Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Mỗi Ngày Đều Ghen Với Chính Mình/Mỗi Ngày Đều Cắm Sừng Chính Mình

Chương 108




"Thật à, cậu ấy là Omega?" Những tinh tặc độc thân lâu năm nghe thấy, ánh mắt đều nhìn qua, dùng sức ngửi hương thơm trong không khí, đáng tiếc chỉ ngửi thấy mùi rượu thơm nồng.

Trong thùng, Omega say rượu nhẹ nhàng ô một tiếng, cánh tay trắng nõn giật giật, mọi người rùng mình: "Sắp tỉnh, sắp tỉnh!"

"Thật tốt quá, tôi đã một năm chưa nói chuyện cùng Omega!" Có người mừng rỡ vỗ tay với người bên cạnh.

Sắc mặt Ô Chiến thay đổi mấy lần, trên trán hiện ra chữ thập: "Các người có chút tiền đồ được không!"

Mọi người cùng ho khan, Nguy Dã trong tiếng ho khan đó hoàn toàn mở mắt ra, thấy rõ người chung quanh.

Cả đám người hai mắt tỏa ánh sáng, Nguy Dã thấy mình như động vật quý hiếm bị mọi người vây xem.

Hắn mờ mịt nói: "Các người là ai?"

"Nơi này là phi thuyền Chúc Long, chúng tôi......" Vu Thành cố gắng nhẹ nhàng giới thiệu nhưng bị Ô Chiến cắt ngang: "Là chủ nợ của cậu!"

Y âm trầm nhìn Nguy Dã: "Rượu của ông đây uống ngon không?"

Với khuôn mặt âm u này, có thể làm tinh tặc thân kinh bách chiến phải run sợ.

Mọi người còn tưởng rằng Nguy Dã sẽ sợ tới khóc, lại thấy hắn chậc lưỡi, như hồi tưởng mùi vị: "Ngon."

"Wow, thế mà không sợ hãi nha. Còn nhớ Omega lần trước, vừa thấy lão đại liền run."

"Chắc do uống say, nếu tôi uống hai bình rượu kia, tôi đã sớm ngủ như chết."

Khi mọi người đang nói thầm, liền thấy Ô Chiến nắm chặt bàn tay: "Đừng tưởng cậu là Omega thì......"

Vu Thành chạy tới khuyên bảo: "Lão đại! Omega rất yếu ớt, chịu không nổi một quyền của ngài đâu!"

Ô Chiến hứ một tiếng, bực bội: "Vậy phải làm sao?"

Vu Thành suy nghĩ, đề nghị: "Có thể để cậu ấy ở lại nấu cơm cho chúng ta, tay nghề của Omega lần trước rất tốt."

"Đúng vậy, giữ cậu ấy ở lại đi." Mọi người sôi nổi hưởng ứng, ánh mắt không tự chủ mà nhìn về phía Nguy Dã.

Ô Chiến cảnh cáo mà liếc bọn họ một cái: "Trên phi thuyền của tôi không nhận Omega, đến tinh cầu tiếp theo liền ném cậu ta xuống."

Quyết định nằm trong dự kiến, mọi người vẫn có chút hưng phấn, dù chỉ ở lại một thời gian nhưng cũng đủ để bọn họ vui.

Sắc mặt Nguy Dã hồng đà, trên người đều là mùi rượu, Ô Chiến cũng khó có thể uống nhiều rượu như vậy. Ánh mắt y đảo qua trong đám người, gọi một Beta: "Hill, tìm một căn phòng cho cậu ta."

Hill bước lên dìu Nguy Dã trong ánh mắt hâm mộ của mọi người.

*

Đang ở hang ổ tinh tặc, Nguy Dã lại ngủ cực thoải mái.

Hill sắp xếp cho hắn một căn phòng hơi hẻo lánh, nhưng đầy đủ tiện nghi, sau khi tỉnh lại hắn thản nhiên đi tắm rửa, thay quần áo, rồi mới ra ngoài.

Ngoài cửa là một Beta trẻ tuổi ôn hòa. Chính là Hill, người đã chăm sóc hắn. Ánh mắt Hill có chút cứng đờ khi nhìn hắn: "Quần áo của tôi...... Cậu mặc vừa chứ? Cậu yên tâm, tôi chưa mặc qua."


Đối phương nhìn rất sạch sẽ, Nguy Dã cười nói: "Cậu từng mặc cũng không sao."

"Này sao được." Sắc mặt Hill ửng đỏ, vội vàng xoay người dẫn đường: "Cậu đi theo tôi."

Nguy Dã được cậu ta đưa tới đại sảnh trung tâm của phi thuyền. Một bàn ăn dài gần mười mét, Ô Chiến ngồi ở chủ vị.

Đôi mắt vì say lờ đờ mông lung, lúc này hắn mới thấy rõ bộ dạng của Ô Chiến.

Tương đồng với tính các, Ô Chiến có một mái tóc màu đỏ lửa, khuôn mặt anh tuấn đường nét sắc sảo. Y chỉ mặc một cái áo ba lỗ, dáng người cường tráng lộ rõ.

Nguy Dã ở trong lòng cười một tiếng: "Hắc, là một anh đẹp trai có hương vị đàn ông!"

001: "...... Ừ."

Nguy Dã suy nghĩ: "Ở thế giới này, có phải nên nói là hương vị Alpha?"

001: "...... Đều có thể, em thích là được."

Trừ một số nhân viên công tác, hầu hết mọi người trên phi thuyền đều ở trong đại sảnh, vây xem Omega mới tới.

Ô Chiến cà lơ phất phơ ngồi ở trên ghế, bắt chéo chân tựa lên bàn: "Tại sao giết Gaden?"

"Ô lão đại vì Gaden hỏi tội tôi sao?"

Ô Chiến khinh thường nói: "Tên đó cùng ông đây đếch có quan hệ."

Nguy Dã mỉm cười: "Vậy thì tốt. Tôi giết gã, nói dễ nghe một chút là thay trời hành đạo."

"Nói thẳng ra -- là thấy gã chướng mắt."

Duarte là một tinh tặc khét tiếng, dẫn dắt đám thuộc hạ giết người cướp của, không chuyện ác nào chưa làm, Gaden là kẻ háo sắc và tàn bạo nhất trong số các thuộc hạ của ông ta.

Câu trả lời tùy ý mà làm này chọc trúng lòng người, trong đám người truyền đến tiếng cười, có người nói một tiếng tốt.

Ô Chiến cũng có chút kinh ngạc, nhướng mày nhìn hắn, đứng giữa một đám tinh tặc như sói tựa hổ, hắn bình tĩnh ngoài dự đoán của mọi người, dường như chẳng hề lo lắng.

"Mặc kệ cậu có mục đích gì, phi thuyền Chúc Long không nhận Omega." Sau một lúc, y vẫn tàn nhẫn nói.

Chỗ này không thể ở lâu? Nguy Dã không tỏ ý kiến, Ô Chiến nói với hắn vài câu, sau đó giơ đôi chân dài sải bước rời đi.

Lão đại vừa đi, người chung quanh lập tức vây lại.

Hill vội ngăn trước người hắn: "Các người đừng làm cậu ấy sợ!"

"Hill cậu nghĩ nhiều rồi, chúng tôi chỉ muốn trò chuyện thôi." Một đám người tự giới thiệu, Nguy Dã làm quen với họ, có chút choáng ngợp trước sự nhiệt tình của họ.

Cuối cùng cả đám người đó bị phó thuyền trưởng Vu Thành đuổi đi làm nhiệm vụ.

Vu Thành ho khan một tiếng: "Cậu ở đây không cần phải sợ, lão đại không cho bọn họ làm bậy, không ai dám làm gì cậu. Nếu cậu cần gì, hay bị ai bắt nạt, có thể nói với tôi."

Làm Omega thật tốt, ở trong hang ổ của tinh tặc còn có ưu đãi.


Nguy Dã thực vừa lòng mà "Ừm" một tiếng, suy nghĩ rồi hỏi: "Nếu tôi muốn gia nhập phi thuyền Chúc Long, thì có cách gì không? Bình thường tôi có thể sử dụng thuốc ức chế, sẽ không ảnh hưởng tới mọi người."

Vu Thành cho rằng hắn sợ rời khỏi nơi này sẽ bị Duarte đuổi giết, có chút đồng tình mà lắc đầu: "Không có cách nào."

Thấp giọng nói cho hắn: "Lão đại chúng tôi có chứng sợ Omega."

"Sợ Omega?" Nguy Dã chớp chớp mắt.

Vu Thành nêu ví dụ cho hắn: "Omega tới gần thì cả người ngài ấy sẽ không thoải mái, lần trước có một Omega không cẩn thận chạm vào ngài ấy một cái, đã bị đẩy ngã xuống đất."

Nói có chút dọa người: "Tất nhiên, lão đại không đánh Omega, nhưng ngài ấy quá mạnh, Omega căn bản không chịu nổi va chạm của ngài ấy."

Vu Thành báo cho Nguy Dã: "Cậu tốt nhất nên tránh xa ngài ấy."

Thật không đó, nhưng hắn cũng rất mạnh nha.

"Một cái theo chủ nghĩa độc thân, một cái có chứng sợ Omega." Nguy Dã tổng kết một chút, cảm khái với 001: "Đối tượng công lược ở thế giới này thật kỳ lạ."

"Có chút thử thách." 001 nhẹ giọng cười nói: "Nếu Ô Chiến hung dữ với em, thì em đừng cho anh ta sắc mặt tốt."

Chẳng bao giờ tốt với bản thân. Nguy Dã cười một lúc: "Nhưng chứng sợ Omega nghe có chút thú vị, hắc hắc."

Đúng vậy. 001 nghĩ thầm, ký chủ đáng yêu thế này, nhất định là khác biệt.

Sợ hãi Omega gì chứ? Sớm muộn gì cũng biến thành một trò lừa bịp.

*

Tinh tặc có tinh cầu địa bàn thuộc về chính mình, nhưng phần lớn thời gian Ô Chiến đều thích ở trong vũ trụ, như dân du cư tinh tế.

Nguy Dã đã ở trên phi thuyền Chúc Long hai ngày, im lặng quan sát, hắn phát hiện những tinh tặc này tuy là thuộc hạ của Ô Chiến, nhưng thật ra càng giống anh em.

Những người này có xuất thân từ tinh cầu rác rưởi, rất hung ác dũng mãnh, mối quan hệ có sự hài hòa khác lạ, như Hill là kỹ sư trên phi thuyền nhưng vẫn được mọi người tôn trọng.

Tất cả mọi người thực tin phục Ô Chiến, có thể tưởng tượng được, Ô Chiến là nhân vật chủ yếu để đoàn kết đám người này cùng nhau rời khỏi tinh cầu rác rưởi.

Nấu cơm hai ngày, Nguy Dã hoàn toàn phát huy trình độ của Omega xuất thân từ tinh cầu rác rưởi -- chỉ nấu chín thức ăn.

Hắn bưng đồ ăn ra bàn, nghe thấy người đi ngang qua thì thầm: "Không ngon bằng đầu bếp lúc đầu".

Xém bật cười, hắn nhịn cười đi đến chủ vị, đặt món bít tết trông hơi nát tới trước mặt Ô Chiến.

Ô Chiến cũng không ngẩng đầu lên, khi Nguy Dã rời đi, không cẩn thận chạm vào y một chút, chỉ là mu bàn tay nhẹ nhàng lướt qua, chợt nghe thấy tiếng ghế cọ xát mạnh với mặt đất, đối phương ngã người ra sau ghế.

Nguy Dã nghi hoặc: "Sao vậy?"

Ô Chiến nhíu mày: "Về sau cậu làm cơm xong thì mang về phòng của mình ăn."


"Tại sao?"

"Trên phi thuyền của tôi đều là Alpha huyết khí phương cương, nếu xảy ra chuyện đừng trách tôi không nhắc nhở cậu."

(*) Huyết khí phương cương: tuổi mà tinh lực tràn đầy, tính tình nhiệt huyết, dễ nóng nảy, dễ làm sai.

Nguy Dã nhướng mày, bình tĩnh phản bác: "Ô lão đại, có phải anh kỳ thị giới tính của tôi?"

"Ha?" Ô Chiến: "Nơi này là địa bàn tinh tặc, cậu nói kỳ thị giới tính cái gì?"

Vu Thành hoà giải: "Nguy Dã, lão đại là muốn tốt cho cậu......"

"Nhưng tôi cảm giác nghẹn khuất." Nguy Dã vững vàng lui về phía sau một bước, hắn nhìn Ô Chiến, nhẹ nhàng nói: "Ô lão đại, nếu muốn dừng chân trên phi thuyền này cần chứng minh thực lực, thì tôi muốn khiêu chiến với anh."

Khắp nơi vang lên tiếng cười, không ai coi trọng lời nói của hắn, chỉ cảm thấy Omega này không biết lượng sức.

Người hoà giải là Vu Thành cũng không biết nên khóc hay cười, chỉ có Ô Chiến giương mắt nhìn hắn một cái, bỗng nhiên gõ cái bàn: "Cười cái gì? Câm miệng."

"Hả?" Mọi người sửng sốt.

"Dũng khí thật lớn." Ô Chiến đánh giá hắn, hứ một tiếng, đứng dậy: "Vậy cho cậu một cơ hội chứng minh bản thân."

Sân huấn luyện trên phi thuyền Chúc Long.

Bên trong hay bên ngoài sân đều có mấy vòng người vây quanh, tất cả mọi người đều vươn cổ nhìn: "Không phải chứ, Omega muốn khiêu chiến Alpha?"

"Lão đại vẫn giống trước kia, không chút thương hoa tiếc ngọc nha."

"Nghe nói lão đại không lên sân đấu, từ trong chúng ta tìm ra năm người đấu với cậu ta, năm trận ba thắng."

"Cậu ta sẽ không chọn Hill chứ ha ha ha ha."

Trong tiếng huýt sáo, Ô Chiến tiện tay chọn một người, người nọ đứng ở trước mặt Nguy Dã còn có chút ngượng ngùng: "Cậu gầy thế này, tôi nhường cậu ba......"

Từ "chiêu" còn chưa ra khỏi miệng, mọi người chỉ nghe thấy một tiếng phịch, người nọ bị một chân đá bay.

Bay ra sân đấu, còn bị kéo trên mặt đất hai ba mét, người nằm trên mặt đất nửa ngày không đứng dậy.

Nguy Dã cười tủm tỉm nói: "Cảm ơn."

Mọi người: "......!"

Tình huống gì thế này?!

Sau vài giây yên tĩnh, không đợi Ô Chiến chọn người, đã có một Alpha bước ra, dáng người cao to nhìn xuống Nguy Dã. Gã nói: "Vừa rồi là do anh ta không kịp phản ứng, lần này tôi sẽ không nhường cậu."

Nguy Dã gật đầu, vẫn thong dong như cũ, Alpha nắm chặt bàn tay xông tới, nhưng tầm nhìn của gã mờ đi, sau gáy đau nhức dữ dội, giây tiếp theo cả người mềm nhũn ngã xuống đất.

Lại là một chiêu!

Lần này mọi người hoàn toàn trợn tròn mắt.

"Là tôi hoa mắt sao? Cậu ta dùng một chiêu đánh ngất lão Hùng?"

Nguy Dã không quan tâm lời nghị luận từ bốn phía, hắn chỉ nói: "Tiếp tục."

Ô Chiến hơi nheo mắt, Vu Thành nhìn lão đại một cái, đứng dậy.

Vu Thành biết Nguy Dã giết Gaden, nhưng lúc trước anh ta cho rằng Nguy Dã dựa vào đánh lén, nếu đối chiến trực diện không có khả năng thắng được Alpha.


Đến khi nhìn thấy cảnh tượng vừa rồi, hắn không tiến lên, mà bình tĩnh cuối người, chủ động ra chiêu.

Vu Thành là phó thuyền trưởng, thực lực trên phi thuyền Chúc Long chỉ sau Ô Chiến, không thể khinh thường, anh ta lên sân đấu làm mọi người cảm thấy phen này ổn.

Lúc này đây, anh ta đúng là không có bị một chiêu đánh gục, hai người có tới có lui, từng chiêu đều khiến mọi người kinh hô ra tiếng, nhưng mà --

Vài phút sau, trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, Vu Thành cũng thở phì phò thua trận: "Tôi nhận thua."

Thắng liên tiếp ba trận.

Tiếng nhận thua của Vu Thành còn văng vẳng bên tai, mọi người cứng đờ nhìn Nguy Dã. Khuôn mặt của Omega sau khi vận động hơi phiếm hồng, cơ thể thon dài xinh đẹp, lực lượng mạnh mẽ như vậy từ đâu mà tới?

"Năm trận ba thắng, tôi thắng." Nguy Dã vỗ bàn tay, vui sướng duỗi người.

Hắn nhìn về phía người chung quanh, nhẹ nhàng cười, trong lời nói có chút trêu chọc: "Alpha cũng chỉ có vậy mà thôi. Tôi vốn định gia nhập phi thuyền Chúc Long, hiện tại xem ra --"

"Cậu nói cái gì?" Có người tức tới mức muốn xông lên, chợt nghe một giọng nói trầm thấp: "Không được nhúc nhích."

"Lão đại?"

"Tôi tới." Trong mắt Ô Chiến toát lên chiến ý, thân thể vì hưng phấn mà hơi căng thẳng, cơ bắp mạnh mẽ phập phồng.

"Cậu đã thắng, bây giờ tôi đồng ý với lời khiêu chiến vừa rồi của cậu."

Mọi người nhìn Ô Chiến bước lên sân đấu, khẩn trương đến mức im lặng.

Ô Chiến là kẻ cuồng chiến, lúc đánh đến vui sướng sẽ không cần biết đối phương là ai!

Hill thấp giọng hỏi Vu Thành: "Nếu Nguy Dã bị thương thì phải làm sao?"

Vu Thành nhìn chằm chằm sân đấu: "Tôi thấy --"

"Không nhất định."

"Cái gì?" Hill sửng sốt, khi hai người trong sân đánh nhau, miệng cậu ta càng mở to, bởi vì cảnh tượng trong sân thật sự rung động lòng người!

Tốc độ của bọn họ nhanh đến mức chỉ nhìn đến cái bóng, mỗi chiêu đều đánh vào điểm yếu của đối phương.

Nếu một người muốn thể hiện thực lực, cách nhanh nhất đó là đối chiến với kẻ mạnh.

Chiêu thức của Ô Chiến tấn công mãnh liệt, mà Nguy Dã lại cực kỳ linh hoạt, di chuyển như một cơn gió, đây chắc chắn là một trận chiến tuyệt vời, mọi người kinh tâm động phách mà nhìn, yên tĩnh thật lâu, chợt phát ra những tiếng cổ vũ.

(*) Kinh tâm động phách: Mất hồn, mất vía.

"Lão đại! Lão đại!" Trong tiếng reo hò, cũng có người kêu tên Nguy Dã.

Sức mạnh của Omega hơi kém so với Alpha, Nguy Dã đã quen với việc thắng bằng sự linh hoạt và kỹ xảo, nhưng hắn đã tiêu hao một đợt thể lực, cuối cùng bị Ô Chiến bắt chéo hai tay sau lưng, đè ở dưới người.

"Thật tuyệt!" Đã lâu rồi mới có thể tìm được một người đánh một trận tuyệt thế này, Ô Chiến như hải tặc phát hiện kho báu quý hiếm, ánh mắt y rực rỡ lấp lánh nhìn Nguy Dã: "Thì ra cậu là cấp S?"

Ngực người đàn ông phập phồng, làn da màu đồng tẩm mồ hôi, hơi thở hiếu chiến cùng xâm lược của Alpha ập vào mặt.

"Ừ, ừ...... Anh mau đứng lên." Nguy Dã th ở dốc, nhẹ nhàng giãy giụa.

Khuôn mặt Omega ửng hồng, giống một đóa hoa hồng nở rộ. Ô Chiến ngơ ngác rũ mắt nhìn hắn, đột nhiên như bị phỏng mà nhảy dựng lên, né thật xa.

Nguy Dã liếc nhìn vành tai đỏ bừng của y.

Còn rất ngây thơ.