Mỗi Ngày Đều Dỗ Dành Bạn Trai

Mỗi Ngày Đều Dỗ Dành Bạn Trai - Chương 11: 11: Anh Tạ Viễn




Tạ Viễn đang hút thuốc lá.

Hứa Cảnh Niệm vừa tới sân thượng thì nhìn thấy Tạ Viễn dựa bên tường với khói thuốc lượn lờ, dưới đất có vài mẩu tàn thuốc, hắn đã hút rất nhiều.

Hứa Cảnh Niệm đi lên trước định lấy thuốc lá trong miệng Tạ Viễn, nhưng lặng lẽ thu tay về, một hồi lâu sau, mới nghẹn ra một câu, "Hút thuốc có hại cho sức khoẻ."

"Ừm."

Trả lời cậu rồi!

Ánh mắt Hứa Cảnh Niệm sáng lên, nhìn thấy Tạ Viễn dập điếu thuốc, khói thuốc trong miệng phả qua mặt cậu.

Hai người không ai bắt chuyện một lúc lâu, cuối cùng vẫn là Hứa Cảnh Niệm không nhịn được phá vỡ bầu không khí lúng túng, "Cậu không đi học hả?"

Tầng cao nhất đối mặt với ánh nắng mặt trời, Hứa Cảnh Niệm ngẩng đầu nheo mắt, giơ tay lên che nắng, làn da trắng mịn càng lúc càng trong suốt, như sẽ biến mất trong giây tiếp theo. Biết được điều đó Tạ Viễn chợt bất an, muốn hút thêm điếu thuốc, nhưng Hứa Cảnh Niệm yếu ớt đang đứng trước mặt hắn, không chịu được mùi thuốc lá.

"Tới đây chi?" Tạ Viễn dựa tường khàn giọng hỏi.

Nếu đã đến rồi thì muốn trốn cũng không thoát.

Hắn để ý Hứa Cảnh Niệm đang tự víu lấy vạt áo mình, đồng phục học sinh hôm nay là của Hứa Cảnh Niệm, không phải đồng phục học sinh rộng thùng thình hôm qua.

"Bởi vì tớ làm Tạ Viễn mất hứng." Hứa Cảnh Niệm mím môi, giọng rất nhỏ, nhỏ nhưng cũng đủ kéo tâm tư Tạ Viễn trở lại, "Sợ tôi không vui?" Tạ Viễn lẩm bẩm nói.

"Đúng vậy." Hứa Cảnh Niệm gật đầu, "Tớ không muốn làm cậu buồn."

"Tại sao?" Tạ Viễn hỏi ngược lại.

Hứa Cảnh Niệm không nói, ngượng ngùng cúi đầu. Không thể thể hiện quá rõ, vậy thì rất mất giá.

Tạ Viễn tiếp tục nói: "Sợ tôi không vui, vậy tại sao lại mua những thứ đó?"

Những thứ đó.

Hứa Cảnh Niệm lắc đầu lập tức giải thích: "Tớ thật sự không định mua cái đó đâu, tớ chỉ... chỉ tra baidu... Baidu...."

Hứa Cảnh Niệm không nói ra nội dung tra Baidu được.

"Tớ chỉ từng mua gậy thủ dâm, tớ thật sự không chịu giai đoạn phát trình. Nó thật sự rất khó chịu, tớ không biết nên làm gì, tớ không dám nói với ba mẹ, cũng không dám quen bạn trai linh tinh. Tớ chỉ mua gậy thủ dâm thôi, hi vọng có thể giải toả đôi chút."

Câu nói không dám quen bạn trai làm cho tâm trạng Tạ Viễn tốt lên không ít.

Hắn là người đàn ông duy nhất của Hứa Cảnh Niệm.

Hứa Cảnh Niệm không biết Tạ Viễn đang suy nghĩ gì, còn đang nói xin lỗi: "Tạ Viễn, cậu đừng giận tớ được không? Tớ sai rồi, anh Tạ Viễn."

Hứa Cảnh run giọng, nói xong câu cuối, trong mắt đã ngấn nước, nhưng cậu nghĩ tới lời nữ sinh bàn trước đã nói, đi lên vài bước đến gần, đưa má cọ mặt Tạ Viễn.

Mặt Tạ Viễn cũng rất lạnh, khác hẳn khuôn mặt nóng bừng của cậu.

Tạ Viễn ngẩn ra, lại nghe thấy Hứa Cảnh Niệm nói, "Anh Tạ Viễn, đừng giận nữa. Ngày mai tớ sẽ mang hai cái kia cho cậu luôn, sau này không bao giờ mua lại."

Hơi thở ngọt ngào của Hứa Cảnh Niệm phả vào mặt, vành tai Tạ Viễn đỏ lên. "! Sơn! Cùng! Thủy! Tận!"

Tiểu Niệm của hắn, là đang dỗ dành hắn sao?

Tiểu Niệm như vậy, làm sao hắn nỡ buông tay?

Chẳng lẽ nhốt lại... nên vậy.

Tạ Viễn ừ một tiếng, giọng nói trầm thấp: "Về sau cũng không mua nữa?" Hứa Cảnh Niệm thành thật lắc đầu, cọ mặt Tạ Viễn.

Đáy mắt Tạ Viễn mang theo ý cười, cụp mắt nhìn Hứa Cảnh Niệm: "Gọi lại lần nữa."

Hứa Cảnh Niệm thoáng sửng sốt, mới biết Tạ Viễn muốn cậu kêu cái gì, nén xấu hổ kêu một tiếng "Anh Tạ Viễn", mới vừa kêu xong thì bị Tạ Viễn kéo mạnh vào trong lòng, thậm chí eo cũng bị ghì chặt.

Hứa Cảnh Niệm bị ôm thật chặt, cậu có thể nghe rõ tiếng nhịp tim của Tạ Viễn, Tạ Viễn không quá để ý hơi thở, Tạ Viễn còn ghé vào tai cậu thầm thì: "Lần sau nếu còn để tôi phát hiện, tự gánh lấy hậu quả."

Hứa Cảnh Niệm hoàn toàn không bị uy hiếp, còn có chút mong đợi, "Tự gánh lấy hậu quả" có phải là chiêu cuối mà các cô nàng bàn trước nói không?

Tạ Viễn, có tình cảm với cậu đúng chứ? Nếu không vì sao lại để bụng cậu xem những thứ đó đến thế? Rồi còn cả việc cậu dùng gậy thủ dâm nữa?

Là dục vọng chiếm hữu sao?

Hứa Cảnh Niệm chôn mặt trong lồng ngực Tạ Viễn cười trộm, Tạ Viễn cũng cong khóe môi.