*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tổng bộ quân đoàn số một.
Báo cáo công tác xong, Lý Khải lại phiền phiền nhiễu nhiễu không ra khỏi phòng làm việc của Hạ Vân Sâm.
Hạ Vân Sâm hơi nhíu mày nhìn về phía hắn, dùng mắt hỏi hắn có chuyện gì.
"À thì... Chúc mừng thiếu tướng trúng thưởng..." Lý Khải ước ao nhìn Hạ Vân Sâm, "Chút nữa phần thưởng sẽ được gửi tới, có thể chia cho tôi một ít được không?"
Hạ Vân Sâm nhìn cấp dưới của mình, sau đó bất đắc dĩ nói, "Mẹ tôi cũng biết tôi trúng thưởng, cũng nói là sẽ về nhà nấu cơm."
"A?" Lý Khải có hơi không hiểu mà ngẩn người, sau đó mới phản ứng được, suy sụp nói, "Tôi hiểu rồi, vậy chào thiếu tướng, tôi đi trước."
"Ừm."
Làm xong việc trên tay, Hạ Vân Sâm cũng chuẩn bị đi về.
Đi tới cổng quân bộ, bị sĩ quan bảo vệ gọi lại đúng như dự tính, "Thiếu tướng, ngài có chuyển phát nhanh."
"Cảm ơn." Hạ Vân Sâm nhận hộp chuyển phát, lên xe bay chờ sẵn ngoài cổng.
Xe bay có tốc độ cực nhanh, chỉ mất mười mấy phút là có thể quay về nhà họ Hạ.
Vừa vào nhà đã ngửi thấy một mùi cơm nhàn nhạt, ít đi mùi khét giống lúc trước, xem ra kỹ năng nấu ăn của mẹ đã lên một tầm cao mới.
"A Sâm về rôi à, nhận được chuyển phát nhanh chưa?" Nhiễm Tinh nghe thấy tiếng động, bèn đi ra từ trong phòng bếp, hai mắt sáng lên nhìn cậu con trai.
"Vâng." Hạ Vân Sâm mở phần chuyển phát nhanh, quả nhiên vẫn là loại hộp bảo quản quen thuộc, bên trong tràn đầy nước canh, còn có mấy miếng xương lớn có thịt và bí đao xanh nhạt.
"Hộp này của cậu là hộp làm riêng đúng không?" Hạ Vân Dật đi từ trên lầu xuống, thấy hộp bảo quản trong tay Hạ Vân Sâm, không nhịn được nhướn mày, "Sao toàn lớn hơn của người khác vậy?"
Hạ Vân Sâm liếc hắn một cái, khóe môi khẽ cong lên: "Đây là đặc quyền của người kiểm duyệt."
Nhiễm Tinh lấy một chiếc bát tô từ trong tủ bếp, đổ đầy canh xương hầm vào đó, xong xuôi thì cầm một thứ Hạ Vân Sâm chưa từng thấy ra, "A Sâm, con nhìn dụng cụ làm bếp mới do viện khoa học của anh con làm ra này, cơm hôm nay do cái nồi tự động này nấu đó, mẹ còn học theo trên mạng, trước khi nấu cơm vo gạo một lần, thế nên cơm lần này mới thơm như vậy."
Hạ Vân Sâm không nhịn được gật gật đầu, ngửi cũng thấy thơn hẳn.
Thấy con trai gật đầu, trên mặt Nhiễm Tinh cũng nhiễm phải ý cười, "Mẹ còn mua đỗ tương, đã ngâm, sáng mai làm sữa đậu nành cho các con uống."
Từ khi ăn đồ ăn Nguyễn Đường làm, chồng và cậu con út cuối cùng cũng chịu ăn đồ ăn thiên nhiên, điều này làm bà hết sức vui vẻ. Một mặt là vì đồ ăn thiên nhiên có lợi cho cơ thể, một mặt là bà rất thích cảm giác khi người nhà quây quần bên bàn cơm.
Mấy ngày nay bà học nấu ăn theo video của Nguyễn Đường, khả năng nấu ăn cũng được tăng cao, tin rằng cơ hội được ngồi ăn cơm cùng cả nhà sẽ càng ngày càng nhiều.
Bà dọn cơm ra cũng là lúc Hạ Vĩ Diệp về đến nhà.
"Ông Hạ, nhanh tới ăn cơm, canh hôm nay là do cậu streamer kia làm."
"Ừm." Hạ Vĩ Diệp cởi áo khoác, nhanh chân đi đến bên bàn cơm.
Sau khi tất cả mọi người vào chỗ, liền bắt đầu dùng bữa.
Mặc dù chẳng có mấy món, chỉ có một bát canh, mà mùi vị lại ngon đến dị thường, bí đao vừa vào miệng đã tan, trên mấy khúc xương còn mang theo thịt, vừa ăn vừa gặm, Hạ Vân Dật còn cho canh vào cơm để cùng ăn.
Trong khúc xương bị bổ ra này hình như còn có thứ gì đó, lúc hắn gặm xương bèn dùng lưỡi nếm thử, phát hiện thấy cũng rất ngon, không nhịn được hút mạnh mấy cái.
Thấy Hạ Vân Dật ăn thô lỗ như thế, Hạ Vĩ Diệp nhăn mày.
"Ba, ba mau thử xem, cái thứ nằm trong xương này ăn ngon lắm!" Hạ Vân Dật hút xong một khúc xương, liền vội vàng gắp khúc tiếp theo.
So với Hạ Vĩ Diệp vẫn còn hơi ngờ vực, Hạ Vân Sâm càng thẳng thắn hơn, hắn cũng học theo cách của Hạ Vân Dật, nhẹ nhàng hút một hơi, tủy thơm nồng liền chảy vào miệng, còn ngon hơn cả canh, mùi thơm xông lên đại não, khiến cả cổ họng đều quanh quẩn vị tủy. Hắn không nhịn được dùng lưỡi đảo nhẹ vòm họng, mùi vị vẫn mãi chưa tan.
Không lâu lắm, phòng ăn nhà họ Hạ đã vang lên tiếng hút xương liên tiếp.
Một bát canh lớn, một nồi cơm to, tất cả đều bị người nhà họ Hạ chén sạch.
"Trời ơi, ngon quá đi mất thôi, tay nghề của nhóc streamer này đỉnh thật... Đáng tiếc vận may của chúng ta không tốt lắm, nếu có thêm một bát mì thịt hầm thì tốt rồi..." Hạ Vân Dật tựa lưng vào ghế ngồi, nhẹ nhàng xoa bụng, "Nếu có thể lừa về nhà ta làm đầu bếp chuyên dụng thì càng vui hơn."
Hạ Vân Dật nói thế xong liền nhìn về phía Nhiễm Tinh, "Mẹ, hay là mẹ đi liên hệ hỏi cậu ta thử xem?"
"Như vậy không được." Nhiễm Tinh nghiêm túc lắc đầu, lúc trước hệ thống liên hệ với Nguyễn Đường, là do có sự ủy thác của hiệp hội đầu bếp, hành động đó là hợp lệ, nhưng khi có mục đích cá nhân thì lại là chuyện khác, hành động lẫn lộn chuyện công tư như vậy nhất định bà sẽ không làm.
Hạ Vân Dật cũng không thất vọng lắm, hắn chỉ thuận miệng nói thế thôi. Mà rất nhanh, môi hắn lộ ra một nụ cười.
Nếu hiệp hội đầu bếp có thể liên lạc thông qua hệ thống, vậy viện khoa học hẳn cũng có thể?
***
Hôm sau Nguyễn Đường vừa mới dậy, đã nghe thấy tiếng quang não nhắc nhở, có cuộc gọi đến. Nhìn dãy số, hình như là số liên lạc của nhân viên chăm sóc khách hàng thuộc hệ thống livestream.
"Viện khoa học?"
Lại nhận được tin báo của hệ thống lần nữa, nhưng lần này là người của viện khoa học muốn liên hệ với anh, Nguyễn Đường không khỏi có chút dở khóc dở cười, hiệp hội đầu bếp thì thôi đi, viện khoa hoc liên hệ với anh làm gì?
Nghĩ thì nghĩ thế, mà Nguyễn Đường cũng không từ chối. Lúc trước khi anh làm tiểu long bao tôm, dù viện khoa học chỉ là vô ý, nhưng cũng đã giúp anh giải quyết một chuyện phiền phức, hơn nữa địa vị của viện khoa học với đế quốc mà nói thì nó nằm ở một vị trí vô cùng cao, vì đế quốc mở rộng hết thảy lĩnh vực, ngay cả nguyên liệu nấu ăn và dụng cụ làm bếp mà anh cần khi livestream cũng là do viện khoa học cung cấp, cho nên Nguyễn Đường có ấn tượng khá tốt với tổ chức này.
Rất nhanh, một số lạ khác đã gọi tới.
Cuộc gọi được nhận, bên kia truyền đến một giọng nói có lẫn ý cười, "Xin chào, Nguyễn Đường. Tôi là Hạ Vân Dật, viện trưởng đương nhiệm của viện khoa học."
Viện trưởng tự mình gọi đến? Nguyễn Đường có chút được quý mà sợ, không nhịn được nói: "Chào ngài, ngài tìm tôi có việc gì sao?"
"Quả thật là vậy." Hạ Vân Dật nén ý cười, nghiêm túc nói, "Tôi nghĩ cậu hẳn cũng biết, bây giờ đế quốc đang ra sức phổ biến nguyên liệu nấu ăn tự nhiên, ngành ẩm thực đang bước vào thời kì mấu chốt, chúng tôi cần một người có khả năng nấu nướng đỉnh cao, đứng ra để dẫn dắt ngành ẩm thực. Rõ ràng, cậu là một ứng viên vô cùng sáng giá, cậu nguyện ý dẫn dắt ẩm thực đế quốc đi đến tương lai huy hoàng chứ?"
Nguyễn Đường: "..." Sao mấy câu này sặc mùi bệnh dậy thì vậy?
Anh bị người ở đầu dây bên kia nói phát ngượng lên được, nhắc nhở: "Tôi e là hiệp hội đầu bếp sẽ hợp với vị trí này hơn?"
"Được rồi, nếu cậu không đồng ý." Hạ Vân Dật hơi nhếch môi, "Thực ra thì tôi là fan của cậu, cả nhà tôi ai cũng thích xem cậu livestream. Tôi cảm thấy cậu chế biến thực phẩm và sử dụng đồ làm bếp hết sức nhuần nhuyễn, nếu có thể, cậu làm cố vấn cho viện khoa học được không?"
"Không cần cậu phải đứng ra, chỉ cần cậu cung cấp dòng suy nghĩ của bản thân, tương tự, nếu cậu có thứ gì mình muốn, ví dụ như dụng cụ làm bếp hay nguyên liệu nấu ăn mà bên ngoài không có, cũng có thể đề xuất, chúng tôi sẽ giúp cậu nghiên cứu phát minh. Đây là một lựa chọn hết sức có lợi đúng chứ?" Thấy Nguyễn Đường không phản ứng, giọng nói của hắp lộ rõ vẻ thất vọng, "Cậu định từ chối tôi sao?"
Nguyễn Đường có chút do dự, thực sự thì anh không muốn có liên can gì đến mấy tổ chức thuộc chính phủ thế này, cứ mãi sợ là sẽ gặp chuyện phiền phức. Nếu mới đầu đối phương đưa ra yêu cầu này, anh nhất định sẽ từ chối, nhưng anh vừa mới từ chối một lần xong, giờ người ta lại còn nói là fan của mình, từ chối nữa thì cũng không tiện mở miệng.
Từ trước đến giờ anh rất nhân nhượng fan.
Hơn nữa, so với lựa chọn đầu tiên, thì lựa chọn thứ hai có vẻ dễ chịu hơn nhiều.
Nếu như có thể gia nhập viện khoa học, lại không có trách nhiệm quấn thân, đối với anh mà nói thì chỉ toàn có lợi không hề có hại. Anh cũng có thể mượn viện khoa học, phục chế lại những nguyên liệu, những đồ dùng làm bếp mà thời đại tinh tế chưa có, tỉ như dầu hào, đậu phụ các thứ, lúc trước muốn ăn nhưng không có trứng muối, đậu phụ, hoặc là những đồ như nồi cơm điện, lò nướng, máy làm mì. Chính như Hạ Vân Dật đã nói, đây là một lựa chọn hết sức có lợi.
Im lặng chốc lát, Nguyễn Đường gật đầu nói: "Được rồi, mà tôi hi vọng có thể hợp tác qua tinh võng, liệu có được không?" Dù sao nếu như anh ra mặt, thân phận ảnh đế của anh có thể sẽ bị nhận ra, lúc đó sẽ gây nên những chuyện phiền phức không đáng có.
"Đương nhiên có thể." Hạ Vân Dật ngồi trên ghế của viện khoa học, người thả lỏng dựa vào chỗ tựa sau lưng, một bộ tất cả nằm trong dự tính, sau đó nói ra mục đích thật sự của bản thân, "Vì để giao lưu một cách tốt nhất, tăng cao hiệu suất nghiên cứu, khi bên viện phục chế lại được một nguyên liệu mới, chúng tôi sẽ chuyển ngay cho cậu, nếu như cậu nghiên cứu ra cách làm, cũng thực sự hi vọng cậu cũng tiện tay gửi một hai phần lại đây, có được không?"
Nguyễn Đường không nghi ngờ hắn, đồng ý hết sức sảng khoái: "Được."
"Chút nữa tôi sẽ gửi địa chỉ cho cậu." Nụ cười trên mặt Hạ Vân Dật rạng rỡ thêm mấy phần, "Như vậy, hợp tác vui vẻ."
"Hợp tác vui vẻ."
Đoạn truyện ngắn:
Hạ Vân Dật: [Liếc mắt nhìn em trai]: Ha, nhóc, học đi.