Mỗi Ngày Ảnh Đế Đều Livestream Nấu Cơm

Mỗi Ngày Ảnh Đế Đều Livestream Nấu Cơm - Chương 68: Thân phận thật của thủy quái




Thực ra với những chuyện liên quan tới thủy quái thì họ được Vương Khôn kể cho từ lúc mới bước chân lên hành tinh số mười chín, nhưng lúc đó họ quan tâm đến Nguyễn Vũ nhiều hơn nên đã quên mất, cũng không hỏi kỹ, bây giờ xem xét thì có vẻ thủy quái không phải chuyện đơn giản...

Hạ Vân Sâm gọi cho Vương Khôn nhưng không có người nhận, có thể bên đó cũng đã xảy ra chuyện. Hắn chỉ có thể nhắn cho Vương Khôn và Trương Bằng rằng hắn và Nguyễn Đường đã ở trong bệnh viện, vì trời mưa nên không thể đi được, để hai người họ cũng chú ý một chút. Hắn hoàn toàn không lo lắng đến vấn đề an toàn của Vương Khôn và Trương Bằng, hai người kia vốn là lính giải ngũ, lại còn biết đến sự tồn tại của thủy quái, không dễ gì mà bị thương, giờ chỉ cần họ chủ động liên hệ lại là được.

Nhắn tin xong, Hạ Vân Sâm đi gửi viện phí chữa bệnh khẩn cấp cho Nguyễn Đường, sau đó đỡ Nguyễn Đường lên phòng của Nguyễn Vũ. Dù vết thương đã được xử lý triệt để, mà trước đó máu đã chảy khá nhiều, trời mưa làm người ướt như chuột cộng thêm cả cơ thể vẫn đang trong thời kỳ khôi phục, cho nên bây giờ phải nghỉ ngơi cho thật tốt.

Hạ Vân Sâm nói: "Quần áo cậu ướt hết rồi, hay là cậu đi thay quần áo rồi tắm nước nóng đi, xong xuôi thì qua đây nằm ngủ với Tiểu Vũ." Hắn nhìn Nguyễn Đường vài giây, sau đó nhỏ nhẹ gọi: "A Đường."

Cách gọi không quá thân mật, chỉ thể hiện sự thân thiết, nhưng nhìn cách Hạ Vân Sâm trịnh trọng thế, làm Nguyễn Đường cũng cảm thấy ngài ngại. Gọi mỗi tên thôi mà như là gọi "chồng ơi" hay là "bé yêu" vậy...

Trong bệnh viện tất nhiên có phòng tắm, bọn họ muốn Tiểu Vũ được chữa trị trong hoàn cảnh tốt nhất, nên trong phòng bệnh có khu vệ sinh riêng, tắm rửa các thứ không thành vấn đề, dù bệnh viện không có quần áo sạch để thay, nhưng có khăn tắm, đàn ông đàn ang, che chỗ cần che là được. Tuy giường bệnh của Nguyễn Vũ là giường đơn, nhưng thằng bé nhỏ như thế, nửa giường cũng không nằm đến, Nguyễn Đường nằm cùng cũng không có vấn đề gì cả.

Tất nhiên là Nguyễn Vũ rất vui khi được ngủ cùng anh trên cùng một chiếc giường, trong trí nhớ của cậu bé, ngày xưa khi ngủ lúc nào cậu cũng được anh ôm vào lòng, vì thế bây giờ đôi mắt cậu bé sáng rực rỡ.

Nguyễn Đường cũng không từ chối, anh vào phòng tắm tắm qua một cái. Khăn của bệnh viện không lớn, có thể quây đủ một vòng quanh eo, chỉ thừa khoảng hai đốt ngón tay để chồng lên, anh có thể dùng kẹp kẹp nó lại, mà như thế khăn tắm sẽ bị lộ ra một khoảng nhỏ. Cái khoảng này dù để phía trước hay để phía sau đều rất bất ổn, Nguyễn Đường chỉ có thể đỏ mặt từ bỏ kẹp khăn, cứ để vậy rồi ôm chồng quần áo ướt quay về phòng bệnh.

Sau khi thấy Nguyễn Đường ra, tuy trên mặt Hạ Vân Sâm không có biểu hiện gì, cũng rất tự nhiên, mà bên tai đã đỏ như lửa, muốn giấu cũng không giấu được. Dáng của Nguyễn Đường thon gầy cân đối, eo rất nhỏ, hơn nữa da vừa trắng vừa mịn, hẳn là xúc cảm cũng sẽ rất tuyệt.

Khăn tắm chỉ có thể che đến chỗ bắp đùi anh, phía dưới có một cặp chân dài nhỏ, hơn nữa còn rất thẳng, dựa theo trên mạng nói thì chỉ với cặp chân này là có thể chơi cả đời. Thỉnh thoảng khăn tắm còn lộ ra một cái khe chỗ má đùi trắng mịn của anh.

Đây là lần đầu tiên Nguyễn Đường mặc thế này trước mặt người khác, hai má anh hồng hồng, nhanh chân bước đến bên giường. Ánh mắt Hạ Vân Sâm không kiểm soát được cứ dán chặt lấy vòng eo kia, khi anh bước qua hắn, Hạ Vân Sâm còn có thể thấy được hai hõm Apollo bên cạnh xương sống, vừa đáng yêu vừa gợi cảm. Hắn không nhịn được chọc nhẹ một cái, Nguyễn Đường lập tức sợ đến nhảy dựng lên.

"..." Hạ Vân Sâm vẫn đang ở trong tư thế đưa tay ra, không biết nên giải thích thế nào cho phải.

Cũng may Nguyễn Vũ lên tiếng đúng lúc, phá vỡ sự im lặng giữa hai người họ: "Anh Hạ, anh chảy máu mũi kìa."

Hạ Vân Sâm, Nguyễn Đường: "......."

Ngoài kia mưa vẫn còn đang rơi không ngừng, mưa đến nỗi cây cối đang thẳng cũng rũ cả xuống, khóe mắt Nguyễn Đường bắt được hình cảnh đó, cảm thấy bầu không khí trong phòng cũng không còn "thẳng" được như trước. Anh cố gắng lấy lại bình tĩnh, mở chăn ra chui lên giường với em trai, sau đó ho nhẹ, bình tĩnh nói: "Anh Sâm, anh cũng nên đi tắm đi."

Hạ Vân Sâm gật đầu liên tục, giữ nguyên một mặt máu đi vào trong, còn lạnh lùng trả lời: "Ừ."

Đợi đến khi hắn vào phòng tắm, Nguyễn Đường mới thở phào một tiếng, Nguyễn Vũ nằm cạnh hỏi: "Anh ơi, sao anh Hạ lại chảy máu mũi ạ?"

"..." Nhìn đôi mắt ngây thơ của em trai mình, Nguyễn Đường chẳng thể làm gì khác hơn là nói, "Trời nóng nên anh Hạ của em bị nóng trong." Nguyễn Vũ nhìn ngoài trời đang mưa tầm tã, ngoan ngoãn gật đầu.

Dù là cái gì thì anh mình cũng đều đúng.

Nguyễn Đường nhẹ nhàng ôm hờ lấy em trai để cậu bé dựa vào ngực mình, cũng không dám ôm mạnh quá, chỉ sợ đụng đến vết thương.

Nguyễn Vũ hạnh phúc nhắm mắt, cà cà đầu vào ngực anh. Cảm giác được anh ôm, giống như khi còn bé vậy, khiến cậu cảm thấy vô cùng an toàn.

Vì để tránh trường hợp Hạ Vân Sâm ra ngoài lại bắt đầu lúng túng, Nguyễn Đường cũng giả vờ ngủ, mà hai anh em ôm nhau ấm áp như thế, chẳng mấy chốc đã ngủ thật.

Hạ Vân Sâm tắm bằng nước lạnh để mình hoàn toàn bình tĩnh rồi nghiêng tai nghe tiếng động ngoài phòng bệnh, nghe được tiếng hít thở nhẹ nhàng mới quấn khăn tắm đi ra. Hắn hỏi nhân viên y tế mượn máy sấy, sấy quần áo cho mình và Nguyễn Đường.

Hắn mặc quần áo đã khô rồi xuống dưới kiểm tra tình hình bên ngoài. Mưa rơi càng ngày càng lớn, trong màn mưa cũng có càng nhiều người được đưa vào bệnh viện, tất cả mọi người đều bận, chỗ đại sảnh bây giờ đông như mắc cửi.

Đứng từ trên cao nhìn xuống có thể thấy mực nước ngày một dâng cao, tuy máy bơm đã mở hết công suất, mà dưới tình huống mưa rơi không ngừng thế này vẫn xuất hiện tình trạng nước đọng.

Hẳn là loại thời tiết cực đoan này không xảy ra thường xuyên, nếu không thì quan chức địa phương đã đưa ra biện pháp chống lũ chứ không phải để mọi người rơi vào tình trạng bị động như bây giờ. Hắn lên thử tinh võng tra cứu thì quả nhiên thấy được thông báo mới nhất, hành tinh cạnh số mười chín va chạm với thiên thạch nên mới ảnh hưởng lây sang hành tinh số mười chín, gây ra hiện tượng mưa rào đột ngột xuất hiện, quân đội địa phương hiện đã điều động toàn bộ lực lượng để cứu viện người dân bị cô lập.

Đúng lúc này, máy truyền tin của Hạ Vân Sâm vang lên, vừa thấy là số Vương Khôn, hắn bắt máy ngay.

Bên kia truyền đến tiếng vang ầm ĩ, hắn cau mày hỏi: "Chú Khôn, bây giờ các chú ở đâu?"

"Báo cáo thiếu tướng, chúng tôi đang ở biệt thự, nơi đây đã bị nước nhấn chìm, rất nhiều quái vật xuất hiện, tôi và Trương Bằng không có vũ khí nên chỉ có thể chống đỡ một chút, tuy nhiên quân đội ở hành tinh số mười chín đã đến tiếp viện, có không ít người bị thương nên chúng tôi sẽ di chuyển đến bệnh viện gần nhất, không biết có đến được bệnh viện chỗ hai người đang ở hay không."

"Không sao, chỗ tôi hiện tại đang cực kỳ an toàn, hai người tự chăm sóc bản thân cho tốt là được." Tuy trong lòng biết họ không sao, mà khi nghe thấy chính họ xác nhận Hạ Vân Sâm mới hoàn toàn yên tâm.

"Rõ!"

Sau ba tiếng, mưa vẫn rơi không ngừng, sóng biển đập vào vách núi ầm ầm, nước dâng ngày một cao, rốt cục vượt qua tường vây nửa mét, sau đó tràn vào sảnh bệnh viện, những con quái vật biển nằm sâu trong nước cũng tràn vào theo, giống như sóng màu đen đặc, chạm đến đâu máu đỏ lại tuôn ra đến đó.

Rất nhiều người bị tấn công, người trong đại sảnh loạn cào cào, tiếng thét chói tai vang lên không ngừng.

Hạ Vân Sâm đóng kỹ cửa phòng bệnh của Nguyễn Vũ, chạy như bay xuống dưới lầu, dù bây giờ hắn đang nghỉ phép, mà là một quân nhân, trách nhiệm của hắn là bảo vệ nhân dân.

Hắn rút một con dao găm từ trong giày ra, đây là thói quen của hắn, may sao bây giờ lại phát huy tác dụng.

"Tất cả mọi người hãy sơ tán lên tầng trên! Tuyệt đối không được ở lại đây, đóng tất cả các cửa, không được để thủy quái tràn vào nữa!" Hạ Vân Sâm lớn tiếng nói.

Đám ngươi đang hoảng loạng sau khi nghe thấy tiếng của Hạ Vân Sâm đều chấp hành theo bản năng, những người đang bị thương dồn dập dìu nhau lên lầu. Các nhân viên y tế bất chấp nguy hiểm ở lại đóng hết cửa sổ.

"A..." Một nữ y tá đang đóng cửa kêu lên đau đớn, máu đỏ lan ra khắp mặt nước.

Mặt nước đang yên ả đột nhiên gợn sóng dồn dập, vô số bóng đen bị mùi máu kích thích lao về phía nữ y tá.

Lúc này nữ y tá mới đóng xong cửa, lại bị một đám bóng đen vây lại, bị dọa trắng cả mặt, hai chân cũng nhũn ra không đỡ được người nữa.

Đột nhiên có một chiếc bàn bay đến, rơi ầm xuống trước mặt nữ y tá, nước bắn tung tóe nhưng đồng thời cũng đuổi hết bóng đen.

"Nhanh bò lên bàn!" Hạ Vân Sâm lại lớn tiếng nói.

Nữ y tá không dám chần chờ, cố nhịn cảm giác đau nhói nơi cổ chân, gắng sức trèo lên bàn. Khi cô vừa trèo lên bàn cũng là lúc bóng đen trong nước cũng nhảy lên theo.

Bóng đen kia dài khoảng nửa mét, cơ thể hình tròn dẹp, xung quanh có lớp giáp màu đỏ đậm bảo vệ, nó có tám cái chân phụ, mà đáng sợ nhất là nó có hai cái càng rất lớn, rất hiển nhiên, vết thương trên cổ chân Nguyễn Đường là do cái càng này gây ra.

Lúc này con quái vật giơ càng lên cắp lấy chân nữ y tá, lớp giáp xác được ánh đèn chiếu sáng tạo thành một loại màu lộng lẫy.

Không đợi nữ y tá hét lên, Hạ Vân Sâm đã nhanh chóng vọt tới cạnh bàn, lưỡi dao trong tay hắn lóe lên, đánh bay con quái vật, đồng thời cũng khắc một vết thật sâu lên vỏ ngoài quái vật.

Hạ Vân Sâm nhíu mày, giáp của con quái vật này cứng hơn hắn nghĩ, dao này của hắn thực ra là năng lượng của chùm sáng nén lại, chém sắt như chém bùn cũng được, cơ mà khi chém vào giáp con quái vật thì chỉ có thể để lại một vết nứt trên đó.

Có rất nhiều quái vật sở hữu lớp giáp như vậy, hơn nữa dân trên hành tinh số mười chín hầu hết là người thường, cũng không có vũ khí tiên tiến, bảo sao bọn họ bó tay với đám sinh vật này.

Quái vật dưới nước này khó đối phó hơn hắn nghĩ, lúc đánh nhau phải dồn sức thêm một chút, cơ mà với người thân kinh bách chiến như hắn mà nói thì chuyện này cũng dễ như trở bàn tay.

Mà không đợi hắn ra tay, con quái vật kia đã lại lẩn vào trong nước, khiến hắn mất dấu. Hạ Vân Sâm chỉ có thể gác chuyện này qua một bên, cõng nữ y tá lên chạy nhanh như chớp. Tố chất cơ thể của hắn là cấp S hiếm có, cũng có nghĩa là tốc độ, sức mạnh, sức phản ứng khả năng bộc phát đều mạnh hơn người thường rất nhiều. Hắn mang theo một người mà chạy qua lại như trên đất bằng, chẳng mấy chốc đã chạy lên trên lầu, khiến mấy bóng đen đã rình trước vồ hụt.

"Cảm, cảm ơn anh..." Đến lúc chân đặt trên đất rồi nữ y tá vẫn thấy sợ mãi không thôi.

"Không cần cảm ơn, cô đi xử lý vết thương đi." Sau khi Hạ Vân Sâm thả người xuống là lại đi xuống dưới ngay.

Ngoài mấy người bị thủy quái làm bị thương ra thì tất cả mọi người đã an toàn lên lầu, người càng ngày càng nhiều thì tất nhiên sự im lặng cũng bị phá vỡ, Nguyễn Đường cũng bởi vậy mà dậy.

Nguyễn Đường đưa mắt quanh phòng hòng tìm kiếm bóng dáng cao lớn quen thuộc, sau khi không tìm được mới chú ý đến chỗ quần áo của bản thân đã được hong khô đặt trên ghế, đôi môi anh tự nhiên mỉm cười chẳng lí do.

Trẻ con thì ngủ khá sâu, lại còn được ngủ bên cạnh anh, nên hiện giờ Nguyễn Vũ vẫn còn say giấc. Nguyễn Đường rón rén xuống giường, mặc quần áo tử tế rồi chuẩn bị ra ngoài dò la tình hình.

Ngoài hành lang đã đầy ắp người, ngoài những nhân viên y tế của bệnh viện thì còn có bệnh nhân mới và người nhà bệnh nhân, ai ai cũng đều căng thẳng, trao đổi sự lo lắng của bản thân với nhau.

"Dưới kia cơ man nào là quái vật, chỉ có mình anh ta liệu có ổn không?"

"Chắc là được? Hẳn là được chứ? Nếu người đấy không ngăn được thì chúng ta nên làm gì bây giờ..."

Trái tim Nguyễn Đường đập lọt một nhịp, nhìn xung quanh hành lang một vòng, kéo lại người gần nhất hỏi, "Có phải người đang ở dưới kia mặc một bộ đồ màu đen, tóc ngắn, dáng rất cao?"

"Híc, phải..."

Quả nhiên Hạ Vân Sâm đã xuống rồi!

Nguyễn Đường buông người ra định chạy xuống, chưa kịp đi thì bị bác sĩ Đường đứng gần đó kéo lại: "Đừng kích động! Cậu có xuống cũng không giúp được gì." Nguyễn Đường siết chặt tay, "Nhưng mà..."

Về mặt lí trí thì anh hiểu, tốt nhất bây giờ anh không nên đi, không được gây thêm phiền phức cho Hạ Vân Sâm, nhưng thực sự, anh chẳng có cách nào để Hạ Vân Sâm ở dưới đó chiến đấu một mình, cho nên dù anh không giúp được anh cũng muốn xuống xem.

Anh thở ra một hơi nặng nề, không thể làm gì khác hơn là đứng lại, cầu nguyện cho Hạ Vân Sâm.

Không biết qua bao lâu, một tia sét đánh xuống, tiếng bước chân dồn dập truyền đến từ phía cầu thang, Nguyễn Đường vội vã đi xuống, đâm sầm vào ngực Hạ Vân Sâm ngay khúc ngoặt.

"A Đường? Có bị sao không?" Giọng nói trầm ấm vang lên bên tai anh, hơi thở nóng bỏng vờn quanh cổ anh khiến anh không tự chủ được rụt cổ lại.

"Không, không sao..." Hai má anh đỏ bừng bừng chui ra khỏi lồng ngực của Hạ Vân Sâm, bên má vẫn còn giữ lại xúc cảm khi dán sát vào da thịt của người kia.

Anh nhận ra nãy giờ hai tay Hạ Vân Sâm vẫn cứ giơ lên, Nguyễn Đường sửng sốt, sau đó nhìn lên trên, chỉ thấy trên đầu có bóng đen, sợ đến mức nhảy lùi về sau, mất mấy giây hoàn hồn mới nhìn chăm chăm vào nó.

Hai con quái vật mà Hạ Vân Sâm bắt được vẫn còn rất khỏe, dù bị Hạ Vân Sâm túm chặt nhưng vẫn vung vẩy thân rồi đến chân, hai cái kìm khua khoắng liên tục.

Thân hơi dẹt, có giáp xác, tám chân, hai cái càng to...

Nguyễn Đường im lặng chốc lát, biểu cảm của anh khi nhìn hai con "quái vật" này bắt đầu khó nói nên lời.

Đây... Đây chẳng phải là cua hoàng đế hay sao.