Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Mỗi Ngày Đều Ghen Với Chính Mình/Mỗi Ngày Đều Cắm Sừng Chính Mình

Chương 88






Cố Thanh Nguyên là tổng thiết kế trò chơi, đối với bối cảnh của mỗi phó bản đều có hiểu biết, cho dù không rõ chi tiết cụ thể, nhưng sự giúp đỡ của y trong việc qua màn vẫn là rất lớn.
Sau khi qua ải [ lò hỏa táng Thái Bình ], mọi người lại vào một cái phó bản bệnh viện, có hai anh em nhà họ Cố, không chỉ thuận lợi qua ải, còn cứu mười mấy người chơi bị nhốt ở bên trong.
Mọi người nhất trí muốn ôm hai cái đùi này.

Có người đề nghị muốn chung đội với bọn họ, Cố Thanh Nguyên hỏi: “Các bạn qua được mấy phó bản rồi?”
Đa số người chỉ có một lần.
Cố Thanh Nguyên mắt lộ ra xin lỗi: “Tôi đã là lần thứ ba, sau khi đột phá ba phó bản cấp thấp, sẽ ngẫu nhiên bước vào một cái phó bản trung cấp đặc biệt, xin lỗi, chỉ sợ tôi không thể đi cùng mọi người.”
Nhìn về phía Cố Thanh Hoài, nhưng mà y cũng là lần thứ ba.
Thất vọng rất nhiều, có người hỏi: “Cố tiên sinh, rốt cuộc khi nào chúng ta mới có thể ra ngoài?”
Ở bên ngoài Lan Tinh hợp tác với cảnh sát, tìm được nơi ở của tất cả người chơi, giúp bọn họ bổ sung dịch dinh dưỡng trong khoang.
Trong trò chơi đã qua bảy ngày, mọi người không cần lại lo lắng mình bị chết đói, mong muốn được ra ngoài lại càng thêm mãnh liệt.
“Tôi vẫn luôn bị nhốt ở chỗ này, không biết tình hình bên ngoài.” Cố Thanh Nguyên nói ra phỏng đoán của mình: “Có lẽ khi qua được tất cả các ải trong trò chơi, là mọi người có thể ra ngoài.”
Cố Thanh Nguyên đem nội dung các phó bản mà mình biết nói cho mọi người, cũng nhờ bọn họ cố gắng chia sẻ cho những người chơi khác cũng đang bị mắc kẹt trong trò chơi.
Đột nhiên tai họa bất ngờ ập tới, các người chơi đều ở trong lòng chửi má nó, cho dù giận chó đánh mèo Cố Thanh Nguyên, nhưng hiện tại bọn họ còn phải dựa vào đối phương, bởi vậy thái độ cư xử cũng khách sáo.
Người chơi ở game online thực tế ảo cảm thấy mệt mỏi, thường sẽ đăng xuất để nghỉ ngơi, nhưng hiện tại bọn họ không thể đăng xuất khỏi《 D*c Vọng Đô Thị 》, chỉ đành ngủ trong trò chơi, để phục hồi tinh thần mệt mỏi.
Phó bản bệnh viện đã an toàn, màn đêm buông xuống, có người đã nghỉ ngơi ở bệnh viện.
Trong một phòng bệnh, ba chiếc giường được ghép lại.
Khi Nguy Dã đi tới, liền thấy giường bên phải là Cố Thanh Hoài đang gối lên cánh tay nhắm mắt nghỉ ngơi, bên trái là Cố Thanh Nguyên dựa ở đầu giường, đang xem một quyển sách y học.
Chiếc giường ở giữa trống, hiển nhiên là để lại cho hắn.
Bước chân của Nguy Dã dừng một chút, không được tự nhiên nói: “Sao chúng ta lại ngủ như thế này?”
Cố Thanh Nguyên đem trang sách trong tay khép lại, cười nhìn về phía hắn: “Phó bản trung cấp là ngẫu nhiên, chúng ta ở càng gần nhau, tỷ lệ vào cùng một phó bản càng cao.”
Cố Thanh Hoài mắt cũng không mở mà bổ sung: “Cậu ngủ ở giữa, hai người chúng tôi ít nhất có một người có thể chung đội với cậu.”

Hai người một trái một phải, như một bức họa đối xứng nhưng lại có điều khác biệt.
Đèn tắt, Nguy Dã nằm ở giữa, chỉ cảm thấy kỳ lạ và mới lạ.
Trên mu bàn tay truyền đến một luồng hơi ấm, cánh tay Cố Thanh Hoài buông xuống, vô tình chạm vào làn da mịn màng của hắn.
Trong bóng tối, Nguy Dã nghiêng đầu, đối diện với đôi mắt của y.
Cố Thanh Hoài khẽ nhúc nhích ngón tay, dời đi, lại bỗng nhiên mở miệng: “Cố Thanh Nguyên, tiếp xúc cơ thể có thể gia tăng tỷ lệ không?”
“Theo lý luận mà nói, có tiếp xúc càng tốt.”
Bàn tay to bao phủ toàn bộ bàn tay Nguy Dã, năm ngón tay c ắm vào khe hở giữa các ngón tay.

Cố Thanh Hoài nói: “Nắm chặt.”
Nguy Dã nhỏ giọng nói: “Ngủ như vậy rất khó chịu.”
Cố Thanh Hoài: “Phó bản trung cấp khó hơn so với trước, chỉ có một mình cậu thì phải làm sao?”
Từ việc ngoài ý muốn ở lò hỏa táng, y luôn nhìn chằm chằm Nguy Dã.
Nói như thế nào nhỉ, không hổ là Cố Thanh Hoài, lời hay cũng bị y nói đến không dễ nghe.
Nguy Dã phòng má, hắn cũng không kém cỏi như vậy.
Cố Thanh Nguyên cười nói: “Anh ấy là lo cho cậu, cũng chẳng thấy anh ấy lo lắng tôi ở một mình thế nào.”
Cố Thanh Hoài không lưu tình: “Cậu còn cần tôi lo lắng?”
Cố Thanh Nguyên khẽ thở dài, bất đắc dĩ nói: “Được rồi.”
Tay trái bỗng nhiên cũng ấm ấm.
Cổ tay bị một lực nhẹ nhàng nắm giữ, bên trái là tiếng Cố Thanh Nguyên cười nhẹ: “Như vậy an toàn hơn một chút.

Cậu ngủ đàng hoàng chứ?”
Dù Nguy Dã ngủ không đàng hoàng, lúc này cũng chỉ có thể nằm thẳng không thể động đậy.
Hai luồng hơi thở như bao phủ hắn, dù quay đầu về hướng nào cũng có thể nhìn thấy một chiếc khuyên tai hơi lóe sáng.
Hàn Bác đi ngang qua màn hình đứng yên, há hốc mồm: “Đù mé, đây là thể loại tay ba gì vậy?”
Du Thước gõ mặt bàn: “Làm việc đi.”
Hàn Bác nói thầm: “Chẳng phải anh cũng đang xem màn hình trò chơi sao?”
Số liệu chuyển động dưới ngón tay Du Thước, ngón tay y vô cùng linh hoạt, liếc nhìn Hàn Bác một cái: “Tôi có thể làm hai việc cùng một lúc, cậu có thể sao?”
Hàn Bác tuyệt vọng đi làm việc.
Ngón tay hơi dừng lại, Du Thước ngước mắt nhìn màn hình, chặc lưỡi một tiếng, rồi tắt màn hình.
Sau khi ngủ dậy, Nguy Dã mở mắt ra, không nhìn thấy Cố Thanh Hoài, cũng chẳng thấy Cố Thanh Nguyên.
—— trước mắt đều là mèo.
Bị hai con mèo kẹp ở giữa Nguy Dã: “Meo?!”
“Đừng sợ, chúng tôi đều ở đây.” Nguy Dã nghe được tiếng mèo kêu, thần kỳ thay, tiếng mèo kêu lọt vào trong tai hắn, liền tự động phiên dịch thành ngôn ngữ của loài người.
Người nói chuyện là Cố Thanh Hoài.
Trước mặt là hai con mèo Ba Tư lông trắng thuần khiết, một bên mắt xanh bên còn lại là mắt vàng, Nguy Dã phân biệt một chút, cảm thấy con mèo có mắt phải màu xanh kia hẳn là Cố Thanh Hoài.
Cũng quá đáng yêu! Hai chú mèo trắng!
Nguy Dã thiếu chút nữa nhịn không được mà cười ra tiếng, lấy tay che miệng, mới phát hiện là tay mèo.
…… Được rồi, hắn cũng biến thành mèo.
Hắn đang vui vẻ, nhưng không nghĩ tới trong mắt đối phương hắn cũng rất đáng yêu.
Sau khi biến thành mèo, hình như cũng nhiễm tập tính của động vật, trước khi Cố Thanh Hoài suy nghĩ thì thân thể đã tự động cọ sát vào Nguy Dã.
“……” Nhận thức được mình đã làm gì, cơ thể Cố Thanh Hoài cứng đờ, lập tức ngồi lại.
Nơi này là một cửa hàng thú cưng lớn, nuôi nhiều loài động vật quý, đặc biệt là các loại mèo đắt tiền.
Ngoài việc bán thú cưng, cửa hàng còn cung cấp dịch vụ cho một số kẻ có tiền, thỏa mãn đam mê tàn bạo của họ.

Người chơi biến thành mèo, sẽ là “Con mồi” ưa thích của những kẻ bi3n thái.

Ba người Nguy Dã…… Ba chú mèo bị nhốt trong một cái lồng sắt.

Cửa lòng là tấm lưới sắt chạm rỗng, có thể thấy căn phòng này rất lớn, để không ít nhà cây cho mèo cùng các món đồ chơi.
Tiếng bước chân truyền đến, chung quanh là tiếng mèo kêu, một nhân viên cửa hàng bước vào.
Nhân viên cửa hàng đổ thức ăn cho mèo vào chén, sau đó mở lồng, mười mấy còn mèo chạy về phía chén thức ăn.
Nguy Dã đứng ngẩng đầu sau đàn mèo, phát hiện trong mắt mèo con người khá cao lớn.
Nhân viên cửa hàng nhìn thấy hắn, cười tủm tỉm mà ngồi xổm xuống: “Bé đáng yêu, sao lại không ăn, là bị ăn hiếp sao?” Còn đổ một chén thức ăn cho mèo đặt ở trước mặt hắn.
Nguy Dã: “……” Mùi vị có vẻ ngon, không được không được không thể ăn.
Mèo Ragdoll kiêu căng mà ngẩng đầu, không chạm vào đồ ăn trong chén.

Nhân viên cửa hàng đang muốn vuốt v e hắn, thì có người đẩy cửa, cửa hàng trưởng mang theo một người đàn ông trẻ tuổi đi vào.
Người nọ mặc đồ của thương hiệu nổi tiếng, cửa hàng trưởng đứng bên cạnh cười nhiệt tình: “Lý tiên sinh, đây là đám mèo mới tới cửa hàng của chúng tôi, ngài vừa lòng còn nào, tôi giảm giá 5% cho ngài!”
“Tiền không là vấn đề.” Lý Á nói: “Quan trọng là hợp mắt duyên.”
Nếu chỉ nghe lời gã nói, sẽ cho rằng người này là muốn mua một con thú cưng, nhưng mà trong mắt người chơi, lại có thể nhìn thấy khí đen quấn quanh gã.
Đây là lần đầu tiên trò chơi giao cho người chơi mắt Âm Dương, có lẽ bởi vì chó mèo có thể nhìn thấy những thứ mà người thường không thể nhìn thấy, tất cả mèo đều cảm thấy có gì đó không ổn, không muốn ăn.

Cảnh giác đứng lỗ tai.

Không biết Lý Á đã ngược đãi bao nhiêu động vật, quanh thân đều là oan hồn của động vật nhỏ, nhưng trên cổ gã đeo một cái ngọc Phật, có ánh sáng vàng nhạt bảo vệ thân thể.
Ánh mắt người mua đánh giá đám mèo, phản ứng đầu tiên của Cố Thanh Hoài là che ở trước mặt Nguy Dã: “Cậu nằm sấp xuống.”
Nguy Dã: “Nhưng anh……”
Lời còn chưa dứt, đầu bị Cố Thanh Nguyên ở bên kia ấn xuống: “Ngoan, nghe lời.”
Cố Thanh Nguyên che hắn đầu, chính mình cũng nằm trên mặt đất làm ra vẻ ỉu xìu uể oải.
Cuối cùng Cố Thanh Hoài bị mang đi.
Nguy Dã có chút lo lắng, Cố Thanh Nguyên an ủi nói: “Yên tâm đi, anh ta sẽ không sao.”
Không bao lâu, Cố Thanh Nguyên liền nhận được tin nhắn trong danh sách bạn tốt: Tôi đã ra ngoài.
Y chuyển tiếp cho Nguy Dã: “Cố Thanh Hoài đã ra khỏi phó bản.”
Nguy Dã giật mình: “Nhanh vậy?”
“Anh ta phá vỡ ngọc Phật bảo vệ của Lý Á, Lý Á bị oán khí quấn thân còn chưa lo nổi cho mình, anh ta nhân cơ hội bỏ chạy.”
Mỗi phó bản đều có những cách qua màn khác nhau, như Cố Thanh Hoài thành công trốn thoát khỏi cửa hàng thú cưng và người mua, đó là hình thức đơn giản.
Nguy Dã yên lòng, lấy lại niềm vui khi hít mèo.
Sau khi ăn xong, mười mấy con mèo bắt đầu chơi đùa, ban đầu là một con mèo lại đây dùng đầu cọ hắn, dần dần, các loại mèo quý khác nhau đều lại đây.
Mềm mại, sạch sẽ, mỗi con đều đẹp, Nguy Dã chìm vào biển mèo.

Weo, thật nhiệt tình thật hạnh phúc.
Nguy Dã choáng váng mà nghĩ, này là game kinh dị, không phải hưởng thụ sao.
Mèo Ragdoll với bộ lông mềm mại xinh đẹp, mắt xanh cùng con ngươi màu đen thuần vừa to vừa sáng.
Cố Thanh Nguyên ngồi ở cách đó không xa, trong mắt mỉm cười nhìn hắn.
Cố Thanh Hoài lại gửi tới một tin nhắn: Chăm sóc cậu ấy cho tốt.
Cố Thanh Nguyên: Được.
Tới ban đêm, tất cả mèo đều được đưa về lồng.

Cố Thanh Hoài bị mang đi, nhân viên cửa hàng lại bổ sung thêm một con mèo mới.
Mới vào không bao lâu, mèo xám đã thích ứng với môi trường mới, chạy đến bên cạnh Nguy Dã dùng đầu cọ hắn.
Nguy Dã lần đầu tiên hít mèo hít đến mệt, nằm lên chân lười cử động.
“Cậu nghỉ ngơi một lát, muộn một chút chúng ta đi ra ngoài xem sao.” Cố Thanh Nguyên nói.

Nguy Dã gật đầu.
Mèo xám cọ hắn, trong cổ họng phát ra tiếng lộc cộc lộc cộc, Nguy Dã mơ màng sắp ngủ, trên người bỗng nhiên trầm xuống.
Mèo xám nhảy lên người hắn, kêu meo meo, muốn cắn sau gáy hắn.
Nguy Dã còn chưa kịp phản ứng, Cố Thanh Nguyên liền ra tay đá mèo xám xuống, mèo xám co rúm trong góc kêu đau.
Nguy Dã sững sốt: “Hửm?”
Đối mặt với vẻ ngây thơ của hắn, Cố Thanh Nguyên bình tĩnh nói: “Con mèo này nên triệt sản.”
Lúc đầu Nguy Dã nghe không hiểu, sau khi suy nghĩ cẩn thận thì mở to hai mắt; “Nhưng tôi là đực mà, con mèo này chẳng phải cũng là đực sao?”
“Trong giới động vật vốn dĩ có hành vi đồng tính.” Cố Thanh Nguyên không nhanh không chậm nói: “Cho dù không vì tình d*c, mèo đực cũng sẽ muốn cắn vào sau cổ một con mèo khác, này có nghĩa là…… Một loại chiếm hữu cùng điều khiển.”
“Xong.” Bên ngoài trò chơi, Du Thước ấn xuống phím cuối cùng.
“Rốt cuộc thành công!” Những người trong đội kinh hỉ hoan hô, mấy ngày nay vất vả cuối cùng cũng được đền đáp.
Du Thước vẫn bình thản, cúi đầu nhìn máy tính bảng trước mặt, Hàn Bác sửng sốt khi tới gần: “Anh còn xem sao, này, Nguy Dã biến thành mèo à?”
Lần trước Du Thước tắt màn hình theo dõi trò chơi, còn tưởng rằng y nhìn chán, không ngờ lại chuyển sang màn hình nhỏ.
Hàn Bác nhịn không được nói: “Người đẹp, biến thành mèo cũng là đáng yêu nhất.”
Du Thước “Ừ” một tiếng, khóe môi cong lên.
《 D*c Vọng Đô Thị 》rốt cuộc có thể liên lạc với bên ngoài.
Bên chăm sóc khách hàng của Lan Tinh ngay lập tức gửi tin nhắn đến từng người chơi, gửi chiến lược hoàn chỉnh của từng phó bản.
Hiện tại vẫn không thể đăng xuất, sau khi xem xét, cần phải qua được tất cả phó bản.

Mặc dù hướng dẫn của trò chơi đã được gửi, nhưng phía chính phủ kiến nghị các người chơi chờ ở nơi an toàn, để tránh xảy ra nguy hiểm không đáng có.
【 Dịch vụ chăm sóc khách hàng trực tuyến 24 giờ, nếu gặp nguy hiểm, người chơi có thể yêu cầu giúp đỡ.


Trò chơi cũng vận hành lại lần nữa, đêm khuya, khi Nguy Dã đang thăm dò địa hình của cửa hàng thú cưng, bình luận trên livetream xuất hiện.
“Rốt cuộc có thể xem livetream, streamer không sao chứ!”
“Thật tốt quá, streamer tôi thích nhất không xảy ra việc gì! Ha ha ha tôi đã sớm đoán được, trên mạng còn có người nói Nguy Dã khẳng định sống không nổi, bây giờ bị vả mặt!”
“Mẹ hỏi tôi vì sao xem livetream mà khóc, huhuhu bà xã cố lên nha!”
“Sao góc nhìn thấp như thế, giống như đang bò trên mặt đất vậy?”
Nguy Dã thử giải thích, nhưng hắn mở miệng toàn là tiếng mèo kêu, cuối cùng chỉ có thể ngậm miệng lại.

Cùng lúc đó, hắn nhận được tin nhắn từ công ty trò chơi gửi tới.
【 Người chơi Nguy Dã thân mến, chào cậu.


【 Tôi là người hỗ trợ của riêng cậu.

Tôi có thể giúp được gì cho cậu? 】.