Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Mỗi Ngày Đều Ghen Với Chính Mình/Mỗi Ngày Đều Cắm Sừng Chính Mình

Chương 114




Phần lớn thời gian phi thuyền Chúc Long đều lang thang trong tinh tế, một mình cùng Hải Sâm ra ngoài trên tinh cầu hệ C, đúng là cơ hội ngàn năm có một.

Trên đường về, Nguy Dã đi chậm lại, trong lòng suy xét xem có nên nhân cơ hội để thoát thân không, kết thúc hành động nằm vùng này.

Hải Sâm im lặng theo đuôi hắn, dù không biết trong lòng hắn đang nghĩ gì, nhưng vẫn phối hợp chậm rãi dẫm lên bóng dáng của hắn.

Hắn chưa kịp quyết định, thì máy liên lạc vang lên dồn dập, giọng nói của Ô Chiến vang lên ở đầu dây bên kia: “Cậu ở đâu?”

Nguy Dã nhìn xung quanh, nói những kiến trúc nổi bật, Ô Chiến để lại một câu: “Chờ tôi tới tìm cậu.” Vội vàng cúp máy.

Chẳng bao lâu, Ô Chiến đã tìm đến. Vừa thấy hắn thì thở phào nhẹ nhõm: “Chẳng phải kêu cậu ở gần đây chờ tôi à? Cả người cậu toả ra pheromone của Omega, một mình ra ngoài rất nguy hiểm.”

Nguy Dã buồn cười nói: “Gặp nguy hiểm, tôi cũng sẽ không khoanh tay chịu chết nha.”

Ô Chiến tất nhiên biết bản lĩnh của hắn, chỉ là khó tránh nghĩ nhiều, y còn nhớ ngày kia vì bản thân sơ sẩy nên Nguy Dã bị Duarte bắt đi.

“Cậu không biết những kẻ xấu xa kia dùng thủ đoạn bẩn thỉu thế nào đâu.” Giọng điệu nhẹ đi một chút.

Đúng vậy, cho dù là tinh cầu hệ C, cũng có những việc bẩn thỉu không thể gặp ánh sáng, như tình cảnh vừa rồi.

Nguy Dã không đề cập chuyện này, ngược lại nói: “Tôi đâu có một mình ra ngoài, bên cạnh tôi có Hải Sâm.”

“Tên nhóc này……” Ô Chiến nhìn về phía Hải Sâm, bắt bẻ nói: “Miễn cưỡng xem như một người đàn ông.”

Ánh mắt mang theo bài xích từ bản năng ——

Nguy Dã quá mức quan tâm Hải Sâm, thời gian ở cùng cậu nhóc này còn nhiều hơn cả y.

Lúc phải chọn một trong hai, không chút do dự chọn rời khỏi phi thuyền Chúc Long.

Thiếu niên cau mày, bị đôi mắt sắc bén nhìn, không chút trốn tránh.

Y không ngửi thấy pheromone, lại cảm nhận được địch ý như có như không của Alpha.

Ánh mắt chạm nhau, Ô Chiến đột nhiên đè nén sự khó chịu giữa mày, cười khinh.

Nhóc con còn chưa phân hoá, có thể tạo thành uy hiếp gì cho y chứ?

*

Trở lại phi thuyền Chúc Long, Nguy Dã vào phòng mình, Hải Sâm ở phía sau cũng theo vào.

Nguy Dã quay đầu lại, nghi hoặc: “Đến chỗ tôi có việc?” Theo thói quen cầm lấy điểm tâm trên bàn, nhét vào trong miệng y.

Đầu ngón tay bị li3m, thiếu niên như thường đem mảnh vụn li3m sạch đến không còn một mảnh, giương mắt nhìn hắn nói: “Tôi cảm thấy Ô Chiến có ý đồ với anh.”

“Hả? Sao lại nói thế?”


Hải Sâm nghiêm túc nói: “Ánh mắt anh ta nhìn anh không đúng lắm.”

“Nhóc suy nghĩ nhiều.” Nguy Dã rụt rè: “Anh ta thì có ý đồ gì đối với tôi chứ?”

Một Omega như hắn, không bị hấp dẫn mới là lạ.

Hải Sâm suy nghĩ, nghĩ không ra lý do phản bác, im lặng ngồi bên bàn ăn điểm tâm.

Nguy Dã vào phòng tắm, dưới tiếng nước ào ào vang, lấy ra vòng cổ, vừa rồi có tin tức mới.

“Thiếu tướng Louis?”

Louis: “Cậu đến tinh cầu hệ C?”

“Đúng, nhưng giờ đã trở lại, chưa có cơ hội thoát thân.”

“Chỉ cần không bại lộ, cậu vẫn sẽ an toàn.” Louis trầm ngâm nói: “Hải Sâm có khỏe không?”

“Khoẻ nha, cậu nhóc rất đáng yêu, tôi đã nuôi béo cậu ta.” Nguy Dã cười hì hì trả lời.

Giọng điệu như đang nói nuôi một con mèo, Louis cười nhẹ một tiếng.

Giọng của thiếu tướng Alpha ôn hòa êm tai, lại dí dỏm hài hước, lâu lâu Nguy Dã sẽ liên lạc với y, vừa báo cáo tiến độ của nhiệm vụ vừa nói rất nhiều chuyện phiếm.

Chuyện liên quan tới nhiệm vụ đã nói xong, hai người lại không tắt máy.

Máy liên lạc được chế tác tinh vi, thậm chí có thể nghe thấy tiếng hít thở của đối phương.

Im lặng cũng không đột ngột, Louis ở trong sự yên tĩnh này mà thất thần.

Thực kỳ diệu, cách xa cả ngân hà, nhưng nụ cười của Omega vẫn hiện rõ trong tâm trí y.

Chẳng biết qua bao lâu, lại có lẽ chỉ là thời gian ngắn ngủi, Louis nghe thấy tiếng nước nên phục hồi lại tinh thần: “Cậu đang làm gì?”

“Dọc nước.” Nguy Dã lay động bọt nước, giọng nói nhẹ nhàng.

Vẻ mặt Louis trở nên nhu hòa, y nói: “Tôi có nhiệm vụ khẩn cấp phải ra ngoài một chuyến, sắp tới sẽ không có cách liên lạc với cậu. Nếu cậu cần hỗ trợ để thoát thân, thì trước không cần hành động thiếu suy nghĩ, chờ tôi trở lại.”

“Nhiệm vụ gì? À, không thể nói đúng không, vậy có nguy hiểm không?” Là lời lo lắng, tâm tình sung sướng của Louis vừa mới dâng lên, lại nghe hắn giảo hoạt nói một câu: “Nếu anh chết, tiền của tôi phải làm sao? Hay anh thanh toán trước gửi vào tài khoản của tôi đi.”

“Khó mà làm được, tôi phải nhìn thấy người, gặp mặt giao dịch.” Louis cố ý nói: “Cậu nên lo lắng vấn đề khác —— chúng ta là liên lạc đơn phương, tạm thời chỉ có tôi biết thân phận của cậu, nếu tôi chết……”

“Tôi sẽ được tự do?”

“Không.” Louis hài hước nói: “Bộ điều khiển trên người cậu sẽ phát nổ, cậu sẽ tuẫn tình theo tôi.”


“Gì chứ, quỷ mới chết cùng anh……” Nghe thấy lời Nguy Dã nói do bị y chọc, Louis vui sướng cười khẽ lên.

Lúc này, phía đối diện truyền đến tiếng Hải Sâm, máy liên lạc vội vàng cắt đứt.

Đột nhiên trở nên im lặng, nụ cười bên môi còn chưa tắt, vị thiếu tướng theo chủ nghĩa độc thân chợt nhận ra ——

Hình như y vừa đùa giỡn một Omega?

*

Hải Sâm nhìn Nguy Dã đem vòng cổ nhét vào cổ áo.

Với gần khoảng cách gần như vậy Hải Sâm chắc chắn nghe thấy hắn đang nói chuyện với người khác, Nguy Dã hơi lộ vẻ khẩn trương, hắn chưa nói với Hải Sâm về mục đích của mình khi cứu y.

Hắn hơi hé miệng đang muốn giải thích, thiếu niên lại chỉ nhẹ nhàng đi tới, phảng phất không thèm để ý, tầm mắt dừng ở trên mặt hắn, nói: “Có người gõ cửa.”

“Ừm.” Nguy Dã bình tĩnh lại, ra ngoài mở cửa phòng.

Người đứng ngoài cửa là Ô Chiến, đây là lần đầu tiên y tới phòng Nguy Dã, tầm mắt không tự chủ mà nhìn vào trong phòng, sau đó liền thấy Hải Sâm ở phía sau Nguy Dã.

Biểu cảm của Ô Chiến hơi khựng lại, lát sau dời đi ánh mắt, cười nói với Nguy Dã: “Lần trước tôi có hứa cho cậu lấy chiến lợi phẩm, có đi không?”

Đôi mắt Nguy Dã sáng ngời: “Đi!”

Ô Chiến mở cửa kho hàng, lúc Nguy Dã nhìn thấy một đống bảo bối, ánh mắt trở nên sáng lấp lánh, còn sáng hơn so với đá quý.

Thủ lĩnh tinh tặc cảm thấy vô cùng thỏa mãn, xua tay mạnh dạn nói: “Muốn lấy cái gì thì lấy, không cầm được hết thì ở đó có túi.”

Lời còn chưa nói xong, Nguy Dã đã vui sướng bước vào.

Đồ cổ mấy ngàn năm, thiết bị tiên tiến, đá quý hiếm thấy……

Ôi chao, đá quý vừa lớn vừa đẹp.

Nguy Dã vui thích mà nâng viên ngọc ở trên cùng, ngọc lục bảo tự nhiên, màu sắc thay đổi theo từng gốc độ dưới ánh đèn, thần bí khó đoán, có chút giống màu mắt của Hải Sâm.

Loại đá quý này được khai thác ở một tinh cầu cực kỳ nguy hiểm, có thể nói là khoáng sản quý hiếm nhất trong tinh tế, giá trị liên thành, một viên lớn như này, đủ để mua một tinh cầu nhỏ.

Làm nghề này đúng là kiếm tiền nhanh nha, kẻ lừa đảo thấy xấu hổ mà muốn tiếp tục ở lại trên phi thuyền Chúc Long.

Không khí vừa lúc, Ô Chiến chờ hắn lấy xong bảo bối mình thích, khẩn trương đề nghị: “Còn có không ít rượu ngon, chúng ta uống một chút đi?”

Nguy Dã: “Được.”


Ô Chiến không ngừng cố gắng: “Đến phòng của cậu?”

Nguy Dã vẫn cười tủm tỉm: “Được.”

Ô Chiến mang theo tâm tình kích động vào phòng Nguy Dã, vừa lòng khi thấy Hải Sâm đã không còn ở đây.

Hai người ngồi trên mặt đất, mở một chai rượu.

Tửu lượng của Ô Chiến rất tốt, ở trên phi thuyền Chúc Long còn chưa tìm được người có thể đối ẩm.

(*) Đối ẩm: là hình thức thưởng trà/ rượu gồm có 2 người cùng ngồi đàm đạo về trà, tạo cơ hội cho những tri kỷ đàm đạo, tâm tình bên bàn trà. Đây là một loại ấm có ý nghĩa đặc biệt trong việc thể hiện sự thân thiết và kết nối giữa hai người thưởng trà.

Omega trước mắt nhất định có thể.

Chỉ có hắn, mới hợp với ý của y.

Thầm chuẩn bị trong lòng, mặt Ô Chiến nóng lên, nhịn xuống hưng phấn cùng khẩn trương, bình tĩnh cụng ly với Nguy Dã.

Mùi rượu thơm nồng, nồng độ không thấp.

Hai người đều là tay già đời uống rượu, uống rượu như gặp được tri kỷ, cân tài cân sức, tùy ý nói chuyện, từng ly vào bụng, Nguy Dã kéo cổ áo, cảm thấy nhiệt độ trong phòng tăng lên.

Hương rượu bay trong không khí, trộn lẫn với mùi Tequila nồng nặc, là Alpha vô thức toả ra pheromone.

Nguy Dã nhấp một ngụm rượu, tựa sườn mặt vào đầu gối của mình, lười biếng nói: “Mùi hương của anh…… Thật trợ hứng nha.”

“Trợ hứng?!” Ô Chiến không bình tĩnh mà lớn giọng, sắc mặt lập tức đỏ bừng.

Nguy Dã cười, liếc nhìn y một cái: “Anh mặt đỏ cái gì? Đều cùng màu với tóc.”

Hắc hắc, Alpha ngây thơ thật tốt chơi.

Đuôi mắt hắn ửng hồng, liếc mắt một cái như để lại ánh sáng.

Ô Chiến đỏ mặt, ánh mắt nhìn chằm chằm hắn.

Cho dù là thủ lĩnh tinh tặc thần kinh thô, cũng đắm chìm trong bầu không khí mập mờ này.

“Tôi chưa say. Đỏ mặt …… Là có nguyên nhân.” Ô Chiến ở trong lòng nhắc bản thân phải bình tĩnh.

Y một ngụm uống hết ly rượu, phịch một tiếng đem ly thủy tinh đặt trên mặt đất, như là tự cổ vũ chính mình.

Nguy Dã bị thanh âm này làm chấn động, trong lúc mê mang, Alpha trước mặt như sắp lên chiến trường, ánh mắt đột nhiên sắc bén: “Em muốn tìm một Alpha sao?”

Nếu không biết độ hảo cảm, Nguy Dã sẽ cho rằng y đang tuyên chiến.

Đôi mắt hắn mông lung chớp chớp: “Hả?”

“Nếu em muốn, em thấy tôi thế nào?” Ô Chiến thu hồi tư thế ngồi cà lơ phất phơ phân, không nhịn được nghiêng người tới gần hắn: “Nếu không muốn…… Cũng thử suy nghĩ tới tôi đi.”

Lần đầu tiên đối mặt với tình cảm chân thành tha thiết như vậy, Omega sống dựa mánh khoé lừa bịp hơi thất thần.


Thủ lĩnh tinh tặc ngồi xổm trên mặt đất, mê muội mà ngửi mùi hương trên người hắn, trong mắt tràn đầy sự kiên định cùng khát vọng, giống một con chó lớn khát cầu khúc xương.

Pheromone giấu trong mùi rượu, cố gắng áp chế d*c vọng sắp bùng nổ, như đã ngo ngoe rục rịch, lại ngượng ngùng xuống tay, chỉ có thể nóng nảy li3m láp quanh thân hắn.

Mùi rượu nồng nặc tham lam bao vây hắn, hơi nóng bốc lên, lông mi Nguy Dã run rẩy, bỗng nhiên có chút chóng mặt.

Trong cơ thể có một cảm giác kì lạ, đối mặt với câu hỏi của Alpha, Omega chưa bao giờ trải qua kỳ động dục mờ mịt mở to mắt: “Việc này nói sau đi, tôi…… Tôi thấy không thoải mái.”

Khuôn mặt hắn hồng hồng, hoang mang nói: “Rượu này có phải hết hạn rồi không?”

“Hết hạn?” Ô Chiến ngơ ngác lặp lại một lần, cầm lấy bình rượu, khi phản ứng lại thì ném ra, ánh mắt chấn động nhìn hắn.

“…… Là kỳ động dục.”

Trái tim đập loạn, cổ họng Ô Chiến khát khô khàn khàn: “Em đến kỳ động dục.”

Dù bị ngăn cách bởi một bức tường, nhưng hương thơm bùng nổ trong không khí.

Hải Sâm ngửi ngửi, đột nhiên nhìn về phía cách vách.

Bên kia, Nguy Dã đang thở gấp chỉ huy Ô Chiến: “Thuốc ức chế ở trong ngăn tủ.”

Ô Chiến quỳ một gối ở bên người hắn, đem thuốc ức chế tiêm vào cánh tay hắn.

Cảm giác mát lạnh dần tản ra, Nguy Dã thả lỏng, nhưng chưa quá mười giây, trong cổ họng hắn tràn ra một tiếng kêu r3n, cảm giác khô nóng đột nhiên trở lại!

Kì động dục tới muộn này cực kỳ mạnh mẽ, như sau khi đè nén thì càng bùng nổ, thuốc ức chế giảm phân nửa hiệu lực của Nguy Dã như đá chìm vào đáy biển.

Trán Ô Chiến đổ mồ hôi, bỗng nhiên ý thức được cái gì, nhanh chóng bế Nguy Dã lên.

Cửa phòng đột nhiên bị đá văng, đồng tử Hải Sâm co rụt lại, đang muốn ra tay, thì bị Alpha cao lớn ném ra, Ô Chiến lướt qua y lao ra ngoài.

Alpha trên phi thuyền Chúc Long bị pheromone của Nguy Dã hấp dẫn mà đến, giống như cá mập bị mùi máu hấp dẫn. Ô Chiến dùng tốc độ trước nay chưa từng có, gắt gao bảo vệ người trong lòng ngực, đi ngược dòng trong đám đông.

Thời điểm mấu chốt vọt vào phòng cách ly pheromone, đóng chặt cửa phòng.

Hill kịp thời bật máy lọc không khí, pheromone dần biến mất, các Alpha tụ tập ở cửa phục hồi tinh thần lại.

“Nguy Dã đây là…… Động dục?”

Đám người kia như bùng nổ mà nghị luận: “Lão đại ôm cậu ta vào đó! Chẳng phải ngài ấy sợ Omega à?!”

Trong lúc mọi người đang kinh ngạc, một bóng người giống như sao băng hung hăng đập vào cửa phòng.

Đôi mắt xanh lục của thiếu niên như chó sói tràn ngập thù hận, như không muốn sống mà dùng cơ thể đập cửa.

Cánh cửa được làm từ kim loại đặc chế không chút sứt mẻ, mắt y lại tràn đầy tơ máu.

“Làm gì vậy, mau ngăn cậu ta lại!” Mọi người vội vàng tiến lên bắt lấy Hải Sâm, nhưng y ác liệt giãy giụa không ngừng, ba tên Alpha thế mà vẫn khó giữ chặt được y.

Bất đắc dĩ, Vu Thành ra tay đem người đánh bất tỉnh.

Anh ta giữ chặt cơ thể thiếu niên, cúi đầu nhìn, cười ha ha: “Ôi, tên nhóc này sắp phân hoá.”