Editor: Coral
Ngược lại trong lòng ông ta không có khinh thường.
Dù sao cô nhác này cũng chỉ là học sinh trung học, không hiểu được mới là bình thường, chỉ là vẫn còn một chút mong muốn.
Ông ta cũng đã có tuổi rồi, rất nhiều, cũng không có cách nào phát triển được toán học, ông ta rất muốn vì Thanh Hoa mà bồi dưỡng thêm nhiều người mới nữa.
Là người giỏi Toán nhất Trung Quốc, nhiều năm trước, ông ta gặp một vài thiên tài trong học tập, còn tưởng rằng có thể lôi kéo vào giới Toán học, làm giới Toán học phát triển mạnh mẽ, đáng tiếc thân phận vị kia quá thần bí, gánh vác mọi thứ cũng quá nặng nề, không thể bỏ tất cả để chuyên tâm nghiên cứu Toán.
Ông ta nhịn đau buông bỏ ____khụ, phải nói là cũng không dám đi làm phiền vị kia, không ngờ nhiều năm như vậy rồi, cuối cùng cũng gặp được một người.
Dù sao có thể vào được nhóm này, thì đều không phải là người bình thường.
Ông ta cười tự giễu, lại cảm thấy ma chướng của bản thân mình.
Cô nhóc vốn chưa nói mình học giỏi Toán, là ông ta quá muốn nhận một nguời học trò, cho nên mới cầm đề thi Toán kiểm tra cô, đối phương nhất định chơi sương cầm rất tốt, làm sao có thể giỏi cả toán học?
Hội nghị giao lưu kết thúc, Phùng Tỉnh Thân cúi đầu đang định đi, giáo sư khoa Toán của đại học Bắc Đại đi lại: “Thầy đã nghe nói hạng nhất Ngôi Sao Toán học năm nay chưa?”
Đại học Thanh Hoa và đại học Bắc Đại là hai trường đại học đứng đầu nước, cùng ở Bắc Kinh, có cạnh tranh cũng có hợp tác.
Phùng Tỉnh Thân lắc đầu: “Mỗi năm không phải đều có một học sinh đứng nhất hay sao?”
Người đó lập tức nói: “Cô nhóc đó thi Ngôi Sao Toán học được 288 điểm.”
Cuộc thi Ngôi Sao Toán học này đối với Phùng Tỉnh Thân mà nói, là cuộc thi trái phép ông ta luôn không để vào mắt: “Cái này cũng không chứng minh được gì, vẫn phải xem cuộc thi toàn quốc.”
Tân Thành.
Giữa tháng chín, thời tiết chuyển lạnh, có thể cảm thấy được những cơn gió se se lạnh, cho nên khi đi học, Tiết Tịch mặc thêm một chiếc áo khoác đồng phục nữa.
Loading...
Cô vẫn đội mũ lưỡi trai màu trắng, lưng đeo túi sách nặng nề, xuống xe ở trước cửa tiệm tạp hóa.
Mùa thu tới rồi, lá cây bắt đầu ố vàng. Giờ này, tiếng rao bán bữa sáng ở hai bên đường của người bán hàng rất nhộn nhịp.
Tiết Tịch lớn lên xinh đẹp, bất kể đi đến đâu đều được mọi người chú ý, cô kéo mũ lưỡi trai thấp xuống, bỏ qua ánh mắt của mọi người xung quanh, đi thẳng vào tiệm tạp hóa.
Mới vừa vào cửa, thì cảm thấy không đúng lắm. Bình thường trong tiệm luôn vắng vẻ không có khách, lúc này lại có bảy tám người đàn ông, mỗi người bọn họ đều để đầu đinh một phân, mặc quần áo lòe loẹt, sau khi cô đi vào, đồng loạt quay đầu lại nhìn cô.
Người đàn ông cầm đầu trên mặt có vết sẹo, nhìn hung thần ác sát, nhưng sau khi nhìn thấy Tiết Tịch thì sững sờ, nỗ lực cố nặn ra một nụ cười nịnh nọt.
Tiết Tịch sững sờ.
Mấy người này chắc chắn là bọn côn đồ thu phí bảo kê trên đường, tên cầm đầu biểu tình dữ tợn, đang cảnh cáo cô không nên xen vào việc của người khác đấy à?
Tiết Tịch theo bản năng nhìn về phía sau quầy.
Hướng Hoài vẫn lười biếng ngồi trong bóng tối, trong tay cầm một quyển sách, tư thế kiêu ngạo ưu nhã, nếu không phải đã biết hắn là ông chủ tiệm tạp hóa, bằng không nói hắn xuất thân là con nhà quyền quý cũng sẽ có người tin.
Chẳng qua lúc này, khuôn mặt kiên định, lông mày sắc bén cau lại, cằm căng ra, con ngươi màu nâu mờ mịt thâm trầm, xem ra không mấy vui vẻ.
Cho dù là ai mà bị bắt nộp phí bảo kê, cũng sẽ chẳng vui vẻ gì đúng không?
Mấy người đó đang nhìn chăm chăm, Tiết Tịch theo bản năng đi qua dãy kệ bên cạnh, làm bộ tới mua đồ, tỏ vẻ không có quan hệ với hắn.
Tiết Tịch không để ý trên kệ bày cái gì, mắt liếc sang Hướng Hoài.
Giờ phút này, Tiết Tịch đột nhiên nảy sinh một suy nghĩ.
Nếu như, cô giả dụ Hướng Hoài bị đám côn đồ này đánh chết, lời nguyền trên người cô có tự động biến mất hay không?
Trong đôi mắt mông lung đột nhiên sáng ngời, chỗ ngực truyền đến một trận đau kịch liệt.
Lần đau này, so với trước đây càng dữ dội hơn, giống như ngay cả thở cũng đau!
Khốn kiếp! Quả nhiên không được.
Từ trước đến nay cô luôn lạnh lùng, cũng không nhịn được mà buông ra một câu thô tục ở trong lòng.
Nếu là người yêu, làm sao có thể trơ mắt nhìn đối phương đi tìm đường chết cơ chứ?
Chẳng qua cô chỉ mới nghĩ một chút, mà ngực đã đau đến nỗi không thể chịu được.
Tiết Tịch hít một hơi thật sâu, tuy rằng trong lòng hận đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng vẫn đi đến bên cạnh Hướng Hoài, cô đi thẳng đến trước mặt hắn, hỏi: “Không có tiền nộp phí bảo kê sao?”
Hướng Hoài nghèo đói: “?”
Hắn không nói lời nào, Tiết Tịch coi như hắn ngầm đồng ý: “Để đấy cho tôi.”
Người đàn ông đang định mở miệng giải thích nghe thấy như thế, tự khắc ngậm miệng.
Sau đó, nhìn về đám ngu xuẩn trước mặt, hờ hững nói từng câu từng chữ: “Bạn trai tôi nhát gan, các người muốn gì thì nhắm vào tôi này.”
Sau khi nói xong, chân phải của bạn gái nhỏ lui về sau, thân thể hơi nghiêng về trước, tay nắm thành quyền, nghiêm túc thể hiện tư thế công kích của quân thể quyền, cô căng thẳng cười, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể xông lên đánh nhau.
Từ góc độ của Hướng Hoài, vừa vặn có thể thấy gò má của người con gái đội mũ lưỡi trai.
Cái mũi xinh xắn, lông mi rất cong, kèm theo đôi môi đỏ mọng ẩm ướt như anh đào…Nhìn như thế nào cũng thấy rất hoàn mỹ.
Vừa rồi…bởi vì mấy tên ngu xuẩn này làm hỏng chuyện nên Hướng Hoài mới tức giận, lại cứ như vậy mà hết giận, vẻ mặt u ám dần dần trở nên dịu dàng, thậm chí khóe môi còn thoáng nở nụ cười.
Mà bảy tám tên côn đồ trước mặt này nghi hoặc: “?”
Bọn họ nhìn Hướng Hoài một hồi, lại nhìn về cô nhóc, toàn bộ đều sợ hãi.
Mẹ kiếp!
Bọn họ vừa nghe thấy gì? Cô nhóc này nói lão đại là bạn trai của…nó?
Còn nói lão đại...nhát gan?
Trong lòng mọi người run sợ nhìn về phía Hướng Hoài, chỉ thấy người ngày thường khiến mọi người đều phải e ngại, nổi tiếng “Diêm Vương hắc ám”, chậm rãi vươn một cánh tay để lên bàn, đầu lười biếng dựa vào cánh tay còn lại, chốc lát, người đàn ông mặt mày xinh đẹp như hoa chậm rãi mở miệng: “Bọn họ thật đáng sợ.”
“...”
“Bạn nhỏ, hãy bảo vệ tôi.”
“...”
Mọi người: “Lão đại, sao anh lại không biết xấu hổ như vậy chứ?”
Sau khi từ trong miệng Hướng Hoài xác nhận bọn họ là tới thu phí bảo kê, nhân lúc bọn họ đang ngây người,Tiết Tịch chủ động ra trận.
“Phịch!”
Mặt thẹo bị một đòn quân thể quyền phục vụ ngã lăn trên mặt đất.
Những người còn lại ríu rít run run lui về sau, nhìn cô nhóc mặt không thay đổi tiến lên một bước, lập tức bày tỏ: “Chị dâu, chị nghe chúng tôi nói, là chúng tôi tới nộp phí bảo kê!”
Nhưng bọn họ không nói, thì bị chị dâu đánh.
Nói, thì bị lão đại đánh.
Mấy người bọn họ cân nhắc một chút, cuối cùng tè quần bỏ chạy.
Tiết Tịch xoa xoa nắm tay, giật giật cổ tay, nhìn Hướng Hoài nói: “Người chạy mất rồi.”
Tiểu bạch kiểm Hướng Hoài rất tự giác, bộ dạng hắn yếu đuối, thở dài: “Bọn họ sẽ còn quay lại.”
“...”
“Tới lúc đó tôi có thể gọi điện thoại cho em không?”
Tiết Tịch ngừng một chút: “Được thôi.”
Sau đó nhìn về phía bàn ăn đã chuẩn bị xong bữa sáng, cô nói với Hướng Hoài: “Ăn thôi.”
Hướng Hoài ngồi không nhúc nhích.
Tiết Tịch nghi ngờ nhìn hắn, thì nghe hắn “yếu ớt” nói: “Tôi bị doạ sợ.”
“?”
“Chân mềm nhũn rồi, không đi được.”
“...”
Giọng điệu của Hướng Hoài mập mờ, lười biếng: “Em đỡ tôi qua đó đi.”