Mỗi Ngày Đều Bị Chính Mình Cay Khóc

Chương 62: Ăn Lá Cây Của Tôi Đi




Ớt đại vương đột nhiên giống như đã chết rồi vậy, không hề có chút động tĩnh nào.



Nhóm thôn dân khiếp sợ, nhưng càng nhiều hơn là không thể tin được.



Ớt đại vương vẫn luôn mạnh mẽ hùng hổ như rồng như cọp sao lại... chết chứ?



Này không có khả năng!



Thế nhưng gốc thực vật trong tay Áo Cổ Đinh thật sự không có động tĩnh.



Trong đó, trưởng thôn là người phản ứng kịch liệt nhất, ông quỵ xuống đất, ánh mắt thất thần như gặp phải đả kích nghiêm trọng nhất trong đời, hoàn toàn mất đi động lực sống, lẩm ba lẩm bẩm.



Làm sao... làm sao lại như vậy chứ.



Tổ tiên không thể nào chết được.



Tay Áo Cổ Đinh vô thức siết chặt rễ cây ớt nhỏ, đôi môi mỏng khẽ mím lại, ánh mắt ngày càng âm trầm, quanh thân tỏa ra khí thế băng lãnh mãnh liệt làm thôn dân không khỏi lùi về sau, biểu tình ảm đạm, không thể nào chịu đựng nổi.



Chu Bách Triết dò xét điểm tích phân, nhịn không được than thở, chút chéo này căn bản không đủ mua kỹ năng.



Cũng may trùng triều hôm nay đã cống hiến không ít tinh hạch, sau khi hấp thu có lẽ sẽ tích góp được không ít tích phân.



Sau khi quyết định xong, Chu Bách Triết chậm rãi mở mắt, đập vào mắt chính là gương mặt kề sát của Áo Cổ Đinh, khoảng cách gần như vậy làm đường nét gương mặt đối phương lại càng tinh xảo hơn, càng động lòng người hơn, làm trái tim bé nhỏ của Chu Bách Triết thực không có cốt khí nhảy cẩng lên.



Mẹ nó, dáng dấp đẹp như vậy, cho dù là thẳng nam thì cũng phải cong thôi, càng miễn bàn loại người trời sinh đã cong, căn bản không thể cầm lòng được trái tim ớt nhộn nhạo xôn xao.



Chờ đã chờ đã...



Lúc này Chu Bách Triết mới chú ý tới mình hệt như một sợi giây thừng bị Áo Cổ Đinh túm trong tay, cậu đen mặt giật giật rễ cây.



"Áo Cổ Đinh, anh làm gì vậy?!"



Âm thanh trong trẻo đột nhiên vang lên kéo thần trí của trưởng thôn quay trở lại.



Bầu không khí vốn ngưng đọng tựa hồ được rót đầy sức sống.



Nhóm thôn dân không thể nói rõ là cảm giác gì nhưng vẫn theo bản năng thở phào một hơi, lộ ra biểu tình vẫn còn hoảng sợ.



Trưởng thôn lảo đảo cơ hồ là bò tới, hai tay muốn chạm vào lá cây của Chu Bách Triết nhưng vì e ngại Áo Cổ Đinh nên nhịn không được rụt tay lại, gương mặt già nua đầy nước mắt, vừa khóc lại vừa cười nói: "Tốt, tốt quá rồi, không sao là tốt rồi."



Chu Bách Triết kinh ngạc nghiêng đầu, buồn bực hỏi: "Trưởng thôn, ông khóc gì vậy? Không biết còn tưởng tôi chết rồi ấy."



Trưởng thôn cười khổ không thôi, còn không phải sao, vừa nãy tất cả mọi người đều tưởng là ngài chết mất rồi.



Thế nhưng lời này ông không thể nói, có cảm giác một khi nói ra thì nó sẽ trở thành sự thật, vì thế ông chuyển sang chuyện khác: "Ớt đại vương... vừa nãy sao ngài đột nhiên không có phản ứng gì cả?"



Chu Bách Triết sửng sốt, có chút mờ mịt, đầu óc nhanh chóng xoay chuyển, lập tức nghĩ tới một cách giải thích tuyệt diệu.



"À, tôi mới suy ngẫm xem có cách nào giúp mọi thuận lợi thăng cấp hay không." Chu Bách Triết mặt vô biểu cảm tiếp tục khoác lác: "Ông cũng biết mà, tôi đã một bó tuổi rồi, nghĩ lại mấy chuyện đã qua cần tốn chút thời gian, vô thức nhập tâm luôn."



Giải thích giả tạo như vậy, nếu đổi lại là người khác thì tuyệt đối sẽ không có ai tin.



Trăm ngàn năm qua, biết bao dị năng giả đã nghĩ ra đủ biện pháp, đủ nhà khoa học xuất sắc xuất hiện, thế nhưng bọn họ nghiên cứu cả đời cũng không có cách nào trợ giúp dị năng giả thuận lợi thăng cấp.





Vì thế ở thế giới này, dị năng giả mặc dù nhiều đếm không xuể nhưng phần lớn chỉ quanh quẩn ở cấp một tới cấp ba, muốn thăng lên cấp bốn thật sự là khó như lên trời.



Cho nên dị năng giả cấp bốn trở lên mới được tính là bước qua cánh cửa tiến vào thế giới mới, đối với khả năng sử dụng cùng năng lượng tích trữ khác dưới cấp ba một trời một vực.



Đó cũng là lí do lúc Chu Bách Triết nói những lời này, tất cả thôn dân đều lập tức tin tưởng, dù sao trong mắt bọn họ Ớt đại vương nói gì cũng là chân lý.



Dù sao thì Ớt đại vương biết nói chuyện biết chạy biết nhảy, lại còn có bí tịch cổ xưa, chuyện Ớt đại phương có phương pháp thăng cấp cũng rất đáng tin.



Mọi người hoan hô, mừng rỡ như điên, thực muốn tranh nhau hỏi rõ hơn, thế nhưng không ai dám đứng ra, chỉ có thể giương mắt nhìn chằm chằm trưởng thôn, biểu tình mong ngóng.



Tay trưởng thôn run run hỏi ra nghi vấn chung của toàn thôn: "Vậy Ớt đại vương, ngài có tìm được biện pháp không?"



Nhóm thôn dân ngừng thở, dỏng tai lắng nghe.



Chuyện này liên quan tới tương lai của bọn họ, ở thế giới này, mơ ước cuối cùng của nhóm dị năng giả chính là trở thành dị năng giả thật lợi hại, được toàn bộ tinh tế sùng bái và tôn kính.



So sánh với địa cầu cổ thì giống như bạn muốn kiếm thật nhiều, thật nhiều tiền, sau đó sang chảnh nói, không phải chỉ là có tiền thôi sao, có gì đặc biệt hơn người đâu.



Cảm giác này cực kỳ khoái chí, chỉ nghĩ tới thôi đã cảm thấy hưng phấn.



Chu Bách Triết có chút tự đắc nói: "Đương nhiên rồi, bản đại vương ra tay thì có chuyện gì là không thể đâu chứ."



Giọng điệu cực kỳ tự tin, tựa hồ chắn chắn trăm phần trăm.



Nhóm thôn dân hoan hô không ngừng, bắt đầu ảo tưởng sau khi thăng cấp mình sẽ lợi hại tới cỡ nào, nhất định sẽ giống như Áo Cổ Đinh đại nhân, có thể dễ dàng giết chết đám trùng biến dị đáng sợ kia.



Chu Bách Triết thấy nhóm thôn dân vui vẻ hào hứng như vậy, tâm tình cũng tốt theo.



Chẳng qua sắc mặt Áo Cổ Đinh có chút âm trầm, tựa hồ đang phán đoán xem những lời này là thật hay giả.



Thấy sắc mặt Áo Cổ Đinh, tâm tình vui vẻ của Chu Bách Triết thoáng chốc bay biến, cả cây ớt có chút mất tự nhiên, vội vàng nhảy khỏi tay đối phương, nhảy qua bên cạnh nhỏ giọng hỏi: "Anh sao vậy?" Thoạt nhìn giống như tâm tình không tốt.



Chu Bách Triết thầm chớp chớp mắt suy nghĩ.



Áo Cổ Đinh nhíu mày, giọng điệu cẩn trọng: "Em có biết lời mình nói có ý nghĩa thế nào không?"



Trên thế giới này căn bản không có biện pháp hỗ trợ dị năng giả thuận lợi thăng cấp.



Chu Bách Triết mờ mịt: "Dĩ nhiên là biết, sao vậy?"



Áo Cổ Đinh nhíu chặt mày không nói thêm gì nữa, chẳng qua lại càng suy tư hơn.



Chu Bách Triết chỉ có thể yên lặng hộc máu, Áo Cổ Đinh người này cứ thích giả vờ thần thần bí bí, cứ nói một nửa, nửa còn lại để cậu tự đoán, mà cậu căn bản làm gì có thứ gọi là não, đoán được mới là lạ.



Vừa thầm phun trào trong lòng vừa nhanh chóng hấp thu sạch sẽ số tinh hạch, giờ phút này, tích phân ít ỏi một lần nữa tăng vọt lên hai ngàn.



Thực không dễ dàng a, đây là tinh hạch cậu điều khiền rất nhiều ớt tiểu đệ gian gian khổ khổ giết trùng biến dị kiếm được a.



Tất cả đều là mồ hôi vất vả.



Hiện giờ lại bị cậu hấp thu sạch sẽ, ngay cả cặn cũng không còn.




Chu Bách Triết thỏa mãn ợ một cái, cảm giác cả người thoải mái, cho dù bây giờ xuất hiện một đầu trâu thì cậu có thể một chấp mười!



Trưởng thôn cùng mọi người tha thiết mong chờ ngồi ở đó, không ai dám quấy rầy Chu Bách Triết, chỉ có thể nhỏ giọng nói chuyện với nhau, hứng thú bừng bừng thảo luận chuyện sẽ làm sau khi thăng cấp thành công, bọn họ nhất định phải giết chết đám trùng biến dị, sau đó bán tinh hạch đổi tiền, cuối cùng mua thật nhiều thật nhiều đồ tốt cho gia đình.



Còn có... muốn mua một thanh kiếm laser tốt.



Chẳng qua đáng tiếc là kiếm laser tốt thật sự quá đắt, người bình thường không mua nổi.



Mọi người thảo luận kiếm laser cần bao nhiêu tiền tinh tế, cũng không biết tinh hạch kiếm được có đủ mua hay không.



"Các vị thôn dân, tiếp theo tôi muốn nói một chút về chuyện thăng cấp."



Một giọng nói đột nhiên vang lên, âm thanh thanh thúy trương dương* làm người ta vừa nghe liền nhận ra là ai đang nói. [* quang dương: thiếu niên vui vẻ nghiêm túc. trương dương: thanh niên vui vẻ nghiêm túc]



Mọi người lập tức dừng câu chuyện, rối rít đưa mắt nhìn qua, nín thở chờ đợi.



Chu Bách Triết nhìn một vòng, húng hắng giọng nói: "Bây giờ, tôi có cách để giúp mọi người thăng cấp, thế nhưng..."



Mọi người nhịn không được hít sâu, có chút sốt ruột.



Chu Bách Triết nói tiếp: "Không phải thành công trăm phần trăm mà là có tỷ lệ nhất định."



Lời này vừa nói ra, mọi người đều xôn xao, thế nhưng điều làm bọn họ khiếp sợ không phải là tỷ lệ trăm phần trăm thành công, mà là thật sự có cơ hội để thăng cấp, cho dù tỷ lệ rất nhỏ thì đã đủ làm bọn họ mừng như điên.



Rốt cuộc có người không nhẫn nại được nữa, giơ tay nói: "Ớt đại vương, vậy lúc nào có thể thăng cấp?"



Bọn họ đã rất nôn nóng muốn xông pha chiến trường giết trùng biến dị.



Chu Bách Triết khẽ mỉm cười, rất hài lòng với phản ứng của mọi người, thế nhưng nghĩ tới phương pháp thăng cấp thì nhất thời không thể nào cười được.



Cũng may cảm giác bứt lá cây cũng không đau, chỉ giống như bứt tóc vậy, nhói một chút, bất quá vẫn chịu đựng được.



Duy chỉ có một điều Chu Bách Triết có chút bận tâm là ngắt lá rồi liệu nó có mọc lại không?




Chỉ nghĩ một chút liền cảm thấy không rét mà run.



Một cây ớt chỉ thiên không có lá thì mất mặt cỡ nào a.



Cậu làm sao còn chỗ đứng trước đám ớt khác?



Thế nhưng hiện tại thì cậu buộc phải làm như vậy, vì đối kháng trùng triều, vì sống sót thì những hi sinh này xứng đáng.



Thế nhưng Chu Bách Triết không hi vọng sự hi sinh của mình bị thôn dân xem là chuyện đương nhiên, cậu muốn bọn họ ý thức được, mình cẩn phải trả cái giá rất lớn mới đổi được cơ hội thăng cấp.



Áo Cổ Đinh cẩn thận quan sát hết thảy, ánh mắt hơi híp lại, không biết đang nghĩ gì.



Chu Bách Triết gọi trưởng thôn tiến tới: "Trước tiên chọn ra vài người, tôi sẽ giúp bọn họ thăng cấp."



Trưởng thôn mặc dù rất muốn biết là vì sao, thế nhưng cây ớt trước mặt chính là tổ tiên, ông tự nhiên sẽ nghe lệnh vô điều kiện, ông chọn ra vài người có tiềm lực, bảo bọn họ tiến tới, đồng thời dặn dò: "Nghe lời Ớt đại vương, ngài bảo cậu làm gì thì phải làm theo, biết không?"



Giọng điệu của trưởng thôn hết sức nghiêm nghị làm nhóm người có chút khẩn trương, vội vàng gật đầu tỏ ý mình hiểu.




Chu Bách Triết hít một hơi thật sâu: "Đưa tinh hạch cho bọn họ đi."



Nhóm người cầm tinh hạch, biểu tình mong đợi nhìn Chu Bách Triết...



Trên thân Ớt đại vương có vài chiếc lá lóe lên lóng lánh.



Sau đó chỉ thấy Ớt đại vương ngắt lá cây, cuộn tròn, nghiêm nghị nói: "Đây là lá cây được tôi tích tụ năng lượng, mọi người ăn nó đi."



Tất cả thôn dân ngạc nhiên không thôi, há to miệng, thật lâu sau vẫn chưa lấy lại tinh thần.



Cái gì?



Bọn họ nghe thấy cái gì...



Ớt... Ớt đại vương ngắt lá cây của mình?



Còn... còn bảo bọn họ ăn?



Vì muốn đóng kịch hi sinh oanh liệt thực nghiêm trọng, Chu Bách Triết liền phát huy kỹ thuật diễn, lảo đảo vài bước rồi nghoẹo người ngã quỵ xuống đất, dáng vẻ như sinh lực bị móc rỗng.



Trưởng thôn biến sắc, nhanh chóng tiến tới la lớn: "Ớt đại vương, ngài làm sao vậy?"



Chu Bách Triết thầm khen một tiếng trong lòng, trưởng thôn quả nhiên không hổ là công thần, hỏi rất hay a!



"Tôi.. tiêu hao quá nhiều năng lượng, không sao đâu." Chu Bách Triết ôm rễ cây của mình, thở hổn hển: "Vì giúp thôn vượt qua cửa ải khó khăn này, tôi mệt một chút cũng không sao."



Nói xong, lại ho khan vài tiếng, khí ức yếu ớt.



Trưởng thôn sợ tới mức nước mắt ào ạt, ông thực hổ thẹn với tổ tiên!



Tổ tiên đã một bó tuổi, đã sống hai ngàn năm, cuối cùng vẫn phải trở thành một mâm thức ăn, bị người ta ăn.



Chu Bách Triết ỉu xìu ho khan, thế nhưng thời thời khắc khắc vẫn luôn chú ý tới phản ứng của thôn dân.



Thôn dân nghe thấy lời Ớt đại vương thì cảm kích tới rơi nước mắt, chỉ hận không thể vì Ớt đại vương mà liều mạng, như vậy mới báo đáp được đại ân này.



Bọn họ có tài đức gì mà có thể làm Ớt đại vương vì bọn họ mà làm tới mức đó chứ? Ớt đại vương mặc dù là dị tộc nhưng vẫn luôn một lòng bảo vệ thôn dân, cho dù bị trưởng lão hãm hại cũng không vì thế mà tỏ ra khó chịu.



Bụng dạ của Ớt đại vương thực sự làm bọn họ khâm phục.



Nhóm thôn dân nghiêng đầu, ánh mắt nhìn về phía trưởng lão lại càng khinh bỉ hơn.



Ông nhìn khí độ của Ớt đại vương đi, lại nhìn bụng dạ hẹp hòi của ông đi, suốt ngày cứ tìm Ớt đại vương kiếm chuyện, may mà Ớt đại vương không để bụng chứ không cả thôn đã vì ông gây họa mà chết rồi!



Trưởng lão hiểu ánh mắt mọi người, nhịn không được biến sắc, sắc mặt đặc biệt không tốt, thế nhưng vì e ngại đám dị tộc chết tiếc kia mà bất đắc dĩ im hơi lặng tiếng.



Khóe miệng Áo Cổ Đinh co quắp, anh cảm nhận được tinh thần của cây ớt kia vẫn rất dồi dào, hoàn toàn không có chút hao tổn nào.



Chu Bách Triết vẫn đang giả bi thảm căn bản không biết vị Áo Cổ Đinh ở phía sau đã sớm nhìn thấu trò bịp bợm của mình.