Editor: Quiin
Tiết Tịch không quá coi trọng cuộc thi lần này.
Cô vốn dĩ tham gia, chỉ là vì học tập, thành tích gì đó, cô cũng không để ý. Nên hôm nay, cô vẫn như bình thường rời giường đi học.
Dưới lầu, Tiết lão phu nhân và Tiết Dao cũng không dám chế giễu gì.
Lúc này, Tiết lão phu nhân đang nói chuyện: “Dao Dao, bà dặn con, làm người phải biết khiêm tốn, chuyện gì cũng cạnh tranh đến cùng, không cho người khác đường sống, không phải là đắc tội với người khác hay sao? Con xem, người ta liều mạng cũng muốn tham gia cuộc thi, còn muốn đem người khác kéo xuống ngựa, trễ nửa giờ, tổng cộng mất hẳn tám mươi phút. Ai...”
https://webtruyen.com/moi-ngay-bi-ep-hen-ho-cung-lao-dai/
Tiết Dao cười, nhìn thấy Tiết Tịch xuống lầu, ăn nốt miếng cơm cuối cùng: “Bà đừng nói nữa, chị ấy đã đạt giải nhất quốc gia trong cuộc thi Ngôi sao toán học, nếu thi giải đấu vòng tròn quá kém, sẽ có người nghi thành tích của chị ấy trong cuộc thi vừa rồi.”
Diệp Lệ từ phòng bếp đi ra, đem bữa sáng đã sớm chuẩn bị cho Tiết Tịch, bà nhíu mày, khuyên nhủ Tiết Tịch: “Tịch Tịch, lần này thành tích không tính, mọi người đều biết tình huống của con đặc biệt, lời những người đó nói con không cần để trong lòng.”
Tiết Tịch nhàn nhạt ngước mắt: “Vâng" một tiếng, sau đó dò hỏi: “Mà họ nói cái gì?”
Diệp Lệ: “...”
Bà cảm thấy con gái mình rất kiên cường, giống như vĩnh viễn cũng không có chuyện gì làm cô quá vui mừng hay quá đau khổ.
Những cô gái nhỏ mới mười tám tuổi đều nũng nịu bên cha mẹ, gặp khó khăn thì khóc lóc xin giúp đỡ, nhưng Tịch Tịch lại sớm thành thói quen tự mình giải quyết hết thảy, dựng thẳng một bức tường cách ly thế giới này.
Diệp Lệ cười cười, không nói cái gì nữa.
Từ khi biết Tiết Tịch và Tiết Dao không hợp nhau, Diệp Lệ sắp cho mỗi người một chiếc xe, hiện tại hai người ai cũng không cần chờ ai đi học.
Con gái bà, không cần phải chịu bất kì ủy khuất nào.
Loading...
Chờ tiễn Tiết Tịch đi học, Diệp Lệ trở lại phòng khách, Tiết lão phu nhân lập tức cười nhạo: “Hết cuộc thi Olympic Toán, lại đến cuộc thi vật lý, cô cũng thật chiều con gái mình, cũng không sợ nó lòng tham không đáy, nhìn xem bây giờ có giành được giải nhất nữa không?”
Tiết Dao nhấp môi cười cười, không nói chuyện.
Diệp Lệ lại mở miệng: “Lần này cũng chỉ là giải đấu vòng loại quốc gia, cũng không phải cuộc thi Olympic thật sự, chỉ cần đạt được giải nhất, là có thể vào học ở Đông Lệnh Doanh, như vậy là đủ rồi.”
Tiết lão phu nhân hừ một tiếng.
Diệp Lệ nhìn về phía Tiết Dao, lên tiếng: “Dao Dao gần đây con bị thiếu tập trung, vẫn nên luyện đề đi. Cuối tuần này thi vật lý đừng có chủ quan, nếu không đạt được giải nhất, tư cách thí điểm cũng không có.”
Tiết Dao nghe được lời này, sắc mặt lập tức thay đổi.
Diệp Lệ ngày càng có quyền, làm cô ta không dám nói gì nữa.
-
Tiết Tịch theo thường lệ ở xuống xe trước cửa tiệm tạp hóa, cùng Lục Siêu và Hướng Hoài ăn sáng.
Đã qua một tháng rưỡi, ba người ở chung càng ngày càng tự nhiên.
Tiết Tịch đang ăn một cái bánh bao, bỗng nhiên nghĩ đến cái gì, cô cầm lấy di động đăng lên toàn cô đại lão một cái tin tức:
[ Thầy, kỳ thi vòng loại quốc gia hôm nay có kết quả.]
Sau khi tin tức gửi đi, đối diện “Đinh” một tiếng.
Tiết Tịch ngẩng đầu, liền thấy khớp xương tay rõ ràng của Hướng Hoài đang cầm di động màu đen, vừa bình tĩnh vừa lười nhác, hắn liếc xem tin tức một cái sau đó chậm chạp đánh một chữ, đem điện thoại đặt bên cạnh.
“Rì.”
Di động Tiết Tịch rung lên.
Cô lại ngẩng đầu nhìn thoáng qua người đàn ông trước mặt, hắn tiếp tục ăn cái bánh bao nhỏ, hắn ăn cái gì cũng không hiện vẻ thô lỗ, chỉ lộ ra vẻ ưu nhã quý khí. Giống như ăn sơn hào hải vị.
Sau khi ăn xong, đầu lưỡi hắn còn khẽ liếm môi, trong đôi mắt nâu của hắn hiện lên vẻ không chút để ý, động tác tùy ý nhưng đầy quyến rũ.
Tiết Tịch cảm giác tim ngừng đập nửa nhịp, cô cố gắng đem tầm mắt từ trên người hắn dời đi. Vừa uống sữa đậu nành vừa nhìn di động.
Toàn năng lão đại: [ Chờ tin tốt của em.]
Tiết Tịch nhướng mày.
Trễ nửa tiếng, thật ra cô cũng không chắc mình có thể lấy được giải nhất hay không. Nhưng kì diệu là người khác còn tin cô hơn chính mình.
Tiết Tịch không có trả lời lại.
Lúc này, Lục Siêu đang chơi di động đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn thoáng qua Tiết Tịch, dò hỏi: “Trên mạng có bình luận, em biết không?”
Đôi mắt như phủ đầy sương của Tiết Tịch mờ mịt liếc nhìn một cái, lắc lắc đầu.
Lục Siêu: “…”
Cậu cúi đầu lần nữa , nhìn bình luận.
Loại bình luận này nhóm bọn họ thường sẽ không chú ý. Nhưng hôm nay lão đại bắt cậu phải để ý đến bình luận bên dưới, nên mới thấy được.
Nhưng hiện tại, cô bé rõ ràng không biết việc này, muốn cậu nói sao với lão đại đây?
Đụng vào bình dấm chua của lão đại, nếu như phát sinh ra chuyện gì đáng sợ thì phải làm sao?
Trong lúc cậu đang suy nghĩ, thì cảm nhận được tầm mắt của lão đại nhìn qua, Lục Siêu lộ ra răng khểnh, cười lấy lòng đem di động của mình đưa qua: “Lão đại, anh xem.”
Hướng Hoài cúi đầu liếc mắt một cái.
Bình luận là: [a a a, tôi đẩy thuyền hai người này! Lý Học Khải và Tiết Tịch hai học bá này ngọt quá a a a a!]
Lượt yêu thích bình luận đã vượt qua hai ngàn, người biết Olympic Toán tương đối ít, có hai ngàn lượt like đã là rất nhiều!
Bên trong còn có người dán một ảnh chụp, nam sinh cười cười khom lưng đứng trước mặt Tiết Tịch, cúi đầu nói gì đó.
Ánh mặt trời từ ngoài cửa sổ chiếu lên người hai người bọn họ. Nam thanh nữ tú tạo nên khung cảnh tuyệt đẹp.
Sau đó, Lục Siêu thấy lão đại nắm chặt di động của cậu. Ngón tay hơi dùng sức.
Cậu lại bắt đầu sót xa.
Lão đại sẽ không đem di động của cậu bóp nát chứ?
Cậu mới tìm di động về được có mấy ngày!
Đang đau lòng, lại thấy lão đại chậm rì rì đem điện thoại buông xuống, cậu lập tức thở phào nhẹ nhõm. Yên lặng lấy lại điện thoại: “Yêu cầu gỡ xuống hay thế nào ạ?”
“Không cần.”
Nghe như thể Hướng Hoài không để tâm, nhưng lại làm Lục Siêu cảm thấy lạnh sống lưng, sau đó thấy lão đại khẽ cười một tiếng: “Sao tôi lại phải đi so đo với một thằng nhóc.”
Lục Siêu: “…”
Nghe giọng điệu này, cậu thay cậu nam sinh kia cầu phúc trong lòng.
Tiết Tịch không rõ nguyên do, cũng không hỏi nhiều, sau khi cơm nước xong, cô theo thường lệ nắm tay hắn rồi rời đi.
Đi đến cửa tiệm tạp hoá, lại bỗng nhiên bị gọi lại: “Chờ một lát.”
Tiết Tịch dừng chân, quay đầu lại.
Hướng Hoài một tay bỏ túi, chậm chạp đi tới.
Người đàn ông khí thế mười phần, đi đến trước mặt cô, bỗng nhiên cúi đầu, bên tai cô trầm thấp mở miệng: “Bạn học nhỏ, chúc em thi tốt.”
Tiết Tịch ngờ nghệch, có mỗi điều này sao không nói luôn, thì thầm bên tai làm cái gì? Nói thẳng không được sao?
Cô hơi có chút không được tự nhiên, lui về sau một bước, nhàn nhạt "Được” một tiếng, lúc này mới rời đi.
Ngồi trong tiệm tạp hóa, Lục Siêu kinh ngạc nhìn một màn này.
Cậu vừa mới nhìn thấy có bạn học đối diện phía Tiết Tịch chụp ảnh!
Lão đại chắc chắn cũng thấy được, anh thật sự quá tâm cơ!
Năm phút sau, quả nhiên trên mạng truyền ra loại tin tức: [ Học bá của tôi có bạn trai tiểu bạch kiểm, có bằng chứng!!]