người ra chỗ khác để hỏi vấn đề, nếu hỏi riêng như vậy sẽ phân biệt được thật giả. Đồng Dật A đều trả lời đúng toàn bộ.

Cậu cảm thấy mình đã đoán được, có điều vì sự công bằng, vẫn kéo Đồng Dật B sang một bên để hỏi vấn đề giống như vậy. Đồng Dật B vậy mà cũng trả lời đúng hết.

Sau đó cậu liền mông lung.

Đồng Dật A: "Mễ em yêu, cậu biết tôi là thật có phải không?"

Đồng Dật B: "Mày đừng giả trân nữa được không, những câu hỏi vừa rồi tao đều trả lời đúng hết toàn bộ."

Đồng Dật A: "Tao cũng trả lời đúng hết nhá."

Đồng Dật B: "Mày rình xem giấc mơ của hai tao có phải không?"

Hai Đồng Dật bắt đầu đấu khẩu, tiếp theo đánh giá nhau, không lâu sau liền đổi đề tài.

Đồng Dật A: "Vừa nhìn liền thấy đến cái ót của tao cũng siêu cấp đẹp."

Đồng Dật B: "Ồ, tóc dài quá hai ơi, chỗ khắc hoa văn ở mặt sau đều không thấy gì cả."

Đồng Dật A: "Mày quay người lại xem, tao nhìn coi mông mày có vểnh không."

Đồng Dật B vậy mà cũng quay người, còn trả lời: "Khẳng định vểnh, bằng không sao có thể là mông tao?"

Đồng Dật A nhỏ giọng nhắc nhở Đồng Dật B: "Đừng để cho tổ tông nghe được, bằng không lại nhớ thương cái mông của hai mình."

"Mày nói đúng, mày nói xem, sao cậu ấy lại không chấp nhận sự thật, cái eo kia cùng hai cánh mông đó không phải sinh ra để nằm ngoài hả? Tao không đồng ý cũng là đau lòng cho eo của cậu ấy thôi." Đồng Dật B thở dài một hơi.

"Còn không phải như vậy à, có ước mơ là tốt, nhưng cũng phải chấp nhận hiện thực."

Hai người này trò chuyện qua lại, còn cảm thấy rất hợp ý, thế là giống như hợp thành nhóm hai người,

Ban đầu Mễ Nhạc còn tưởng rằng mình phải có trọng trách phân biệt Đồng Dật thật giả. Kết quả liền nhìn thấy hai tên này cười ha hả mà kề vai sát cánh, giống như anh em tốt đang thương lượng chuyện đối phó với người yêu sao cho tốt.

Cảm giác Đồng Dật thật giả còn tiếc nuối vì gặp được nhau quá muộn.

Mễ Nhạc ngồi uống trà sữa đối diện hai người họ, đột nhiên cười: "Nếu tôi có hai bạn trai, hai người các cậu còn có thể thay phiên nhau làm, có phải rất kích thích không?"

"Cái ý tưởng này của cậu cực kỳ nguy hiểm." Đồng Dật A lập tức lắc đầu.

"Không được, không được, hôm nay trong mộng này chỉ cho phép nói chuyện phiếm, không được động tay động chân, bằng không tôi sẽ phát điên vì ghen với chính mình." Đồng Dật B nói theo.

Mễ Nhạc cũng không có ý gì, cậu vốn dĩ chỉ nói giỡn thôi.

Cậu nhìn chằm chằm hai người bọn họ, càng nhìn càng cảm thấy có chút thú vị.

May mắn chỉ có một Đồng Dật, bằng không hai Đồng Dật mỗi ngày đều nói chuyện tấu hài với nhau, sẽ cười chết mất.

"Hai người các cậu lại đây một chút, tôi muốn nếm thử cảm giác trái ôm phải ấp một phen." Mễ Nhạc ngoắc tay với hai người bọn họ.

Hai Đồng Dật đều lại đây, sau đó ôm Mễ Nhạc lên.

Mễ Nhạc: "???"

"Cậu tự nhìn xem chân cậu cách mặt đất rất cao, cậu cảm thấy có tự tin làm 1 hả?" Nhóm Đồng Dật hỏi.

Mễ Nhạc: "..."