Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Mỗi Ngày Đều Ghen Với Chính Mình/Mỗi Ngày Đều Cắm Sừng Chính Mình

Chương 118




Louis nhìn ánh mắt sáng ngời của Nguy Dã, liền muốn nở nụ cười.

Đợi khi về sẽ chuyển tiền vào tài khoản của hắn.

Y nghĩ trong lòng, điều khiển cơ giáp chuẩn bị trở về, xung quanh mênh mông trống vắng không có bất kỳ thứ gì, sau khi xoay người, trong tầm nhìn của cơ giáp đột nhiên hiện cảnh báo màu đỏ.

Một cơ giáp đơn đang đứng từ xa, giơ tay bắn đại bác.

Tuy là tình huống bất ngờ, nhưng cả hai đều là người phản ứng nhanh, lập tức tránh đi.

Nguy Dã ngước mắt, chỉ một cái nhìn, đã cảm nhận được kẻ địch ở phía xa.

Nghe như cuộc gặp gỡ định mệnh, nhưng thật ra, Nguy Dã biết mình gặp phải thợ săn ở thế giới này.

001 trầm giọng nói: “Là một Alpha cấp S.”

Nó đem hình ảnh rà quét được chiếu trong đầu Nguy Dã, khuôn mặt thợ săn âm trầm, thân thể cực kỳ cường tráng.

Louis đã từng chiến đấu với gã, nhận ra hoa văn ác ma siêu lớn trên chiếc cơ giáp kia: “Là thủ lĩnh quân phản loạn.”

Nguy Dã nheo mắt, Alpha này cao ít nhất hai mét, có cả một quân đội dưới quyền, xem ra khó đối phó.

Trên chiến trường ngân hà, hai chiếc cơ giáp chiến đấu quyết liệt.

Cơ giáp loại nặng cùng cơ giáp đơn có ưu điểm và nhược điểm riêng, cơ giáp loại nặng hình thể cùng lực lượng càng mạnh, lại cần hai người điều khiển, thiếu linh hoạt, phải dựa vào phối hợp của hai người.

Thủ lĩnh quân phản loạn không hề nghi ngờ là một cao thủ, nắm vững ưu thế điều khiển cơ giáp đơn, nhưng gã phải đối mặt với Nguy Dã cùng Louis.

Người có thể thoát được dưới sự hợp tác của cả hai, chắc còn chưa sinh ra ở trên tinh tế.

Không bao lâu, đối phương đã có dấu hiệu suy yếu, ngay lúc Nguy Dã muốn thừa thắng xông lên, lấy tánh mạng của gã, 001 ở trong đầu mở miệng: “Cẩn thận hướng 7 giờ.”

Pháo laser không một tiếng động bắ n ra từ khoảng cách mấy cây số, Nguy Dã xoay người tránh thoát.

Là phi thuyền của quân phản loạn!

Louis biến sắc, quân đội đã sớm bố trí phòng vệ chặt chẽ, thế mà không phát hiện phi thuyền này tới gần.

Thủ lĩnh quân phản loạn dưới sự yểm hộ của phi thuyền chậm rãi lui về phía sau.

Cơ hội hiếm có, Nguy Dã lập tức nói: “Không thể để gã chạy!”

Thợ săn lui đến dưới bóng phi thuyền, trong cơ giáp đen nhánh bắ n ra tầm mắt, tràn ngập ác ý nhìn chằm chằm về phía Nguy Dã.

Hỏa lực của phi thuyền càng mãnh liệt, cơ giáp màu xanh thẳm quay cuồng né tránh hỏa lực hung hãn của kẻ địch, như chim yến linh hoạt chuẩn bị tới gần đáy phi thuyền.


Phanh! Phanh! Từng quyền đánh vào bộ phận yếu nhất của phi thuyền, lực công phá khủng khiếp làm thân thuyền chấn động.

Cơ giáp của thợ săn biến mất trong tầm mắt, hình như đã lui vào phi thuyền, Nguy Dã lại cảm thấy không đúng.

001 vội vàng nhắc nhở, tinh thần lực nhạy bén khiến cả hai chấn động, lúc né tránh chỉ thấy một đòn sượt qua bên cạnh, đem một viên thiên thạch ở phía sau đánh nát.

Bóng dáng thợ săn loé lên rồi lại lần nữa biến mất.

Louis phản ứng lại: “Là kỹ thuật tàng hình phản trinh sát.”

“Ha?” Nguy Dã kinh nghi: “Kỹ thuật của quân phản loạn sao còn tiên tiến hơn các anh thế?”

Phó quan đang vội vã liên lạc phía mặt đất để thỉnh cầu chi viện, giọng nói kích động: “Chú ý, quân phản loạn nắm giữ kỹ thuật tàng hình phản trinh sát, được sử dụng trên phi thuyền và cơ giáp!”

“Sao có thể?!” Người ở đầu dây bên kia kinh ngạc: “Đây là nghiên cứu chúng tôi mới vừa phát minh, kỹ thuật này có độ bảo mật cao cấp nhất, còn đang trong giai đoạn thí nghiệm cuối cùng!”

Phó quan bị chấn động đến đập đầu vào tường, thất thanh mắng một câu: “Con mẹ nó nhất định là có nội gián!”

“Thiếu tướng Louis mong ngài cố gắng chống đỡ, chi viện đang ……”

Chợt nghe một tiếng động lớn, tựa như tiếng nổ vang lên bên tai.

“Thiếu tướng? Thiếu tướng?!”

Khi quân đội đến, chỉ nhìn thấy một bộ phận của cơ giáp màu xanh thẳm.

*

Sau cuộc thi đấu cơ giáp, Ô Chiến trở về phi thuyền Chúc Long, vẫn luôn ngồi trong cơ giáp.

Cơ giáp hạng nặng màu đỏ trắng đan xen, là Ô Chiến vì thi đấu lần này mà nhuộm, do gặp phải một trận ác đấu, bề ngoài trở nên có chút chật vật.

Vu Thành có chút lo lắng mà ngẩng đầu nhìn, do dự một lát rồi leo lên: “Lão đại, nên ăn cơm, nếu ngài không muốn đi, tôi cho người đem tới?”

Ô Chiến không trả lời, Vu Thành nhìn y ngồi ở vị trí điều khiển, im lặng nhìn chằm chằm cái túi trước mặt.

Vu Thành cẩn thận hỏi: “Đây là cái gì?”

“Đồ của Nguy Dã.” Ngón tay Ô Chiến đẩy túi, rớt ra vô số bảo bối, trong đó có một viên đá quý vô cùng quý giá.

Vu Thành chần chờ nói: “Ngọc lục bảo? Đồ của cậu sao lại ở đây?”

Ô Chiến mặt không biểu cảm cầm viên ngọc lục bảo kia, màu xanh lục ở dưới ánh đèn phản chiếu ánh sáng lạnh lẽo.


Y đùa nghịch một lát, bỗng nhiên cười nhạo một tiếng, khóe miệng cong lên tự giễu: “Còn có thể vì cái gì, cậu ấy giấu sẵn ở đây ——”

“Chắc hẳn đã sớm lên kế hoạch chạy trốn.”

Vu Thành há miệng th ở dốc, chẳng biết nói gì.

Anh còn chưa từng đánh dấu Omega, nghe nói Omega sau khi bị đánh dấu sẽ cực kỳ quyến luyến bạn đời, thậm chí rời khỏi Alpha thì sẽ hoảng loạn.

Tình huống bây giờ có vẻ ngược lại.

Ô Chiến sắc mặt âm trầm, ngón tay nắm chặt viên ngọc lục bảo, đột nhiên hung hăng ném vào tường.

Ngọc lục bảo giá trị liên thành là khoáng vật rắn chắc nhất tinh tế, vẫn bị y quăng thành hai mảnh, còn làm cơ giáp thủng một lổ.

Vu Thành run rẩy, Ô Chiến đã từng rất yêu quý cơ giáp.

“Điều tra.” Ô Chiến lạnh mặt nói: “Xem chuyện này rốt cuộc là thế nào.”

Tinh tặc cũng có mạng lưới quan hệ riêng, phi thuyền Chúc Long có liên hệ với thế lực hai giới hắc bạch, chẳng bao lâu, quá khứ của Nguy Dã bị phanh phui, tư liệu hoàn chỉnh được trình lên Ô Chiến.

Ô Chiến xem từng trang, sắc mặt càng ngày càng kỳ lạ.

Vu Thành đoán là y thấy được hoạt động kiếm tiền lúc trước của Nguy Dã, phạm tội lừa đảo chẳng là gì, quan trọng —— là Omega này chuyên môn chơi tiên nhân nhảy.

Đặt vào tình cảnh hiện tại liền có chút vi diệu.

Lần gây án cuối cùng, Nguy Dã bị quân bộ bắt giữ, lại không rõ lý do được thả, nguyên nhân gây án là do Omega bị ép buộc.

Lấy sự hiểu biết của họ với Nguy Dã, hắn tuyệt đối sẽ không đến nỗi bị người khác khống chế.

Quan trọng nhất đó là, từng có camera giám sát chụp được, hắn cùng thiếu tướng Louis đồng thời ra vào khách sạn.

Ánh mắt Ô Chiến dừng trên người vị Alpha độc thân chất lượng cao nổi danh Liên Minh kia, tuy ngày đó đối phương có ngụy trang, nhưng trực giác của y vẫn nhận ra người này.

Ô Chiến bỗng nhiên siết chặt trí não trong tay: “Louis.”

Vu Thành khô cằn nói đùa: “Nghĩ theo hướng tích cực, nói không chừng Nguy Dã tiên nhân nhảy vị thiếu tướng lắm tiền này?”

Ô Chiến: “Cậu thấy có khả năng sao?”

Vu Thành ho khan một tiếng: “Nhưng lão đại, ngài cũng bị tiên nhân nhảy.”


Ô Chiến: “……”

…… Không hẳn. Tiên nhân nhảy, muốn làm đến người bị hại mất hết tiền bạc, ít nhất y vẫn được ngon ngọt.

Nghĩ vậy, tâm trạng Ô Chiến khá hơn, lại nghe Vu Thành bỗng nhiên “Ui” một tiếng: “Tôi nhớ ra một chuyện……”

Vu Thành nói Nguy Dã vẫn luôn đeo một cái vòng cổ, lúc trước anh đoán đó là tình nhân đưa, Nguy Dã không có phản bác.

Giờ nhớ tới làm người ta không thể không để ý: “Nguy Dã có thể vốn là người của Louis? Kỳ lạ, anh ta là thiếu tướng, dù muốn tấn công chúng ta, thì sao lại phái Omega của mình tới đây?”

Theo ý nghĩa nào đó, Vu Thành đoán đúng, Nguy Dã thật là “Người của Louis”, chẳng qua hàm nghĩa hơi khác.

Suy đoán này làm Ô Chiến nghiến răng nghiến lợi, trong lòng y thề sẽ không bỏ qua, y sẽ không bỏ qua……

Đúng lúc này, Vu Thành bỗng nhiên nhận được một tin tức, vội nói: “Lão đại, ngày đó chúng ta vừa đi, phi thuyền của quân phản loạn tấn công cơ giáp của Louis, nghe nói quân đội chỉ tìm thấy một phần tư hài cốt, người bên trong sống chết chưa rõ!”

“Cái gì?!” Ô Chiến đột nhiên đứng dậy, trong lòng hoảng sợ.

*

Quân phản loạn gặp phải đả kích xưa nay chưa từng có, trừ quân bộ phái số lượng lớn quân nhân, còn chịu tinh tặc thế lực khổng lồ đuổi giết.

Dưới nhiều lần bao vây diệt trừ, qua hai tháng, kỹ thuật chiến đấu mà quân phản loạn chuẩn bị cãi tiến chẳng những không có tiến triển, ngược lại tình thế của họ càng trở nên khó khăn hơn.

Nhân vật trung tâm sự việc lại chẳng biết gì với biến cố này. Giờ đây Nguy Dã cùng ba người kia, đang bị mắc kẹt trên một tinh cầu hoang tàn vắng vẻ hẻo lánh.

Ngày đó cơ giáp của họ bị thủ lĩnh quân phản loạn đánh lén, hao tổn nghiêm trọng, mất thăng bằng cùng khả năng điều khiển. Trong lúc nguy cấp, bỏ một bộ phận có trọng lượng nặng trên cơ giáp, tăng tốc phóng ra ngoài, hạ cách khẩn cấp xuống tinh cầu hệ D này.

Đáng tiếc, đây là một tinh quặng đã bỏ hoang mấy trăm năm, tài nguyên khan hiếm, không khác gì tinh cầu rác rưởi.

May mắn thay, ít nhất còn có thiết bị điện tử của thế hệ trước vứt ở đây, Louis là sinh viên hàng đầu của học viện quân sự, nên có thể dùng chúng để sửa cơ giáp.

Đèn cơ giáp nhấp nháy vài cái, gian nan khởi động, trên màn hình là cảnh báo hư tổn nghiêm trọng.

Nguy Dã chua xót mà nhìn chiếc cơ giáp đẹp đẽ bị đứt tay gãy chân, cảm thấy nó như một mãnh nam thân tàn chí kiên.

Hắn hỏi Louis đang mân mê các linh kiện: “Có thể sửa nó lại như ban đầu không?”

Louis cười nói: “Có thể sửa được, nhưng khôi phục nguyên dạng thì khó. Thiết bị ở đây đều là của mấy trăm năm trước, tháo ra có thể tái sử dụng được hay không còn phải xem vận may.”

“Vấn đề quan trọng nhất là thiếu nguồn năng lượng.” Y nói: “Nơi này xa xôi, để tránh cho động cơ nửa chừng chết máy, chúng ta cần thiết chuẩn bị thêm một ít nguồn năng lượng.”

Nguy Dã ừ một tiếng tỏ vẻ đã hiểu, Hải Sâm cùng phó quan của Louis đã ra ngoài tìm nguồn năng lượng.

Mà hôm nay hắn phụ trách đi săn, đã sớm kéo tới một con dã thú. Tò mò cùng Louis trò chuyện trong chốc lát, hắn cầm dao găm mổ xẻ con mồi.

Dã thú không biết tên với bộ lông đen, mùi vị không khác thịt lợn rừng là mấy, vừa cứng vừa tanh, nhưng vì sinh tồn cũng chỉ có thể ăn cái này.

Nguy Dã trước tiên cắt xuống hai chiếc răng nanh dài nhọn, chuẩn bị khi có thời gian sẽ mài nó thành vũ khí phòng thân.


Ven hồ tràn ngập mùi máu tươi, khi hắn cúi đầu làm việc, nghe thấy trong nước có tiếng động rất nhỏ, ngẩng đầu, ùm một tiếng, một con cá lớn dài hai mét vọt lên khỏi mặt nước.

Cá lớn đầy răng nhọn bị mùi máu hấp dẫn tới, cuối đầu muốn cắn xuống, Nguy Dã nghiêng người, đá con cá vào bờ, giẫm mạnh lên.

Cái đuôi hung hăng đập xuống đất, dù giãy giụa thế nào cũng không thoát được, cuối cùng cá lớn bị hắn dẫm chết.

“Cái này có thể ăn sao?” Nguy Dã vui vẻ nói.

001: “Dù sao cũng không có độc, em có thể thử.”

“Vậy hôm nay có thêm món.” Nguy Dã vui sướng vỗ tay, cả người bị cá làm ướt.

Các thợ mỏ năm đó đều là tội phạm đến đây chịu phạt, điều kiện sinh sống rất kém, nơi ở là hang động trên vách đá.

Phòng ở của người giám sát sau mấy trăm năm đã sớm đổ nát, nhưng

những hang động kiên cố vẫn tồn tại.

Nguy Dã trở lại hang động thay quần áo. Khi c ởi quần áo, hắn cười hắc hắc nói: “Hệ thống, anh không được nhìn lén nha.”

001: “……”

Thật ra nó muốn nhìn, nhưng con mẹ nó chỉ nhìn thấy mosaic!

Nguy Dã vẫn luôn mở tính năng bảo vệ riêng tư của ký chủ.

001 từng kháng nghị, lại bị hắn kiên trì rằng dù là người yêu cũng phải giữ khoảng cách —— nếu lúc tắm hay đi WC đều bị nhìn, áp lực có chút lớn.

Bên vách tường có một chiếc hộp, bên trong là đồ bảo hộ của thợ mỏ do họ tìm thấy, quần áo được làm từ sợi hóa học được dùng cho việc khai thác mỏ, mấy trăm năm cũng chưa xuống cấp, rắn chắc dùng bền.

Louis sửa xong một bộ phận nhỏ, tắt cơ giáp để tiết kiệm nguồn năng lượng.

Lần sửa chữa này cần cả người chui vào trong thân máy, y nhíu mày nhìn dầu máy dính trên người, nâng bước trở về.

Đi được nửa đường, trời bắt đầu đổ mưa, hạt mưa trên tinh cầu này cực lớn, có tính axit, y chạy chậm tới cửa hang động, để lại một chuỗi dấu giày ướt.

Mưa axit trút xuống đầu thiếu tướng, dù không thể làm tổn hại đến da thịt cứng cỏi của Alpha, nhưng vẫn hơi khó chịu, y vội vàng đẩy cửa bước vào.

Cửa kim loại kẽo kẹt một tiếng, Louis đứng ở cửa, cứng đờ trong nháy mắt.

Cơ thể trắng nõn của Omega lộ ra, động tác khom người làm nổi bật vòng eo nhỏ mềm dẻo, hắn đang dùng một vải bố trắng ướt nhẹp chà lau hai chân.

Khăn lông của thợ mỏ thô ráp, chà xát lên làn da mềm mại của hắn đến đỏ bừng.

Giọt mưa axit chảy dài bên má, mái tóc vàng ướt dầm dề rũ trên trán, thiếu tướng hơi hiện chật vật mà đột nhiên cảm thấy khát khô.

Y không khỏi đưa mắt nhìn theo tắm vải bố trắng kia, vô thức li3m môi, cảm giác k1ch thích từ đầu lưỡi truyền tới chỗ sâu trong cơ thể.

Tác giả có lời muốn nói:

Ô Chiến (ảm đạm): Tôi muốn chìm vào bóng tối, tôi sẽ không buông tha kẻ đã lừa dối tôi... Cái gì? Omega của tôi đang gặp nguy hiểm?!